Vô Tiên

Chương 443: Nguy cơ đến. (2)



Mộc Thanh Nhi chắp hai tay sau lưng, mũi chân giẫm trên bờ cát, lắc đầu nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sắc mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

Hoằng An và Từ Tử Huyên ở phía sau đã được Tiêu đường chủ dặn dò, lại nghe lời nói đầy gai của Mộc Thanh Nhi, nhưng không nói chen vào, đành ngượng ngùng nhìn hai người. Mà Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên thì ở khá xa, hai người hôm nay không muốn đến gần Lâm Nhất.

Lại tới nữa rồi! Lâm Nhất cong miệng lên, nói.

- Ngươi luôn nghĩ về điều xấu, trong tưởng tượng của ngươi thì Lâm Nhất ta không đáng tin đến vậy sao?

Mộc Thanh Nhi cũng cong môi, hai tay chống nạnh, không nhanh không chậm nói.

- Mạnh trưởng lão không cho ta và Từ sư tỷ đi theo, hừ! Ai mà biết bên ngoài có chuyện ngoài ý muốn gì, người khác cũng không xuất hiện, hết lần này đến lần khác chỉ có mình ngươi quay về!

Nàng nói xong, cằm cũng nhếch lên, chắc chắn rằng Lâm Nhất không phải là người tốt lành gì.

Lâm Nhất run lên, hắn nhìn Tiêu đường chủ và Hoằng An, không hiểu vì sao Mộc Thanh Nhi lại như vậy, Mạnh trưởng lão không cho nàng đi theo thì nàng trút giận lên đầu hắn sao?

Tiêu đường chủ vuốt vuốt chòm râu, đối với vị thiên kim con chưởng môn thô bạo này, hắn không tiện nói gì, chỉ có thể xoa râu, làm bộ ngồi yên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ là trên mặt hiện lên chút lúng túng. Mà Hoằng An thì mở roẹt quạt ra, phất phất quạt, đưa cho Lâm Nhất một khuôn mặt tươi cười.

Ngược lại Từ Tử Huyên ở phía sau Mộc Thanh Nhi, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt áy náy.

Chỉ cần Mộc Thanh Nhi không nói quá mức, Lâm Nhất sẽ không chấp nhặt với nàng. Hắn cười ha ha, nói.

- Ngươi lo quá rộng rộng đấy, chỉ là trên đảo này có thứ làm cho người ta mở rộng tậm mắt, ngươi không đi đúng là đáng tiếc!

- Ngươi dám chê ta quản nhiều việc? Ngươi!

Ngón tay xinh đẹp của Mộc Thanh Nhi chỉ vào mặt mình, không thể tin được mà hỏi lại một câu.

- Ngươi rất có ý kiến với Lâm Nhất ta, ta cũng chẳng làm gì được ngươi. Nhưng mà ta nói sẽ có chừng mực, không cần phải bẩm báo lại cho ngươi việc gì hết đúng không?

Lâm Nhất lắc đầu một cái, châm biếm lại.

- Ta không phải... ! Ta chỉ là muốn, muốn hỏi ngươi về chuyến đi, nhưng mà…

Mộc Thanh Nhi nói được một nửa, sắc mặt đã đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng muốn nói chuyện với Lâm Nhất, nhưng không hiểu sao vừa nói thì nghe lại khác với suy nghĩ như vậy. Vì sao thì nàng cũng không rõ ràng, cảm giác mình thật oan ức.

- Tính tình của Mộc cô nương hảo sảng, nhanh mồm nhanh miệng! Lâm huynh đệ lại là người ngay thẳng, hào hiệp. Ta ngược lại rất thích hai người nói chuyện như thế, khác với những người nói lời thì ít, mà ý thì nhiều. Ha ha, Lâm huynh đệ, ngươi kể cho chúng ta nghe vài chuyện trên đường đi!

Hoằng An gấp quạt giấy trong tay lại, khí độ ung dung. Hắn quấy nhiễu như vậy, làm cho Mộc Thanh Nhi hơi bình tĩnh lại, cũng làm cho Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên.

Từ xưa đến nay, Mộc Thanh Nhi và Lâm Nhất đều nói chuyện châm chọc nhau. Chỉ cần không nhục nhã quá, sau đó, hắn cũng không để trong lòng. Mặc dù tuổi của Lâm Nhất nhỏ hơn Mộc Thanh Nhi, nhưng hắn cũng chẳng muốn chấp nhặt với con gái nhà người ta. Bây giờ lại bị Hoằng An nói như vậy, ngược lại giống như hai người đang cái nhau.

Tất nhiên hiểu ý của Hoằng An, nhưng cũng không nói toạc ra được, vì vậy, Lâm Nhất chỉ có thể cười khổ. Chỉ cần thấy khuôn mặt nhỏ đáng thương của Mộc Thanh Nhi, cứ như kiểu người hung hăng vênh váo vừa rồi là người khác. Hắn không muốn dây dưa với đối phương, nói tiếp.

- Đám người Mạnh trưởng lão sẽ không ở lâu, sớm quay về thôi. Đến lúc đó Hoằng huynh sẽ biết được. Còn ta không biết tìm lời, không nói được ra miệng!

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Lâm Nhất thay đổi, cả ngươi đứng dậy, nhìn về bãi biển phía nam, trong miệng lẩm bẩm.

- Bọn họ quay về rồi sao, sao lại như vậy? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi?

Mấy người thấy sắc mặt Lâm Nhất khác thường, cũng tò mò nhìn về phía xa, mọi người chỉ thấy mấy bóng đệ tử trên tảng đá ngầm, bờ biển chẳng có gì khác thường hết.

Tiêu đường chủ vừa muốn mở miệng nói gì, đã thấy một làn gió lướt qua, hắn vội vàng nhìn lại, bóng Lâm Nhất đã đi ra khỏi mấy chục trượng.

...

Bàn chân Lâm Nhất không chạm đất, chạy nhanh 4, 5 dặm, thấy phía trước chính là nhóm người Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử. Nhưng những người này đều rất chật vật, sắc mặt vội vàng, đầu đầy mồ hôi.

Thấy bóng người bay đến, mọi người cả kinh, chờ đến lúc thấy rõ là Lâm Nhất, mọi người mới cảm thấy may mắn đi lên.

Lâm Nhất dừng bước lại, chào đón mọi người, thấy chỉ có thầy trò Chân Nguyên Tử, đám người Biện Chấn Đạc và Mạnh trưởng lão ở đây, hắn khó hiểu hỏi.

- Có chuyện gì vậy, vì sao ít đi mấy người?

Thầy trò Chân Nguyên Tử nhìn thấy Lâm Nhất, trên mặt vui mừng, nhưng vẫn hơi hoang mang, nghe đối phương mở miệng hỏi, Chân Nguyên Tử tiếp lời.

- Sau khi ngươi đi, chúng ta chậm rãi đi theo bờ biển quay về. Cứ nghĩ rằng đi theo đường bên Mạnh trưởng lão sẽ nhanh hơn nhiều, ai mà biết được trên đường có chuyện xảy ra…

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi. Hắn biết được từ trong lời nói của Chân Nguyên Tử, những người này đi về thì gặp phải chuyện bất ngờ.