Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 151: Giết rồi lại xẻo



Đúng nhỉ! Tuyệt thế mỹ nam ở ngay bên cạnh cô rồi thì cần gì phải chú tâm đến mấy loại nhan sắc cơm phở ngoài kia nữa. Aiza! Đúng thật là xa tật chân trời gần ngay trước mắt là đây chứ đây.

Giết! Giết! Giết!

Ta đây ngay hôm nay, ngay tại ngay dùng sắc đẹp của bạn trai nhà ta thiêu sống ngươi cái mầm bệnh mê người đẹp độc hại này.

Mầm bệnh gào thét đau khổ: AAAAA! Ta đi xuống ruột của ngươi để tiêu hóa đây.

Mặc Âu hắng giọng che lấp sự lúng túng vừa nãy của mình.

Lại một lần nữa tiếng đóng cửa ở ghế phụ lại đóng cái “Rầm”

Hoàng Âm nín bặt: “…”

Anh đột nhiên muốn ù tai vì cái tiếng đóng cửa này rồi.

Sau khi ngồi yên vị một bên người đẹp, Mặc Âu mới tò mò hỏi Hàn Thiên Nhược: “Bạn trai nhỏ, người đàn ông khó ưa đó là ai thế?”

Người đàn ông khó ưa gọi tên Hoàng Âm: “…”

Hàn Thiên Nhược hiển nhiên tâm trạng đang rất vui vẻ khi mới được cô đặt cho một biệt danh “bạn trai nhỏ” này nghe cũng có vẻ êm tai.

Anh cử động người, thay đổi động tác một chút, tiến lại ngồi dính sát vào cơ thể mềm mại tỏa ra hương thơm từ loại hoa oải hương trên người cô.

Nói là hương thơm từ hoa oải hương cũng không đúng lắm, bởi dường như trong hương thơm này còn len lỏi mùi hương đặc trưng chỉ có của riêng cô.



Mùi hương này có chút ngọt nhẹ khiến người ta ngửi thấy không tự chủ mà yên lòng đến lạ. Anh lại không lỡ may bị nhấn chìm trong đó mất rồi.

Hàn Thiên Nhược thật sự rất ngoan, một tay đơn giản chỉ là ôm eo thon nhỏ nhắn, một tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu Mặc Âu giới thiệu:

“Đây là Hoàng Âm, một trong tứ trợ thủ đắc lực của anh phụ trách công việc chính ở trụ sở Death.”

Mặc Âu đã nghe rõ, bĩu môi một cái nhàm chán: “Thì ra cũng chỉ là một người bình thường.”

Cũng chỉ là người có hai tay, hai chân, hai mắt, hai tai, một mũi, một miệng thôi mà.

Hoàng Âm nghe đến cả người cứng ngắc, mang một vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Mặc Âu.

Lần đầu tiên trong đời thấy một cô gái nhìn qua không có gì đặc biệt lại dám chê anh chỉ là một người bình thường.

Cơn lửa trong mắt phừng phừng nổi lên. Anh đây phẫn nộ rồi.

Ánh mắt Hoàng Âm lạnh lẽo, lại như có như không mà mang ý tứ cảnh cáo đe dọa trong đó:

“Cô thế mà lại dám nói tôi chỉ là một người bình thường. Cô có tin là ngay bây giờ tôi cho cô một vé bước xuống cầu hoàng tuyền không?”

“Tôi cho cậu vé đó trước.”

Hàn Thiên Nhược lúc nãy còn bày ra bộ mặt “hôm nay ông đây vui vẻ” khiến Hoàng Âm không cách nào liên tưởng nổi với người trước kia ngoài mặt lạnh ra cũng chỉ có đơ mà thôi.

Bây giờ lại chuyển sang bộ mặt lạnh ngắt không nhiệt độ. Hai thế cực hoàn toàn khác nhau này vậy mà ở trên người Hàn Thiên Nhược lại chỉ thay đổi trong vòng khoảng chừng là một giây.



Hoàng Âm cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhìn vào ánh mắt âm u tựa quỷ kia của cậu bạn.

Rõ ràng anh đã đụng chạm gì đến cậu ta đâu.

Chờ đã! Vừa nãy cô gái kia mới gọi Hàn Thiên Nhược là cái gì ấy nhỉ.

Hình như là “bạn trai nhỏ”. Đúng là vậy…

Cmn chứ!!!

Đây là chuyện kinh thiên động địa gì vậy trời???

Hoàng Âm vác một bộ mặt ù ù cạc cạc hết nhìn Hàn Thiên Nhược lại nhìn Mặc Âu. Ngắm đi ngắm lại cũng cảm thấy ngược đời.

Một bên là hào quang vạn trượng, một bên là tịch mịch nhu mì. Nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.

“Cậu còn nhìn thêm một cái nữa là ngay bây giờ có tin tôi chọc thủng mắt cậu luôn không?”

Mặc Âu là của anh, ai cho người khác có quyền nhòm ngó.

Xẻo! Xẻo hết mấy kẻ có dám có tư tâm với cô.

Mặc Âu cảm thấy đã đánh giá đủ về người người này.

Ngũ quan sắc sảo, đôi mắt hơi xếch, vóc người cường tráng, thậm chí còn có thể nhìn thấy những khối cơ đẹp mắt qua chiếc áo sơ mi màu đen kia. Không hổ danh là một trong tứ trợ thủ đắc lực của Death.