Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 499



Chương 499

“Không có chuyện nhường hay không nhường, dù sao thì anh ấy cũng không phải là của tôi, anh ấy chỉ thích Hy Mộng Lan mà thôi.” Đầu cô lắc lư như cái trống.

“Một cây củ cải, một cái hố, vậy mà anh ấy thực sự rơi vào cái hố của Hy Mộng Lan.”

Hứa Nhã Thanh cười chế nhạo, sau đó gắp cho cô một miếng bào ngư: “Thật ra nếu cô cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại có thể cướp anh ấy về thì sao.”

Một cảm giác đau đớn tột cùng tràn ngập trái tim cô: “Tôi không muốn làm việc vô ích, anh ấy không phải là người chồng mà tôi muốn, và tôi cũng không phải là người vợ mà anh ấy muốn. Dù tôi có dùng mọi thủ đoạn thì cũng không thể nào thắng được một nụ cười khi quay lại của Hy Mộng Lan.”

Đôi mắt phượng màu nâu của Hứa Nhã Thanh khẽ chớp: “Hình mẫu về người chồng mà cô muốn là như thế nào?”

“Là người sẽ yêu tôi hết lòng hết dạ, nguyện ý cả đời chỉ có một mình tôi.” Cô nói rõ ràng, mạnh mẽ không chút do dự.

“Là tôi đây này, không có gì thay thế được.” Khoé miệng Hứa Nhã Thanh gợi lên một nụ cười quyến rũ.

“Đừng đùa nữa, anh sẽ không thích tôi đâu.” Cô bĩu môi, quệt miệng.

“Tại sao lại không?” Anh nhíu mày.

“Tôi đã kết hôn rồi, không còn là một cô gái trong trắng nữa.” Cô nhỏ giọng nói.

Anh ta bật cười, lắc đầu: “Đã là thời đại nào rồi, ai thèm quan tâm đến chuyện này nữa? Hơn nữa…”

Anh ta dừng lại, hạ giọng: “Không phải lần đầu của cô là cho tôi sao?”

Tay cầm thìa của cô run lên dữ dội, chiếc thìa chạm vào đĩa súp phát ra âm thanh giòn giã.

Anh ta không nói thì cô đã quên mất chuyện này.

Tay anh duỗi ra nắm lấy bàn tay cô: “Hy Nguyệt, có phải vì chuyện này mà Lục Lãnh Phong ghét bỏ cô không?”

Hy Nguyệt cắn môi dưới.

Lục Lãnh Phong có bệnh ưa sạch sẽ, bệnh ưa sạch sẽ này đã ăn sâu vào thói quen của anh, anh không cho phép người khác động vào đồ đạc cá nhân mình, huống chi là một người phụ nữ?

“Lúc trước còn có một chút, nhưng bây giờ đã hết rồi.”

“Hy Nguyệt, xin lỗi, là do tôi không tốt.”

Đôi mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy sự ân hận và mắc nợ: “Nếu có thể, tôi nguyện ý bồi thường cho cô.”

Cô mấp máy môi, giọng nói ngập ngừng rất khẽ: “Vậy thì anh hãy tìm cách giúp tôi, để tôi có thể ly hôn thuận lợi. Tôi chỉ cần sáu mươi tỷ mà thôi, không cần gì nữa cả.”

Ngoài anh ta ra, cô không biết còn có thể tìm ai được nữa.

Mặc dù Tần Nhân Thiên cũng có lòng giúp đỡ cô, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng sắp cưới của Lục Kiều Sam, nhà họ Tần và nhà họ Lục có mối quan hệ thân thiết, người nhà họ Tần nhất định không cho phép anh ấy xen vào chuyện này.

Ánh mắt Hứa Nhã Thanh sâu kín mà khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt anh nặng nề mà ý vị sâu xa: “Hy Nguyệt, tại sao cô nhất thiết phải lấy sáu mươi tỷ?”

Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Không phải tôi yêu tiền, tôi chỉ là…”

Cô muốn nói rồi lại thôi, hàm răng trắng cắn cắn môi.

“Có phải cô gặp khó khăn gì đó, cần phải dùng tiền đúng không?” Hứa Nhã Thanh trầm giọng hỏi.

Cô lắc đầu: “Không… Không có khó khăn gì cả. Tôichỉ cảm thấy đây là thứ tôi xứng đáng nhận được thôi.”