Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời

Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)



Sắc trời dần tối, màn đêm lên ngôi.

Tiệc rược được tổ chức tại tầng 1 của tòa khách sạn năm sao Duangkamol. Không gian được trang hoàng lộng lẫy, đèn giăng khắp lối, hoa tươi rực rỡ... Không khó để thấy người chuẩn bị nó đã bỏ ra rất nhiều tâm sức.

Khách khứa đã tề tựu từ lâu, chỉ chờ chủ nhân bữa tiệc xuất hiện. Trong này đa số là những đơn vị, cá nhân hợp tác với Hội Arianne-quỹ từ thiện mà Trì Ngưng lập ra.

Trên sân khấu, những thiếu nữ Thái duyên dáng trong trang phục cổ truyền đang nhảy những điệu Khon đẹp mắt. Mọi người cùng nhau uống rượu và trò chuyện, bầu không khí thoạt nhìn hết sức huyên náo, hân hoan.

Cùng lúc đó, Trì Ngưng đang đối mặt với một người mà cô từng ghét cay ghét đắng, tình cũ Lê Á Minh.

"Bây giờ em sống có vẻ rất tốt..."

Tròng mắt Lê Á Minh lóe sáng. Hắn không ngờ sau 2 năm chia tay, cô không những không thảm hại mà còn sở hữu trong tay một quỹ từ thiện lừng danh Hoa Hạ.

Nói thế nào nhỉ? Hắn cảm thấy vừa tiếc nuối... lại vừa đố kỵ.

Thần sắc Trì Ngưng lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười châm biếm, nói: "Có thể tốt bằng anh sao? Nam nữ đều chơi..."

Nói rồi chuyển ánh mắt về phía người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta, Lý Huệ.

Vẻ mặt Lý Huệ thoáng rạn nứt, Trì Ngưng đang nói gì chứ? Đây là người bạn trai cô mới quen vài tháng trước, sao qua miệng cô ấy lại...

Lúc nãy gặp được Trì Ngưng cô vui lắm, nhưng chưa kịp nói gì thì Lê Á Minh đã lên tiếng trước. Xem điệu bộ này, hình như hai người đã từng quen biết.

Qua ngữ khí của Trì Ngưng, Lý Huệ đoán rằng trước đó hai người có khúc mắc.



Lê Á Minh sửng sốt, một giây sau da mặt hắn lập tức đỏ như tôm luộc, kịp thời nhận ra lời nói đâm chọc của Trì Ngưng. Thì ra cô vẫn còn nhớ chuyện năm xưa, điều này có thể hiểu là cô vẫn còn yêu hắn không?

"Xem em nói kìa..." Hắn cười khan một tiếng, đoạn quay sang nắm lấy tay Lý Huệ, "Giới thiệu với em, đây là bạn gái của anh!"

Trì Ngưng nhướn mày tỏ vẻ khỉnh bỉ, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc bị bực bội thay thế. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới, mỗi việc đi tiệc thôi mà cũng gặp được hắn.

Tệ hại hơn, tên cặn bã này còn là vị Phó hội trưởng sắp sửa nhậm chức nữa. Cô còn có thể đen đủi hơn được không?

Cặp mắt đen sâu của Lê Á Minh nheo lại, theo sát từng diễn biến nội tâm trong mắt cô, như muốn bắt lấy một biểu hiện nào đó hắn mong chờ. Nhưng cô gái trước mặt, ngoài hờ hững ra vẫn chỉ có hờ hững.

Trì Ngưng lười nói chuyện với loại người như hắn. Lê Á Minh nghĩ làm vậy là có thể đả động đến cảm xúc của cô? Chút suy nghĩ đó của hắn cô nắm rõ trong lòng bàn tay... Có điều, hắn không biết rằng cô gái đứng trước mặt mình bây giờ đã không còn là cô gái từng khóc lóc mặc nhiên để người khác bắt nạt khi xưa. Trong cô chỉ còn lại sự bình thản, đối mặt với Lê Á Minh, cô chỉ coi như người dưng nước lã.

Tất cả đều đã qua rồi, mọi ân oán cũng đã chấm dứt, hà tất gì phải khơi lại cho mệt người.

Trì Ngưng cười nhạt, ánh mắt lãnh đạm, cô thản nhiên bước đi, ghé sát lại bên tai Lý Huệ: "Đây không phải là một người đàn ông tốt, cô hiểu lời tôi nói chứ?"

Lo chuyện bao đồng không phải sở thích của cô, nhưng Lý Huệ là một cô gái tốt, Trì Ngưng không muốn cô ấy đi vào vết xe đổ của mình. Cho cô ấy một lời nhắc nhở, có nghe lọt tai hay không thì không phải việc của cô...

Mặc dù Trì Ngưng đã hạ thấp giọng nhưng không tránh khỏi việc Lê Á Minh cũng nghe thấy. Mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, nỗi tức giận pha lẫn với sự hổ thẹn khiến hắn không khống chế được hành vi. "Em nói gì?!"

Ngay lúc bàn tay Lê Á Minh sắp túm được tóc Trì Ngưng thì Lý Huệ đã kịp thời ngăn cản. Nhìn bóng lưng cô gái đã đi xa, sắc mặt cô ta cực kì không tốt, trầm giọng: "Lát nữa chúng ta cần nói chuyện."

Lê Á Minh hất mạnh tay Lý Huệ ra, gắt gỏng: "Đồ đàn bà ngu ngốc!"

Toàn thân Lý Huệ cứng đờ, cô thở hắt ra một hơi, nghiến răng nói: "Chia tay!"



Nói xong cũng không để Lê Á Minh phản ứng, cô nhấc chân bước nhanh ra ngoài, thâm tâm có chút phiền muộn.

Yêu đương cái quái gì, mấy chục cuộc tình của cô không gặp phải tra nam thì cũng gặp phải lừa đảo. Lý Huệ nghĩ độc thân có lẽ là con đường hoàn hảo nhất dành cho cô, không lo nghĩ, không đau khổ!

Đứng giữa dòng người đông đúc, đôi mắt Lý Huệ vẫn không ngừng đảo quanh. Vừa rồi cô chưa kịp hàn huyên với Trì Ngưng, cũng không biết sau khi rời khỏi công ty cô ấy đã đi đâu...

"Một giấc mơ đẹp giống như một bài thơ hay, gặp được nhưng không thể cầu được. Ngày hôm nay, cảm ơn các vị đã cất công tới đây. Hi vọng tương lai Arianne sẽ ngày càng phát triển hơn nữa. Hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau gắn bó và hợp tác trên nhiều lĩnh vực, đem yêu thương trao tới mọi miền đất nước, làm tròn sứ mệnh đã đặt ra ban đầu..."

Trên sân khấu được trải thảm sang trọng, Trì Ngưng cầm míc nói lời dạo đầu thể hiện sự cảm ơn chân thành cùng với những triển vọng tốt đẹp của bữa tiệc tối nay.

Ánh đèn từ bốn phía bao phủ lấy thân hình cao gầy của cô gái. Trì Ngưng mặc một chiếc váy trắng ngà được cắt may tinh xảo để lộ vòng eo mảnh khảnh, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên sự cao quý bẩm sinh. Ông trời ưu ái cho cô vẻ đẹp rạng ngời, khiến cô dễ dàng trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.

Giờ phút này, mọi người chỉ thấy cô gái trước mặt quá đỗi câu hồn. Cô chỉ lẳng lặng đứng im một chỗ nhưng khí chất thành thục đã lộ ra toàn bộ. Không cầu kỳ ra vẻ, Trì Ngưng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt như nhìn thấu toàn bộ thế gian.

"Tiếp theo đây, mọi chuyện sẽ giao lại cho quản lý Lâm..."

Trì Ngưng đưa míc cho Lâm Lệ, những ngón tay thon dài nhấc tà váy dài lên, chậm rãi lui xuống bên dưới.

Lâm Lệ nở một nụ cười thật tươi, anh ta nói: "Như mọi người đã biết, mục đích của tiệc rượu là chúc mừng vị Phó hội trưởng mới của chúng ta..."

Trì Ngưng đứng trong một góc, biểu tình tự nhiên, mặc kệ Lê Á Minh đang nói tràng giang đại hải những lời cảm động. Cô mang tư thái bình thản đi chúc rượu một số vị khách quan trọng, nói vài lời giao tiếp khách sáo, những người cần gặp cũng đều đã gặp...

Nhìn đồng hồ, Trì Ngưng nghĩ bữa tiệc nên kết thúc rồi. Cô nháy mắt với Lâm Lệ, anh ta lập tức hiểu ý.