Vô Tiên

Chương 1453: Tiễn mười dặm (2)



Nhìn nữ tử tinh quái trước mắt này, Lâm Nhất làm ra vẻ mặt hung ác, trầm giọng nói:

- Chớ có dong dài! Muốn lên bờ thì phải nghe theo sự bài bố của lão phu.

Nói xong, hắn vung tay giả vờ tục tằng và thô bạo, nhưng thần sắc lại ngây ra. Đây không phải là cử chỉ của Thiên Chấn Tử trước kia sao? Hắn chậm rãi lấy tay vuốt râu, lại khẽ nhíu mày.

Sau khi dịch dung thay đổi dung mạo, để tránh bị người ta nhìn thấu thân phận, Lâm Nhất luôn trong lơ đãng bắt chước theo lời nói cử chỉ của cố nhân. Thế là hắn lúc thì hóa thành Chân Nguyên Tử, lúc thì biến thành Thiên Chấn Tử, lại không có sự thoải mái tự tại của mình. Chỉ cần không có ai nhìn thấu Huyễn Linh thuật, không ai nhìn thấu được tướng hư vọng, tất cả những điều này đâu cần quá để ý.

Hoa Trần Tử còn tưởng rằng lão nhân này muốn phát tác, sợ tới mức không dám lên tiếng. Ai ngờ người ta bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, trong ánh mắt có thêm mấy phần hờ hững. Khi nàng ta đang nghi hoặc, khóe miệng đối phương nhếch lên, mang theo vẻ mặt trêu tức cười nói:

- Xú nha đầu! Theo lão phu nào.

Không giải thích, Lâm Nhất vươn tay ra chộp tới. Nữ tử đó cắn chặt răng, mắt lóe sáng, để mặc hắn làm gì thì làm.

Trong nháy mắt ánh sáng vàng từ cổ tay bay ra, Lâm Nhất đã tóm Hoa Trần Tử lên, song song bay lên không. Tiến về phía trước hơn mười trượng, thân hình của hai người khiến ngờ rơi xuống mặt sông. Hắn gặp nguy không loạn, giơ tay lên tung ra ba thanh phi kiếm pháp bảo.

Phi kiếm theo thứ tự tiến về phía trước, lắc lư cách mặt sông ba thước, bồng bềnh ở đó mà không rơi. Hai người vừa hay rơi xuống thanh kiếm đầu tiên, mắt Lâm Nhất lấp lánh tinh quang, mũi chân đột nhiên điểm lên kiếm để mượn lực bay lên, nhảy tới thanh phi kiếm thứ hai.

Hai thanh phi kiếm trước sau liên tiếp rơi xuống nước không thấy đâu, Lâm Nhất đã lao về phía thanh phi kiếm thứ ba. Lúc này đã cách bờ còn hơn mười trượng, chỉ cần giở lại trò cũ là có thể vượt qua Trầm thủy. Hắn đã sớm nhắm chuẩn nơi đặt chân, thừa cơ điểm mũi chân một cái, dẫn theo Hoa Trần Tử lại nhảy lên một lần nữa. Chỉ là trong khoảnh khắc này, thân hình hắn bỗng nhiên khựng lại, không ngờ rơi thẳng xuống.

Dị biến nảy sinh, Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên vung tay ném Hoa Trần Tử đi. Nữ tử đó kinh hô một tiếng, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy trên mặt sông bọt sóng cuồn cuộn, nào còn thấy nửa bóng người.

Người ở trong không trung, dưới chân Hoa Trần Tử thuận thế đạp hờ mấy bước, rất nhẹ nhàng hạ xuống bờ. Nàng ta cúi đầu nhìn ngọc phù được nắm chặt trong lòng bàn tay, lập tức cất vào trong tay áo, vẫn kinh ngạc không thôi. Mình còn chưa dùng hai kiện bảo vật phòng thân thì có người lại xui xẻo rồi!

Trong sông lớn này có dị thú chăng? Nếu không phải như vậy, là ai túm lão nhân kia xuống nước? Lão nhân, ngươi chính là cao nhân, chắc sẽ không cứ vậy mà chết đi chứ!

Nhìn về phía đường đi, Hoa Trần Tử do dự một chút, quay lại quan sát nước sông. Sau đó, nàng ta lại ngạc nhiên. Cách bờ năm sáu trượng, bên trong dòng nước chảy xiết đó, một vùng nước mấy trượng đang không ngừng sôi trào, cũng chậm rãi di động về phía trước. So với nơi khác, chỗ này rất là quỷ dị.

Tuy không nhìn rõ tình hình dưới nước, Hoa Trần Tử vẫn thầm thở phào. Hì hì! Xem ra vị tiền bối này không lo tới tính mạng! Có điều, đây là đang làm gì thế?

Ở trên bờ, Hoa Trần Tử vừa đi vừa nhìn thứ hiếm lạ, môi nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Nước đen rít gào không ngừng, bờ sông vẫn hoang vắng như xưa. một thân ảnh thướt tha từ từ tiến về phía trước, cũng tăng thêm mấy phần tịnh lệ cho phiến thiên địa nặng nề này.

Cho đến sau hơn nửa canh giờ, Hoa Trần Tử đi được xa hơn mười dặm, trên khuôn mặt vui tươi hiện ra mấy phần bực bội. Nàng ta chậm rãi dừng chân, nhìn về phía mặt sông.

Bất kể ngươi là tiền bối, hay là lão nhân gạt người, bất kể ngươi sống hay chết, Trần Tử một đường đưa tiễn mười dặm, đã là hết lòng hết dạ rồi! Từ nay về sau, ngươi và ta không ai nợ ai! Bờ này cũng chẳng có phong cảnh đẹp, thôi thì dừng ở đây đi.

tự an ủi một phen, Hoa Trần Tử liền muốn xoay người rời đi, bỗng quay đầu chăm chú quan vọng. Một đường đi tới đây, mặt sông cuồn cuộn vốn không ngừng lại. Mà lúc này tình hình nơi đó và nơi khác không khác nhau lắm, tất cả bỗng nhiên từ từ ngừng lại.

Hoa Trần Tử trong lòng tò mò, không khỏi bước nhanh vài bước. Mà không đợi nàng ta nhìn kỹ, trên mặt sông ngoài mấy trượng đột nhiên có bọt nước nổi lên, động tĩnh càng lớn hơn trước. Khi nàng ta đang kinh ngạc, một bóng đen phá nước mà ra, đột nhiên bay lên bờ.

Á! Đó là gì thế. Hoa Trần Tử vội vàng muốn tránh né, bóng đen đó đã bay qua đỉnh đầu nàng ta. Lại bùm một cái ngã xuống đất, lại quay cuồng một lúc, khiến cho đá vụn bay tứ tung, thanh thế khiếp người.

Đó là một con dị thú dài bốn năm trượng, cả người phủ đầy lân giáp tinh mịn, hình dạng như rắn. Mắt nó như chuông đồng, miệng như chậu máu, trên đầu có có một cái sừng kỳ dị. Có điều, trên cái đầu to bằng chậu đồng đó móp mất mấy chỗ, bên dưới còn có mấy lỗ thủng, đang ồ ồ chảy ra máu đen. mà nó thì vẫn không ngừng giãy dụa, ý đồ muốn quay lại sông.

Đây không phải rắn, đây là... Điển tịch có viết, Trầm thủy chín vạn dặm, vây Cầu không thành giao. Nói là Cầu thú này bị Trầm thủy vân khốn, mà không thể hóa được thành giao. Đây là dị thú viễn cổ, Cầu Giao! Nó làm thế nào mà thoát khốn được.

Gió tanh đập vào mặt, đá vụn văng tứ tung, Cầu Giao quay cuồng chạy lên bờ. Hoa Trần Tử đứng mũi chịu sào, cả kinh hoa dung thất sắc, muốn trốn sang bên. Mà dị thú đó rất hung mãnh, thân thể dài mấy trượng quét ngang mà đến.

Phía sau chính là sông lớn, trái phải không có đường đi, giờ phải làm sao đây! Lúc Hoa Trần Tử đang bất đắc dĩ, vội vàng lấy ra ngọc phù cất trong tay áo định bóp nát, đột nhiên một đạo lụa nước bắn lên, nháy mắt liền có một bóng người lướt qua đỉnh đầu nàng ta, chính là lao thẳng về phía dị thú đó.