Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 183: Xà hạt tâm tràng



Khụ khụ, đỡ không nổi rồi, ăn cơm xong đi nghỉ một lát.

Vốn tưởng rằng tìm thấy được Ẩn đảo, Vân Hà tông lần này đây nhất định dương danh thiên hạ, thật không ngờ giờ đây chiếc thuyền đã bị đánh bể, như vậy, những người còn sống sót trên Ẩn đảo này dù có lấy được bảo bổi gì, thì cũng cách nào trở lại Vân Hà tông đây?

Không có con thuyền lớn kiên cố kia, cho dù là cao thủ Thần Du cảnh, cũng đừng mơ tưởng vượt qua được ngàm dặm xa xôi này.

Ttrong lòng ba đệ tử Vân Hà tông đầy đau buồn và bất an, ba người đều còn trẻ, căn bản chưa từng gặp phải khó khăn quá lớn, lần đầu tiên bị yêu thủ biển tập kích, tận mắt chứng kiến vô số đồng môn trưởng bối bỏ mạng, tính mạng yếu ớt như con kiến, nếu không phải bọn họ vận khí tốt, lúc này cũng đã giống như bọn họ, thi thể thành mồi cho lũ yêu thú biển rồi. May mắn tháo chạy tìm đường sống, hiện tại lại bị vây bọc trên cô đảo này.

- Tình sư tỉ không cần lo lắng, sư đệ nhất định tìm cơ hội đưa các tỉ trở về.

Miêu Lâm am hiểu đạo tán gái, tuy rằng trong lòng hoang mang không biết làm sao, nhưng biết rằng trong lúc này đây là thời điểm tốt nhất để biểu hiện, vội mở miệng nói, lời thành khẩn của trái tim bộc lộ trong lời nói.

Du Ngạo Tình tâm trạng vốn đang không tốt, nghe hắn nói không biết ngượng mồm như vậy, không nén nổi cười lạnh một tiếng:

- Ngươi có bản lĩnh gì có thể mang ta rời khỏi? Ngươi có thể ngăn cản yêu thú tập kích thuyền lớn sao?

- Không thể

Miêu Lâm bị chất vấn, sắc mặt ngượng ngập.

- Vậy ngươi có thể bay xa ngàn dặm sao?

Du Ngạo Tinh lại ép hỏi.

- Cũng không thể...

- Không thể thì ngậm miệng lại!

Du Ngạo Tình mang lửa giận kìm nén mấy ngày trên thuyền hết thảy phát tiết ra, nếu không phải hiện tại lâm nạn, e rằng ả đã động thủ với Miêu Lâm.

Trương Ngọc kia vội vàng khuyên giải:

- Tình sư tỉ đừng nóng giận, Miêu Lâm chỉ là thuận miệng nói thôi.

- Hừ.

Du Ngạo Tình vung vẩy mái tóc, quay người đi trên bờ biển, vừa đi vừa lạnh lùng nói:

- Không có bản lãnh còn tỏ ra anh hùng, không biết lượng sức!

Trương Ngọc vội vàng đuổi theo.

Miêu Lâm thiện chí an ủi, lại bị Du Ngạo Tinh kẹp thương đeo gậy cho một trận châm chọc khiêu khích, nét mặt có chút khó coi, khẽ giọng làu bàu một câu, ánh mắt hiện vẻ oán độc, sau đó quay đầu liếc nhìn Dương Khai, sát khí trào dâng, cứ như định trút hết giận lên người Dương Khai vậy.

- Mang hắn cùng đi!

Tiếng Du Ngạo Tình lạnh băng băng từ phía trước truyền lại.

Miêu Lâm vội vàng đáp một tiếng, hằm hằm nhìn Dương Khai, lúc này mới xô hắn một cái.

Bốn người đi trên bãi biển, mặc dù Du Ngạo Tình không nói sẽ làm gì, nhưng Dương Khai biết rằng nàng muốn tìm những đệ tử Vân Hà tông trong lúc tháo chạy bị phân tán.

Đây không nghi ngờ gì là cách làm đúng đắn, bọn họ hiện tại thế đơn lực cô, lại không có bề trên toạ trấn, tự nhiên nên tìm người tụ hội.

Nhưng đi trên bãi biển cả ngày trời, cũng chỉ tìm thấy bốn người gặp nạn mà thôi. Hơn nữa trong đó chỉ có hai người là đệ tử của Vân Hà tông, còn hai người còn lại là người dân thường, những người khác không biết đã bị phân tán đến nơi đâu rồi.

Đội ngũ lớn mạnh tới tám người, nhưng thực lực cũng không tăng bao nhiêu, năm đệ tử của Vân Hà tông tất cả đều còn trẻ.

Hai đệ tử cuối cùng tìm thấy cũng là một nam một nữ, nam tên Tề Nguyên, nữ tên La Thiên Thiên, thực lực cũng chẳng ra sao, đại khái ở khoảng Khí Động đỉnh phong và Ly Hợp cảnh.

Không tìm thấy các trưởng bối, Du Ngạo Tình có vẻ hoảng loạn rối bời. Trong năm đệ tử Vân Hà tông ở đây thực lực ả cao nhất, Ly Hợp cảnh lục tầng, những người khác đều không bằng. Hơn nữa bình thường ả cũng có địa vị khá cao trong tôn môn, mọi người đương nhiên coi ả là chỗ dựa tin cậy, đều mong đợi ả dẫn bọn họ đi theo một con đường sáng, trọng trách đè nặng lên vai này khiến ả ta không biết phải làm sao.

Ban đêm, ba người dân thường bị đệ tử Vân Hà tông sai đi nhặt củi, sau đó đốt lửa trại bên bãi biển. Mọi người tập trung lại thương thảo bước tiếp theo nên làm thế nào.

Có người đề nghị tiếp tục tìm các trưởng bối, có người đề nghị lưu ở đây đợi người tới tìm, không có ý kiến nào thống nhất.

Cuối cùng vẫn là Du Ngạo Tình lên tiếng:

- Nếu đã đến Ẩn đảo rồi, thì chúng ta cũng không thể lãng phí cơ duyên lần này, ngày mai đi vào đảo tìm kiếm, nói không chừng có thể gặp được các sư thúc, cho dù là không gặp được, nhưng nếu như gặp được cơ duyên, nói không chừng có thể rời khỏi nơi này, trở về Vân Hà.

Mọi người đều thấy Du Ngạo Tình nói rất có lý, hơn nữa của cải và cơ duyên cất chứa trong Ẩn đảo, cũng là nguyên nhất lớn nhất khiến họ động lòng.

Dương Khai đợi bọn họ thương thảo xong, lúc này mới khúm núm mở miệng nói:

- Mấy vị cao nhân, nếu các ngươi lên đảo, có thể không mang theo ba bọn ta không? Chúng ta chỉ là ngư dân trên biển, chẳng may bên trong gặp phải nguy hiểm gì, cũng không thể chiến đấu như các ngươi, mà sẽ chỉ trở thành liên luỵ...

Hai người thường khác cũng nghĩ như vậy, có điều không lớn gan như Dương Khai dám nói ra điều này, lúc này nghe hắn nói vậy, tất cả đều chờ mong hướng nhìn phía Du Ngạo Tình.

Bọn họ biết, quyền quyết định nằm trong tay Du Ngạo Tình.

Trương Ngọc đôi mi thanh tú nhíu lại, gật đầu:

- Ừ, mang theo các ngươi đúng là vướng víu.

Vốn dĩ nàng cho rằng Du Ngạo Tình sẽ đông ý bỏ lại ba người thường kia ở nơi này, thật không ngờ Du Ngạo Tinh suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, khẽ cười nói:

- Các ngươi là do Vân Hà tông ta đưa đến, để các ngươi ở đây, nói không chừng còn gặp phải nguy hiểm gì đó, chi bằng hãy cùng chúng ta hành động, còn có hi vọng sống ra ngoài.

Tiện nhân! Dương Khai thầm mắng một tiếng, hắn sao không biết Du Ngạo Tình đang có ý định gì? Ả đàn bà mặt mày tuyệt mỹ, lòng dạ rắn rết này căn bản không thể hảo tâm như vậy.

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không ngớt nói tạ ơn, thầm than một tiếng e rằng mình vẫn phải cùng người của Vân Hà tông hành động mấy ngày.

Như vậy cũng tốt, dù sao thì mình cũng không hiểu rõ Ẩn đảo này, vừa hay đi theo bọn họ thăm dò tình hình.

Thực tới lúc nguy hiểm, còn sợ không tìm được cơ hội chạy thoát sao.

Ban đêm, năm đệ tử Vân Hà thay phiên trực đêm.

Ngày hôm sau, đoàn tám người liền tiến vào Ẩn đảo thăm dò.

Vừa lên đảo, Du Ngạo Tình liền lộ ngay mục đích thực sự của mình, sai một người dân thường đi trước dò đường, những người khác thì đi theo sau.

Người này tuy vô cùng sợ hãi, nhưng dưới sự uy hiếp của Du Ngạo Tình không thể không tuân mệnh.

Mọi người lúc này mới biêt Du Ngạo Tình tại sao một mực đòi mang theo những người thường này, hóa ra chính là dùng để dò đường.

Càng đi càng vào sâu, xung quanh đều là cổ thu cao vút, lay động không ngừng, tiếng rầm rầm xạo xạo làm người ta hoảng sợ bất an, người dân thường đi phía trên cùng kia như con chim gặp cành cong hoảng sợ cả lên, bắp chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, kêu khóc xin tha.

J

Mấy người Vân Hà bỏ mặc, không ngừng đe doạ, rất lâu sau, người này mới lấy lại dũng khí tiếp tục đi.

Đến giữa trưa, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một hàng cây ăn quả, bên trên kết một ít quả đỏ diễm, không ai biết đây là lại quả gì, ngửi thì thấy rất thơm.

Đám người vừa mệt vừa đói, lúc này nhìn thấy nhiều quả như vậy đương nhiên muốn ăn, không tự chủ nuốt nước miếng.

La Thiên Thiên giơ tay ngắt một quả, đang muốn nếm thử, Du Ngạo Tình quát lạnh một tiếng:

- Từ từ!

La Thiên Thiên dừng tay lại, hoài nghi nhìn ả:

- Sao vậy?

Du Ngạo Tình khuôn mặt lạnh tanh, mang trái cây cầm lấy, đôi mắt đẹp chuyển vòng trên người ba người dân thường.

Vừa nhìn ánh mắt ả, mọi người đều biết ả ta muốn làm gì.

Trong tình huống không biết quả này có độc hay không, phương pháp tốt nhất chính là tìm người ăn thử, Hai người dân thường kia đều thần sắc hoảng loạn, không dám đối diện với ả, Dương Khai cũng làm bộ như vậy.

Du Ngạo Tình nhìn trúng Dương Khai, đi đến trước mặt hắn nhét trái cây vào trong tay hắn, nói:

- Ăn nó đi.

Dương Khai nén giận, cúi đầu nhìn trái cây trong tay, để ở chóp mũi ngửi một cái, trực giác nói cho hắn biết trái này không có độc, nhưng vạn vật trên đời, có ích có có hại có, ai có thể nói rõ?

- Ăn đi, không có độc.

Tiếng Địa Ma truyền tới.

- Con quỷ nhỏ này thật chẳng tốt đẹp gì cả

- Ngươi biết nó?

Dương Khai không yên tâm hỏi một tiếng.

- Ừ.

Nếu như Địa Ma không nhắc nhở, Dương Khai lúc này cho dù có bị bại lộ thân phận cũng phải làm loạn một trận, nhưng Đại Ma đã nói không có độc, vậy đương nhiên có thể ăn nó, dù sao thì mình cũng đói rồi.

Trong lòng biết rõ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra khó khăn, nhìn trái cây trong tay, giống như độc dược đáng sợ nhất, dưới sự thúc giục nhiều lần của Du Ngạo Tình, Dương Khai mới bất đắc dĩ ăn một miếng.

Mùi vị rất thơm mát, vào miệng ngọt lành, có chút giống như quả hồng chín, nhưng cứng hơn nhiều.

- Ăn nhiều chút.

Du Ngạo Tình mặt lạnh căn dặn.

- Địa Ma, nếu như ta giết được nữ nhân này, linh hồn ả ta để ta từ từ tra tấn.

Dương Khai cáu giân trong lòng.

- Lão nô tuân lệnh.

Địa Ma khà khà trả lời.

Chờ cho Dương Khai ăn hết trái cây, bảy người khác đều không có động tĩnh gì, mà chỉ giương mắt theo dõi phản ứng của hắn.

Nửa canh giờ sau, thấy Dương Khai không sao, Du Ngạo Tình mới thở phào nhẹ nhõm, khua tay nói:

- Có thể ăn rồi, chúng ta tạm nghỉ ở chỗ này, lát nữa đi tiếp.

Nghe ả ta nói vậy, Miêu Lâm và Tề Nguyên vội lên trước hái quả, ba nữ đệ tử Vân Hà thì không động, lát sau, Miêu Lâm và Tề Nguyên đã ngắt được đống quả mang tới, ân cần đưa cho tam nữ.

Miêu Lâm trên miệng tấm tắc khen nói:

- Vẫn là Tình sư tỉ suy nghĩ nhanh nhẹn, lần này nếu không có tỷ, bọn đệ e rằng sống không được vài ngày đã bị độc chết rồi.

Trương ngọc cũng nói:

- Đúng vậy, sớm đã nghe nói Tình sư tỉ trí tuệ hơn người, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư tuyền.

Nghe hai người khen ngợi như vậy, khuôn mặt lạnh băng của Du Ngạo Tinh cũng chợt hiện lên nụ cười thản nhiên

Năm người Vân Hà ở bên kia nghiến ngáu cắn, Dương Khai và hai người dân thường bên này cũng không nhàn rỗi, không ngừng đút lấy đút để trái cây vào trong miệng.

Hàng cây ở đây kết không ít quả, tám người ăn xong rồi lại mang theo, hái sạch nhẵn.

Ăn uống no nê, lại tiếp tục lên đường, có lẽ là do vừa rồi ăn thử trái cây Dương Khai đã gánh không ít nguy hiểm, nên lần này người đi đầu dẫn đường vẫn chưa đến lượt hắn, mà đổi lại là một người dân thường khác.

Đi được không lâu, Tề Nguyên đột nhiên chỉ vào một bên đường nói:

- Nhìn bên kia, có cái gì đó đang chớp sáng!

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, quả thật phát hiện trong bụi bên kia có một chút ánh sáng lập loè loé ra.

- Qua xem xem.

Du Ngạo Tinh ra lệnh.

Rất nhanh, mọi người liền đi tới chỗ chớp sáng ngoài ba mươi trượng đó, Du Ngạo Tình lại thận trọng sai một người dân thường qua dò xét, còn mình đứng yên bất động.