Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 172: A dua nịnh hót



- Lão nhân gia…

Dương Khai vừa mới mở miệng thì ông lão đó liền đưa tay ra hiệu:

- Đừng nói gì cả.

Dương Khai cau mày, tuy hắn không biết ông sợ hãi điều gì nhưng chắc chắn là có liên quan với tên võ giả kia.

Không lâu sau tên này đã đến ngoài cửa, tiếng gõ bính bính vang lên trên cánh cửa căn phòng đã cũ rách.

Tiểu Vũ giật mình thức giấc, cô bé ôm lấy ông nội nằm run lẩy bẩy.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

- Lão già mau mở cửa.

Tiếng gầm quát bên ngoài truyền vào.

- Không mở cửa là ta sẽ không khách khí đâu.

Có giọng nói của tên thứ hai.

Ông lão ôm chặt lấy cháu gái, đôi mắt đục ngầu hiện đầy vẻ căm phẫn và bất lực, ông trầm giọng an ủi cháu gái:

- Tiểu Vũ đừng sợ, có nội ở đây, cháu đừng sợ!

Hai tên gõ cửa bên ngoài có vẻ không kiên nhẫn được nữa, thấy ông lão nhất định không chịu mở cửa chúng liền đạp cửa xông vào, mang theo luồng gió biển lạnh lẽo cuốn đi tia ấm duy nhất trong căn phòng.

- Lão già!

Một tên ánh mắt hung dữ xông vào căn phòng:

- To gan thật, lại dám đóng chặt cửa không chịu mở, có tin là ta cho lão một nhát dao không!

- Các người còn đến làm gì nữa! Các người ra mau!

Ông lão che chở cho đứa cháu gái, miệng thảm thiết kêu lên:

- Cha nó đã bị các người bắt đi rồi, mẹ nó các người cũng không buông tha, nơi đây chỉ còn lại hai ông cháu ta lẻ loi hiu quạnh, nương tựa qua ngày, chẳng lẽ các người vẫn không chịu buông tha sao?

- Ha ha, lão nói khó nghe như vậy lànm gì, bọn ta chỉ là mời hai vợ chồng họ đến Vân Hà đảo hưởng phúc, nay họ nói nhớ các người nên nhờ bọn ta đưa hai ông cháu ông đến cả nhà đoàn tụ thôi mà.

Tên bước vào trước vừa cười gằn vừa bước vào bên trong, đột nhiên nhìn thấy Dương Khai trong đó khiến gã không khởi sửng sốt.

Ánh mắt cảnh giác nhìn Dương Khai, nhưng gã không hề phát hiện người thiếu niên này là một võ giả mà chỉ coi hắn như một người bình thường nên lúc đó cũng không quá để ý, nghĩ thầm trong bụng quái lạ thật, nhà này từ lúc nào lại có thêm tên này?

Ông lão lại khóc nói:

- Cái phúc này e là người dân thường chúng tôi không được hưởng rồi, hai vị rủ lòng thương có thể thả cha mẹ nó về được không, đứa bé rất nhớ cha mẹ nó rồi.

- Lão già không biết điều này!

Tên đó ánh mắt lạnh lùng quát:

- Nhớ thì hãy đi cùng bọn ta, đến Vân Hà đảo ắt sẽ có chỗ cho các người đoàn tụ, ở đây kêu khóc om sòm làm gì?

Từ lúc hai tên này xông vào căn phòng, tuy chúng nói không nhiều nhưng Dương Khai cũng nghe ra được không ít điều.

Dương Khai biết Vân Hà đảo này, trên đảo có Vân Hà tông, xét về thế lực chỉ xếp hàng thứ ba, vẫn không lớn bằng Lăng Tiêu các.

Chỉ có điều Dương Khai không biết tại sao bọn chúng lại chạy đến đây đòi bắt người, hơn nữa nhìn điệu bộ có vẻ như không phải lần đầu.

Ông lão trước đó có nói, Tiểu Vũ là do trong nhà xảy ra chuyện nên mới không chịu mở miệng nói, chuyện mà ông nói có lẽ là chuyện này đây.

Dương Khai không phải là người thích quản chuyện của người khác, trước đó giúp đỡ bọn người Thúy Nhi là vì đã từng được họ chiếu cố, lúc này đây chứng kiến hai ông cháu nhà này gặp phiền toái Dương Khai cũng không thể đứng nhìn không quản.

Làm người, phải biết có ơn báo ơn, sự đơn thuần lương thiện của cô bé Tiểu Vũ đủ để làm hắn động lòng.

Hai tên võ giả này công lực cũng chỉ có Khí Động cảnh, bản lãnh cũng không có gì cao siêu, nếu thật sự phải giao đánh thì Dương Khai cũng đủ tự tin có thể dễ dàng đối phó với bọn chúng. Nhưng nơi này không tiện ra tay, huống hồ còn có tông môn đứng sau bọn chúng, lỡ như ra tay không gọn rất có khả năng còn làm liên lụy đến hai ông cháu Tiểu Vũ.

Phải suy tính kỹ lưỡng trước mới được.

- Cầu xin hai vị đó, xin hãy thả cho cha mẹ đứa trẻ về, để cả nhà chúng tôi được đoàn tụ.

Ông lão khóc không thành tiếng, quỳ gục trên giường lia lịa dập đầu van xin.

- Mẹ nó chứ, lão già này cứ om sòm kêu la làm người ta bực bội.

Tên võ giả Vân Hà đảo hùng hùng hổ hổ, nhìn vẻ như muốn xông lên động thủ.

Dương Khai xê dịch bước chân, chắn ngay trước mặt gã.

- Tiểu tử, ngươi là tên nào?

Tên võ giả Vân Hà đảo chừng mắt nhìn Dương Khai quát tháo, câu này gã vốn định hỏi rồi nhưng vừa bước vào phòng lão già kia cứ lải nhải không thôi khiến gã không thể mở miệng.

Dương Khai mặt vẫn mỉm cười, hai tay lia lia làm lễ:

- Tôi là bà con xa của nhà này.

- Bà con xa?

Tên này vẻ hoài nghi nhìn Dương Khai, nhưng gã cũng không tra hỏi kỹ:

- Ngươi đến đây làm gì?

Dương Khai vội đáp:

- Việc làm ăn bên ngoài bị lụi bại, vốn muốn đến đây nương nhờ nhưng không ngờ di phụ và di nương lại bị hai vị bắt đến Vân Hà đảo, thực sự là không ngờ, tại hạ ngưỡng mộ Vân Hà đảo đã lâu, sớm có ý định tìm đến bái sư, nhưng khổ nỗi không có cửa vào, nay gặp được hai vị đúng là trời cao rủ tình mà, không biết hai vị có thể tiện đường cho tại hạ đi cùng đến Vân Hà đảo?

Dương Khai nói năng khiêm tốn, bộ dạng gấp gáp mong chờ trong lời nói còn vừa hợp biểu đạt lòng ngưỡng mộ, khiến hai tên võ giả nghe mà phải trợn mắt há mồm.

Đây….lại có người chủ động xin đi Vân Hà đảo của bọn ta, tên tiểu tử này không biết điên rồi hay chỉ là một tên ngốc?

Hai tên này liếc mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt đầy cổ quái, nhưng cũng không đáp lại lời nào.

Dương Khai càng tỏ vẻ bất an:

- Hai vị, tại hạ hôm nay mới đến Hải Thành, kinh tế có phần hạn hẹp, nhưng mà hai vị yên tâm, nếu như tại hạ có thể bái nhập tông môn thì sau này nhất định sẽ hiếu kính hai vị.

Ngươi làm thế này….là muốn hối lộ bọn ta sao? Hai tên võ giả Vân Hà đảo đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Trước giờ bắt bao kẻ rồi, loại người nào cũng từng gặp, nhưng hôm nay không ngờ lại gặp phải tên tiểu tử ngốc này, quả là quá tuyệt.

Nhưng mà, hắn chỉ là mới đến thôi mà!

Sớm đã nói mà, bọn ta thích nhất là ức hiếp những kẻ ngoại địa chân ướt chân ráo đến Hải Thành.

Dương Khai hồi hộp nhìn bọn chúng, trong lòng cũng đang thầm suy tính, tuy hắn không biết Vân Hà đảo bắt những người dân thường này đến làm gì nhưng hiện giờ chỉ có thể dùng cách này để giúp ông cháu nhà này thoát nạn.

Đến một ông lão và một tiểu cô nương bọn chúng cũng bắt thì không có lý gì lại tha cho một tên trai tráng như mình.

Quả nhiên, hai tên võ giả đó sau một hồi trừng mắt nhìn thì ha hả cười lớn tiếng, vẻ thân mật vỗ vai Dương Khai nói:

- Được được được, ngươi đã có lòng bái nhập Vân Hà tông ta, bọn ta sao thể nhẫn tâm ngăn cản, khá lắm khá lắm, ngươi trẻ tuổi như vậy mà đã có được cốt cách tinh kỳ, nhìn có vẻ cũng đủ cơ trí, nhất định là một kỳ tài võ thuật. Nếu như sau này được thăng tiến thì chớ có quên công lao tiến cử của huynh đệ ta đó.

- Quên sao được, đương nhiên là không quên.

Ba người nhìn nhau, sằng sặc cười không thôi.

Hai tên võ giả Vân Hà tông thầm chửi Dương Khai đúng là tên ngốc.

Dương Khai nghĩ bụng hai tên các người mới là ngu ngốc.

Hai ông cháu ông lão vẫn đang run lẩy bẩy trên giường.

Mãi lâu sau, Dương Khai mới thôi cười, nói:

- Hai vị thấy, mình tôi đi đến Vân Hà tông bái nhập tông môn phải chăng là đủ rồi? Hai ông cháu nhà này nếu như mang theo chẳng phải trên đường cũng phiền toái sao.

Đây mới là câu hỏi Dương Khai nóng lòng muốn hỏi nhất, nếu như bọn chúng vẫn không chịu buông tha hai ông cháu kia thì Dương Khai chỉ còn lựa chọn đại khai sát giới ở nơi này, trước đó phí bao lời như vậy cũng chỉ vì đưa ra câu hỏi này mà thôi.

Nhưng mà Dương Khai đúng là đã quá lo lắng rồi, bọn chúng đến đây bắt người là vì Vân Hà tông có việc mà những người dân thường cũng có thể làm được, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần là người là được.

Giờ đây đã bắt được một tên tráng đinh như Dương Khai rồi, đương nhiên là không muốn đem theo ông cháu nhà này nữa, ngộ nhỡ chết trên dọc đường thì chẳng phải thêm đen đủi sao.

Hai tên đó nghe Dương Khai nói vậy thì gật đầu nói:

- Ừ, ngươi nói cũng phải, vốn bọn ta định đón hai người đi đoàn tụ nhưng không ngờ lão già này lại không biết điều như vậy, lãng phí lòng tốt của bọn ta.

- Người già rồi, thường như vậy, hai vị huynh đệ đừng để bụng

Dương Khai cười nói.

- Nếu như ngươi đã quyết định bái nhập Vân Hà tông ta thì việc không được chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi.

Hai tên võ giả Vân Hà tông hoàn thành xong nhiệm vụ thì vội vã muốn rời khỏi căn phòng chật hẹp eo túng này.

- Hai vị xin đợi bên ngoài một lát, ta muốn nói lời tạm biệt với hai ông cháu.

- Mau lên đó.

Hai tên này cũng không nghi ngờ gì mà chỉ dặn dò một câu rồi ra bên ngoài đứng đợi.

Đợi cho bọn họ ra ngoài Dương Khai mới từ từ bước đến bên giường, nhìn hai ông cháu vẫn đang run rẩy trên giường.

Ông lão là một người minh mẫn, vừa rồi khi Dương Khai giả bộ với hai tên võ giả Vân Hà tông ông không dám lên tiếng nói gì là vì sợ để lộ sơ hở, đến tận lúc này ông mới run rẩy nói:

- Tiểu ca, cậu hà tất phải làm như vậy! Vân Hà tông đó không phải là nơi người thường có thể đến.

Dương Khai mỉm cười nói:

- Lão trượng không cần lo lắng, ta tự có tính toán, lão quên ta cũng là một võ giả rồi sao?

Tia sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của ông lão, lúc này ông mới có chút yên tâm.

Dương Khai đưa tay vào ngực áo, lấy ra toàn bộ số tài sản lấy được từ đám người chết đó nhét vào tay ông lão rồi dặn dò cẩn thận:

- Sáng sớm ngày mai hãy rời khỏi Hải Thành, mang theo Tiểu Vũ, đi càng xa càng tốt, đừng ở lại nơi này nữa.

Dứt lời, Dương Khai xoa xoa đầu Tiểu Vũ rồi quay người rời đi.

Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, ông lão trong căn phòng lúc này mới run rẩy nhìn thứ đồ Dương Khai nhét vào tay mình trước lúc rời đi.

Đó là một tá ngân phiếu!

Ông lão nước mặt dàn dụa, lôi tay Tiểu Vũ quỳ bái trên giường.

- TiểuVũ, làm người phải biết có ơn báo ơn! Hãy nhớ rõ vị ca ca này, ngày sau nếu như gặp lại, cho dù có phải làm trâu làm ngựa, thịt nát xương tan cũng phải báo đáp, biết chưa?

Ông lão giọng nghiêm túc dặn dò cháu gái.

Tiểu Vũ khẽ gật đầu, khuôn mặt non nớt không còn vẻ sợ hãi nữa, mà chỉ còn lại sự yên bình.

Bên ngoài căn phòng, Dương Khai đã theo hai tên võ giả của Vân Hà tông đó rời xa.

Dương Khai vốn định tìm cơ hội giết bọn chúng, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì lại phát hiện sự việc không như hắn dự tính.

Số tên võ giả mà Vân Hà tông điều động đêm nay không chỉ có hai tên này mà có đến hai mươi tên, thậm trí trong đó còn có cao thủ Chân Nguyên cảnh làm trấn thủ.

Dương Khai không ra tay, có võ giả Chân Nguyên cảnh ở đây, hắn ra tay đồng nghĩa với việc tự tìm cái chết. Tên Chân Nguyên cảnh ngày không phải đơn giản là một con chồn hoang như Trương Định, hơn nữa, trong trận đại chiến với tên Trương Định đó Dương Khai cũng chỉ là may mắn nên mới đánh thắng được hắn.

Sự việc đến bước này, Dương Khai cũng không hề kinh hoảng, dù sao trong mắt đám người Vân Hà tông đó mình cũng chỉ là một người dân thường, đây cũng chính là ưu thế của mình.

Chỉ cần có cơ hội là có thể chạy thoát, mà cơ hội là thứ phải nhẫn nại chờ đợi mới được.

Hai tên võ giả đó đưa Dương Khai lên con thuyền lớn ba cột buồm trên biển rồi cũng không thèm quản hắn nữa, hơn nữa thái độ nhiệt tình hòa nhã trước đó cũng không còn nữa, động tý lại cười khẩy không thôi, điệu cười đó rõ ràng là có ý chế giễu, vẻ như muốn nói tiểu tử ngươi đã bước lên tặc thuyền rồi đó!

Dương Khai cũng không quá bận tâm điều này.

Thời gian trôi đi, lại có không ít người bị mang lên thuyền, bọn họ người thì khóc lóc nức nở người thì lớn tiếng la mắng, lại có người than vãn xin tha, nhưng đám người Vân Hà tông trên thuyền vẫn mặc nhiên làm ngơ, vẻ như đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.

Đám người này nam có nữ có, phần lớn là những người lưu lạc ăn mày, cũng có ít người ăn mặc giống như ngư dân, căn bản không thấy có người y phục lộng lẫy.

Nói cách khác, mục tiêu của đám Vân Hà tông là những người dân nghèo khổ, bởi lẽ những người dân nghèo khổ có bị ức hiếp thì cũng không thể phản kháng.

Đến lúc trời sắp sáng thì số người bị Vân Hà tông bắt đến đã lên đến ba mươi mấy người, những tên võ giả đó cũng vội vàng quay về. Dưới dự điều khiển của cao thủ trên thuyền, trước lúc mặt trời mọc, con thuyền lớn đã giương buồm khởi hành.