Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 147: 147





Tô Tuyết Vy nhìn người trước mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, chuyện xảy ra trong phòng làm việc vừa nãy, cô vẫn còn nhớ rất rõ, trên mặt không có bất cứ vẻ mặt nào vui vẻ cả.

“Tuyết Vy, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh không ngờ cô ta lại đột nhiên tới ôm anh.

” Thịnh Vân Hạo vội vàng giải thích.

Thịnh Vân Hạo không muốn để Tô Tuyết Vy hiểu lầm, cũng không muốn để Tô Tuyết Vy cảm thấy anh và Trình Vũ Thanh có gì đó, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có quan hệ hợp tác và người thân mà thôi.

Tô Tuyết Vy chỉ có thể đứng trước mặt anh, từ từ nghe anh giải thích, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không tin lời này là thật.

Chuyện xảy ra vừa nãy, không phải người mù, sao có thể không nhìn ra được đây là giả chứ, cô chỉ hơi mất kiểm soát cảm xúc của bản thân.

“Sau đó thì sao?” Giọng điệu cô bất giác có hơi hờn dỗi.

“Là tự cô ta bổ nhào tới, không phải do anh.

” Thịnh Vân Hạo nói tới cuối cùng thì nói năng có chút lộn xộn.


Thấy dáng vẻ không nói rõ được của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy bật cười, nhìn thấy trong mắt anh đều là ý cười, hình như đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ này của anh nữa.

Nụ cười của Tô Tuyết Vy rơi vào trong mắt Thịnh Vân Hạo, giống như đóa hoa đã rất lâu không nở đột nhiên bung nở một cách rực rỡ, khiến anh cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng.

Thịnh Vân Hạo tiến lên phía trước ôm lấy cô, giống như báu vật vô cùng quý báu, anh cẩn thận từng tí một, dịu dàng như nước, sau đó nhanh chóng dẫn người vào trong căn phòng kế bên, đóng cửa lại.

Trình Vũ Thanh ở trong phòng làm việc của chủ tịch thì vẫn luôn ngồi dưới đất, không có động tĩnh gì, vẻ mặt cứng đờ, cô ta cho rằng Thịnh Vân Hạo sẽ vì cô ta mà rời xa Tô Tuyết Vy.

Cô ta nắm chặt tay lại, ngón tay bị nắm tới trắng bệch, cách làm này không chỉ không giúp cô ta xua bớt đi được cơn giận dữ mà còn làm tăng thêm giự thù hận trong lòng.

Cô ta từ từ đứng dậy, cầm lấy đồ của mình, cô ta nhất định phải khiến Tô Tuyết Vy hối hận vì quyết định vô cùng sai lầm của mình, cũng như quyết định sai lầm khi chọn ở bên Thịnh Vân Hạo.

Trong mắt cô ta đều là ý thù hận nồng đậm, cô ta hận Trình Thiên Na, hận Tô Tuyết Vy, càng hận Thịnh Vân Hạo hơn, cô ta không sống tốt thì cô ta cũng tuyệt đối không để cho những người đó sống yên ổn.

Cô ta khinh thường nhìn cánh cửa văn phòng, cười chế nhạo một tiếng, sau này sẽ không còn tập đoàn Thịnh Lâm nữa, chỉ có Trình Vũ Thanh cô ta mà thôi.

Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo trước mặt, đột nhiên không biết nên nói thế nào, tay cô buông anh ra, trong mắt đều là vẻ bình tĩnh, cô nhìn anh, nói:
“Tổng giám đốc Hạo có chuyện gì sao?”

Thịnh Vân Hạo đột nhiên nhìn cô, nhíu mày, hỏi: “Không phải anh kêu em ngoan ngoãn ở nhà hay sao, em chạy tới rđây làm gì?”
Trong lòng Tô Tuyết Vy lộp bộp một tiếng, cô nhất thời tức giận nên đã chạy từ nhà Lục Đan Bạch tới tập đoàn Thịnh Lâm, vỗn nghĩ sẽ xưng danh hỏi tội, không ngờ giờ lại trở thành dáng vẻ này.

Rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại biểu cảm trên mặt, cô hừ nhẹ một tiếng, nói: “Anh đang giam cầm cuộc sống tự do của tôi đấy à?”
Câu này khiến Thịnh Vân Hạo sững người, anh hoàn toàn không ngờ tình thế sẽ trở thành như này, dáng vẻ hiện tại của Tô Tuyết Vy giống y như lúc cô vừa quay lại.

Trong lòng Thịnh Vân Hạo có chút sợ hãi, anh sợ Tô Tuyết Vy sẽ bởi vì chuyện này mà rời xa anh, anh đã thử qua cảm giác đau đớn tới thấu tim đó rồi, không muốn thhuwr tiếp lần thứ hai đâu.

“Tuyết Vy, anh không có, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ như vậy.

” Thịnh Vân Hạo đột nhiên nắm chặt hai tay lại, không biết nên nói sao.

Anh không cho Tô Tuyết Vy rời khỏi biệt thự là vì cô đang mang thai, anh không muốn cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Chuyện của Trình Thiên Na, còn cả chuyện của tập đoàn Thịnh Lâm nữa, anh đều vẫn chưa xử lí ổn thỏa, lúc này nếu như Tô Tuyết Vy đi ra ngoài một mình, chuyện bị người ta bắt cũng không thể tránh nổi.

“Thịnh Vân Hạo, anh có phải đồ ngốc không đấy? Tôi cũng đâu phải kẻ mù, đương nhiên tôi có thể nhìn ra có vấn đề gì rồi.



Tô Tuyết Vy thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Thịnh Vân Hạo, hỏi: “Anh nói cho tôi biết, chuyện của nhà họ Lục và nhà họ Chu, sao anh lại làm như vậy?”
Nghe thấy những lời này, Thịnh Vân Hạo không trả lời, anh thong dong ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn phía trước, nói: “Không tại sao cả.


Lúc bắt đầu anh không muốn đối xử như vậy với hai nhà, thế nhưng chuyện của hai gia đình gần như đã làm phiền tới sự phát triển của tập đoàn Thịnh Lâm, vậy nên anh không thể không làm như vậy.

Anh quay đầu, nhìn Tô Tuyết Vy, hỏi: “Sao em biết chuyện này?”
Anh không nghĩ trợ lí của mình đã nói cho Tô Tuyết Vy biết toàn bộ chuyện này, là ai đã nói cho Tô Tuyết Vy biết, đáp án đã quá rõ ràng, Lâm Tịch Tuyết đúng là biết chọn thời gian ghê.

Tô Tuyết Vy phản ứng lại rất nhanh, người này đang cố tình đào hố với cô, cô lập tức nói: “Sao tôi có thể không biết được, anh cảm thấy anh thật sự có thể nhốt tôi trong biệt thự cả đời hay sao?”
Ý trong lời này không phải Thịnh Vân Hạo không nghe ra, lời nói này khiến anh thấy rất chói tai, Tô Tuyết Vy không nên dùng giọng điệu này để tới nói chuyện với anh.

“Hay nói cách khác, anh cảm thấy chuyện này có thể che giấu cả đời được hay sao?” Tô Tuyết Vy cười lạnh một cái, tiếp tục nói.

“Hoặc là, anh sợ sau khi tôi biết chuyện này sẽ trở mặt với anh, bắt ép Thịnh Vân Hạo anh phải dừng mọi chuyện lại?”
Thịnh Vân Hạo nhíu mày, anh không thích những lời này, thậm chí giọng điệu khi nói của Tô Tuyết Vy khiến anh cảm thấy mình giống như phạm nhân, giống như phạm nhân bị ép cung vậy.

Nhìn vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy cười lạnh một tiếng, nói: “Anh cảm thấy anh còn có thể giấu tôi được bao lâu nữa? Có phải nếu như hôm nay Lâm Tịch Tuyết không tới, anh sẽ vĩnh viễn không nói cho tôi biết chuyện này đúng không?”
“Đủ rồi!” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng mở miệng, anh nhìn Tô Tuyết Vy.


“Tuyết Vy, anh không muốn em can thiệp cào chuyện này, đây là chuyện sự nghiệp, nó không có bất kì quan hệ nào với em, em cứ ngoan ngoãn ở trong biệt thự là được rồi.


Lời Thịnh Vân Hạo nói giống như cơn thủy triều, khiến cô thấy cả người lạnh như băng tuyết, Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy mình thật sự không đáng, vì người đàn ông này đúng là không đáng chút nào hết.

“Thịnh Vân Hạo, anh có còn coi tôi là người nữa hay không?” Tô Tuyết Vy trắng bệch mặt.

Nghe thấy lời này, Thịnh Vân Hạo ngây người, rốt cuộc Tô Tuyết Vy làm sao vậy, lẽ nào bởi vì chuyện này mà cô muốn nói tạm biệt hoàn toàn với anh hay sao?
Trong lòng Tô Tuyết Vy rốt cuộc có anh hay không, chuyện này vẫn còn chưa thể làm rõ được chắc chắn, Tô Tuyết Vy rốt cuộc yêu hay không yêu anh?
Hay nói cách khác, Tô Tuyết Vy yêu người khác, nhưng cô dựa vào chuyện anh tình nguyện ở bên cô, cô đã có được vị trí thư kí cao nhất của tập đoàn Thịnh Lâm, sau đó khiến tập đoàn Thịnh Lâm hoàn toàn diệt vong.

Bây giờ trong đầu Thịnh Vân Hạo rất loạn, anh đã nghĩ tới tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả chuyện Tô Tuyết Vy phản bội anh cũng đã nghĩ tới rồi, đứa con trong bụng không phải của mình cũng đã nghĩ tới.

Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất thảm bại, cô bật cười thành tiếng, nhìn bộ dạng khổ sở của Thịnh Vân Hạo, trong lòng cô vô cùng trào phúng bản thân, cô nói:
“Nếu như anh đã không coi tôi là con người, vậy hà tất gì tôi phải ở lại nói này nữa?”
Nói xong, cô quay người rời đi.

.