Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 491



Chương 491

Cùng lúc đó, hai nắm đấm của Bàng Cát đập vào nhau, mảng mỡ trên người hắn ta lập tức biến thành cơ bắp.

Dưới võ đài, Hàn Liên kinh ngạc kêu lên: “Ta nhớ ra rồi, trong Võ bảng Bàng Cát đứng ở top 20, đây chính là Ma Diêm Thể, một loại võ kỹ cho phép tích trữ sức mạnh”

Sở Trực cười nói: “Hàn Liên sư đệ, kiến thức của đệ rộng quá nhỉ, còn biết Ma Diêm Thể nữa. Nhưng lần này đệ nhầm rồi, thứ hắn đang dùng không phải Ma Diêm Thể, mà là Diêm La Thể, một loại võ kỹ đã được sư tôn Hoành Sơn viện đơn giản hóa. Ma Diêm Thể chân chính phải là võ kỹ cấp Thiên, cả viện không ai có thể luyện thành. Còn Diêm La Thể đã được đơn giản hóa, yêu cầu giảm đi rất nhiều, khả năng tích trữ sức mạnh cũng có hạn. Nhìn thân hình của hắn, so với đại sư huynh còn kém xa.”

Cửu Thiên cũng cười theo.

Đúng vậy, xét về độ béo, hắn chưa thấy ai có thể qua mặt được đại sư huynh.

Diêm La Thể, nghe có vẻ là chiêu thức rất có khí thế, nhưng không biết nó mạnh đến mức nào.

Trên lôi đài, Sở Chính đã nắm trường đao trong tay, không có giải phóng ra canh kình. Nhưng khí thế của hắn ta đang nhanh chóng tăng lên.

Hai mắt của Bàng Cát đã đỏ ngầu, lúc này phát ra một tiếng gầm tức giận giống dã thú, trực tiếp leo về phía Sở Chính.

Man Ngưu Kình!

Nơi đi qua, lôi đài giống như mặt đất bị con trâu sắt giẫm lên.

Thanh thế đáng sợ, xung kình mạnh mẽ, bằng mắt thường có thể thấy được trước người Bàng Cát xuất hiện một khoảng vặn khúc.

Đó là lực lượng đạt tới mức độ nhất định, không gian tạo thành lõm xuống.

Sở Chính đứng bất động, để mặc Bàng Cát lao tới.

Cả người Bàng Cát giống như một con tê giác giáp sắc phát điên đâm về phía người của Sở Chính.

Tay trái của Sở Chính ấn vào màn chắn canh kình của Bàng Cát, vậy mà chặn đứng thế xung kích của Bàng Cát.

Lông mày nhíu chặt, cánh tay Sở Chính nổi đầy gân xanh, dưới chân giống như mọc rễ, cắm chặt ở trên lôi đài, không lùi nửa bước.

“Được!”

Thân Đồ sư tôn cũng hô lên. Cũng không biết ông ta hô cho Sở Chính, hay hô cho Bàng Cát.

Nhìn bên dưới lôi đài, ở nơi tập trung của các học viên tinh anh của Minh Tâm viện, ánh mắt của Lâm Ngọc Lan trực tiếp dừng trên người Sở Chính, ánh sáng biến huyễn.

Bàng Gát thấy như này thế mà không thể đối kháng được với Sở Chính, không khỏi lại phát ra một tiếng quát.

Bắp thịt trên người lại co vào, biến thành cơ bắp, bây giờ nhìn, Bàng Cát thật sự là một nam nhân cường tráng đầy cơ bắp, rất có lực.

“Diêm La Kình, ngũ thành!”

Canh kình trên người Bàng Cát bùng nổ, nổ cho Sở Chính phát ra một tiếng rên khẽ, lùi lại mấy bước.

Mà lúc này, Bàng Cát bước lên, một kích tiến thẳng, trực tiếp đánh vào lồng ngực của Sở Chính.

Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp nổ ra một phiến vân sóng lực lượng. Vân sóng quét ra, bay ra vô số đá vụn, khiến tà áo của đám người Cửu Thiên đều bay lên.

Cơ thể Sở Chính lung lay, tay chân chìm vào trong hắc nham.

Ánh sáng trong mắt lóe lên, tay trái đánh một quyền vào trên người Bàng Cát.