Vô Tiên

Chương 423: Đêm trăng kinh hồn. (2)



. . .

Đêm dần khuya, một vòng trăng tròn treo cao trên không trung. Ánh trăng như hoa rơi xuống, tạo thành một mảnh trắng xóa trên bờ biển.

Gió thổi nhẹ, sóng biển rì rào, bờ biển yên tĩnh, mọi người mệt nhọc nhiều ngày liền, vừa đặt lưng đã ngủ say!

Trong tiếng sóng biển rì rào, không biết từ lúc nào có sự thay đổi. Khi một làn sóng hạ xuống, trên bờ có nhiều bóng đen không biết xuất hiện từ lúc nào. Mỗi bóng đen dài khoảng ba, bốn trượng, hai con mắt như đèn lồng tỏa ra ánh sáng xanh.

Lại một đợt sóng xô lên, trên bờ lại có thêm vài con thấp bé hơn. Chỉ một lúc sau, trên bờ đã có hơn mười bóng đen khác. Con nào cũng nhìn trời, nhìn thẳng về trăng tròn trên không trung, mở cái miệng rộng.

Có một đệ tử không biết nằm mơ thấy cái gì, mở miệng lầm bẩm một câu, làm kinh động đến những bóng đen này. Bóng đen kia càng ngày càng đến gần đệ tử kia, nó duỗi móng vuốt ra, từ từ bò về phía trước vài bước, đến thật gần, há cái miệng ra, cắn xuống…

Một tiếng thê lương tiếng hét thảm, vang vọng cả bầu trời đảo hoang, cũng làm cho mọi người giật mình tỉnh dậy!

Trên bờ biển trở nên hỗn loạn, mọi người bò lên trên, chui ra khỏi lều vải, ai cũng hai mặt nhìn nhau. Không biết đã có chuyện gì xảy ra, bờ biển đã sáng như ban ngày, bên trên có một bóng đen đang cắn xé đệ tử đang kêu la.

Trong cơn sợ hãi, mọi người rút binh khí ra, lớn tiếng hét lên,

Những bóng đêm kia thấy trên bờ biển có nhiều người như vậy xuất hiện, bọn chúng càng điên cuồng, con nào cũng vặn vẹo cơ thể, nhào đến những đệ tử gần nhất.

Đệ tử kia thấy bóng đen lao đến, vội vàng rút kiếm chém ra, nhưng chiếc răng nhọn của bóng đen kia lóe lên ánh sáng lạnh, hoàn toàn không hề sợ trường kiếm sắc bén, cắn thẳng xuống dưới.

- Đinh!

Trong tiếng va chạm kia có tiếng kêu thảm thiết vang lên, trường kiếm văng ra, đệ tử kia bị cắn đứt nửa người trong nháy mắt.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, Mạnh Sơn kinh hãi, không kịp ra tay cứu người, trong chớp mắt đã có hai đệ tử chết đi. Mà mười bóng đen trên bờ biển đã xúm lại với nhau, nhào vào đám người không hề sợ hãi, bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho các đệ tử không hề có sức đánh trả.

- Nhanh, rời khỏi bãi biển!

Mạnh Sơn cố gắng gào thét, hắn che chắn phía trước, phất tay ra hiệu cho mọi người rút lui. Mà lúc này, bóng đen ở hai bên phải trái sắp chụp đến.

Mọi người kinh hãi, những bóng đen này không sợ đao kiếm, khủng bố đến nỗi làm cho người ta không thể chống trả, chỉ sợ Mạnh trưởng lão cũng lành ít dữ nhiều.

Những đệ tử phía sau đều hoảng sợ, nếu hắn bỏ chạy, những đệ tử phía sau sẽ thế nào? Mạnh Sơn nắm chặt hai tay, ngưng khí muốn quyết đấu, nhưng thấy các đệ tử dừng bước lại, trong cơn giận dữ, hắt hét to.

- Cút ngay!

Mạnh Sơn vừa quay người, một bóng đen kèm theo mùi tanh đã nhào đến trước mặt, trong lúc vội vàng, hắn đánh ra một chưởng, một ánh bạc xẹt qua bên người, bay thẳng về phía bóng đen!

Giống như một tia chớp, ánh bạc xuyên thấu qua bóng đen, bóng đen kia cũng đứng lại, sau đó gào thét lên như con người. Mạnh Sơn sửng sốt, một bóng đen khác với cái miệng đầy răng nhọt hoắt đã cắn đến, hắn đang muốn né qua một bên, nhưng đã muộn, bỗng nhiên có một vách tường lóe ánh sáng chắn trước người hắn.

Bùm!

Một tiếng va chạm trầm thấp, vách tường sáng kia vẫn không nhúc nhích, bóng đen bị dội ngã về sau. Mạnh Sơn vẫn chưa lấy lại hơi, một giọng nói quen thuộc đã chui vào lỗ tai hắn.

- Mạnh trưởng lão lui về phía sau, nhanh dẫn các đệ tử rời khỏi nơi này!

Trong lòng Mạnh Sơn vui vẻ, hắn cảm thấy cả người nhẹ đi, sau đó đã bị người khác túm về phía sau. Xa xa còn nghe tiếng kêu của Nguyên Thanh.

- Là Tiểu sư thúc!

Hai bóng đen, một bị thương lùi lại, còn một bóng đen khác giảm khí thế kiêu ngạo xuống. Mọi người nhân cơ hội này rút lui về trên đảo, lúc này mới thấy rõ ràng người vừa ra tay. Chính là Lâm Nhất cứu Mạnh trưởng lão.

Lâm Nhất chắn ở phía trước mọi người, một ánh bạc quay một vòng trên không trung, sau đó lẳng lặng lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn, sau khi ánh sáng lạnh kia ngăn bóng đen lại thì quay về ẩn trong cơ thể hắn.

Các đệ tử rời khỏi bãi biển lại hét lên một trận.

Đó là phi kiếm! Đó là phi kiếm của tiên nhân! Lâm Nhất sử dụng phi kiếm tiên nhân!