Vô Thượng Sát Thần

Chương 576: Truyền Thụ



Nghe thấy Bắc Lão nói, Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn tự nhiên biết Bắc Lão nói để nó sống lại là có ý gì.

Hồn Điêu Sư tổng cộng chia làm năm phẩm giai, giai đoạn thứ nhất là cấp độ Nhập Môn, có thể xem hiểu Hồn Văn cùng đơn giản vận dụng Hồn Văn, chỉ cần có điểm thiên phú Hồn Điêu Sư đều có thể đạt tới cảnh giới này.

Giai đoạn thứ hai là cấp Đại Sư, Đại Sư Hồn Điêu Sư có thể vẽ Hồn Văn Đồ, hơn nữa còn có thể sử dụng Hồn Văn Đồ bố trí Hồn Giới, đương nhiên, điêu khắc chi thuật cũng có thể điêu khắc ra tác phẩm nắm giữ sinh cơ.

Mà giai đoạn thứ ba chính là Tông Sư, Tông Sư Hồn Điêu Sư cùng Đại Sư ở giữa là một đạo lạch trời không thể vượt qua, bởi vì Tông Sư Hồn Điêu Sư có thể vẽ rồng điểm mắt!

Cái gọi là vẽ rồng điểm mắt chính là khiến tử vật chân chính biến thành vật sống, khiến tác phẩm Hồn Điêu sống lại!

Đừng nhìn Bắc Lão điêu khắc Tiêu Phàm "thâp phần giống" tuỳ tiện sống lại, nhưng đây cũng là một tiêu chuẩn khảo nghiệm cực kỳ khó, đây chính là lý giải đối với Hồn Văn.

Muốn để tác phẩm Hồn Điêu sống lại, chính là phải điểm ra vị trí mấu chốt của tác phẩm Hồn Điêu, mà điểm mấu chốt này nói trắng ra cũng chính là Hồn Nhãn Hồn Văn Đồ.

Đổi lại một cách nói khác, chính là Hồn Văn Đồ tự hành vận chuyển lại, nói dễ nghe một chút, quá trình này cũng nói là vẽ rồng điểm mắt.

Hồn Văn Đồ vận chuyển, tác phẩm Hồn Điêu tự nhiên là nắm giữ sinh cơ, có thể tự hành thu nạp thiên địa linh khí, nhìn bề ngoài như vật sống.

- Lão sư, ta thử xem, chưa chắc có thể thành công.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, mặc dù thuật điêu khắc không được tốt lắm, nhưng hắn đối với lĩnh ngộ Hồn Văn Đồ lại hết sức tự tin.

Trước đó bên trong Cổ Địa Bí Cảnh, Tiêu Phàm sở dĩ có thể nhất kích tất sát Thất Giai đỉnh phong Khôi Lỗi Thú, không phải là liếc mắt liền nhìn ra vị trí sinh cơ Khôi Lỗi Thú sao?

Đồng dạng, Hồn Nhãn Hồn Điêu Thú kỳ thật tương đương với vị trí Hồn Tinh Khôi Lỗi Thú mà thôi, mặc dù độ khó có thể sẽ cao hơn một chút nhưng Tiêu Phàm lại rất tự tin.

Chỉ là trước mặt Bắc Lão, Tiêu Phàm vẫn duy trì bộ dáng khiêm tốn, cái này cũng là một loại thái độ của bản thân hắn, dù sao hắn cũng không có nắm chắc sẽ thành công.

Tiêu Phàm đi đến trước mặt người giả kia, tập trung tinh thần nhìn nửa ngày, Tiêu Phàm cau mày một cái:

- Từ phương hướng Hồn Văn Đồ sinh cơ lưu chuyển đến xem, Hồn Nhãn hẳn là trong miệng, chỉ là không biết đúng hay không.

- Thử trước một chút, dù sao thất bại cũng không có gì.

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, một đạo Hồn Lực quang mang tại đầu ngón tay nở rộ, sau đó nhanh chóng hướng về trong miệng người giả điểm tới.

Ong ong ~~

Đột nhiên, người giả kia quang mang đại thịnh, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn mà động, một cỗ khí tức đáng sợ trên người nó nở rộ mà ra.

- Chiến Hoàng đỉnh phong?

Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, lui ra phía sau mấy bước.

Bất quá vẻn vẹn một mảnh khắc, khí tức trên thân người giả kia liền bình ổn xuống, Hồn Văn quanh thân nó cũng chầm chậm tiêu tán, tựa như dung nhập thân thể nó.

- Chủ nhân.

Hồn Điêu đột nhiên hướng về Tiêu Phàm cung kính nói.

- Cái này?

Tiêu Phàm trợn tròn mắt, nhìn về phía Bắc Lão nói:

- Lão sư, đây là ngài vừa mới điêu khắc ra? Thực sự đưa cho ta?

- Hiện tại ngươi cũng coi là bước vào cấp Tông Sư Hồn Điêu Sư, ngươi muốn ly khai, Hồn Điêu ngươi mang trên người, vi sư cũng yên tâm một chút.

Bắc Lão hiền lành cười một tiếng, nhìn thấy Tiêu Phàm muốn nói cái gì, Bắc Lão ngắt lời nói:

- Hôm qua Túy lão đầu đến một chuyến, sự tình ngươi ta đều rõ ràng, rời một đoạn thời gian cũng là chuyện tốt.

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Bắc Lão biết mình muốn tham gia Sát Vương Thí Luyện, thấy không phải là việc này, trong lòng hắn cũng buông lỏng một hơi.

Bởi vì nếu như Bắc Lão ngăn cản hắn, hắn liền không biết mở miệng như thế nào.

- Đây là Hồn Điêu Thất Giai đỉnh phong, mỗi lần tiêu hao 1 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch có thể phát huy ra thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng, kiên trì thời gian nửa chén trà nhỏ, nguyên bản muốn đưa ngươi một cái Bát Giai Hồn Điêu, nhưng lại sợ ngươi quá mức ỷ lại vào Hồn Điêu mà xem nhẹ tu vi, cho nên chỉ có thể đưa ngươi cái này.

Bắc Lão tiếp tục nói, con ngươi sâu thẳm vô cùng.

- Đồ nhi biết rõ, thực lực bản thân mới là trọng yếu nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, không cần lực lượng Hồn Điêu.

Tiêu Phàm nói ra, nhưng trong lòng thì đắc ý, còn có cảm kích.

Hồn Điêu này mặc dù tiêu hao 1 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mới có thể phát huy thực lực trong thời gian nửa chén trà nhỏ, nhưng hắn vừa từ Nam Cung Vũ doạ dẫm 3.000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, tổng cộng khả năng có thể đủ ba ngàn lần, thời gian cộng lại cũng không ít.

Hơn nữa, thực lực bản thân cũng không yếu, nếu như lại tăng thêm thực lực Hồn Điêu, tuyệt đối sẽ càng thêm cường đại.

- Ngươi biết thì tốt.

Bắc Lão hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc Hồn Giới ném cho Tiêu Phàm nói:

- Mặt khác, chuyện thứ hai, Hồn Điêu Thú vừa rồi mặc dù không tính là thành công, nhưng cũng không tính là thất bại, nơi này ta thay ngươi chuẩn bị một chút khối gỗ và đá, còn có một chút Hồn Văn, khi ngươi có thời gian thì tu luyện điêu khắc một chút.

- Vâng, lão sư.

Tiêu Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bắc Lão tràn ngập cảm kích.

Hai sư đồ trò chuyện với nhau hồi lâu, Bắc Lão cùng Tiêu Phàm giảng thuật rất nhiều tri thức có quan hệ với Hồn Điêu Sư, Tiêu Phàm từng cái thụ giáo, từ lần trước bên trong Cổ Địa Bí Cảnh nhìn thấy vô số Khôi Lỗi Thú của Thiên Cơ Môn, Tiêu Phàm đối với Hồn Điêu Sư có một lòng kính sợ.

- Đúng rồi, lão sư, lần trước ta ngẫu nhiên được một bức Hồn Văn Đồ, lại không cách nào lĩnh ngộ, lão sư ngài hẳn là sẽ nhìn thấu bí ẩn trong đó.

Tiêu Phàm đột nhiên nói ra.

- Cũng được.

Bắc Lão gật đầu, đối với Hồn Văn Đồ, hắn cho tới bây giờ đều là ai đến cũng không có cự tuyệt.

Sau đó Tiêu Phàm đem bức đường cong động thái đồ trong Thiên Cơ Môn trong không gian mô phỏng xuống, lấy Hồn Lực truyền cho Bắc Lão, trên mặt Bắc Lão lập tức cực kỳ đặc sắc.

- Phàm Nhi, bản vẽ này ngươi nhìn thấy ở đâu?

Bắc Lão kích động không thôi, dù hắn nhiều năm tu thân dưỡng tính, giờ phút này trong lòng cũng nổi lên kinh đào hải lãng.

- Bên trong Cổ Địa Bí Cảnh.

Tiêu Phàm đem một chút sự tình lúc ấy nói đơn giản một lần, về phần sự tình Phệ Hồn Huyết Tàm, Tiêu Phàm không dám tùy tiện bại lộ.

Bắc Lão càng nghe càng chấn kinh, cuối cùng kích động nói:

- Đồ nhi ngoan, nếu như không phải ngươi quyết định thật nhanh, đem Hồn Văn Đồ mô phỏng xuống, Thiên Cơ Đồ khả năng thật muốn vĩnh viễn thất truyền rồi.

- Thiên Cơ Đồ? Lão sư, Thiên Cơ Đồ trân quý như vậy sao?

Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc nói, hắn rất ít khi thấy Bắc Lão kích động như thế.

- Thiên Cơ Đồ chính là Hồn Văn Đồ cấp Thủy Tổ, ngươi nói không trân quý sao?

Bắc Lão hít sâu một cái nói.

- Cấp Thủy Tổ?

Tiêu Phàm hít vào ngụm khí lạnh:

- Chẳng lẽ lão sư ngài đã đạt đến?

- Muốn đạt tới cấp Thủy Tổ gian nan biết bao! Cho dù lĩnh ngộ Thiên Cơ Đồ này cũng chưa chắc có thể trở thành Thủy Tổ, trừ phi mình có thể sáng tạo ra Hồn Văn Đồ cấp Thủy Tổ, đường vi sư còn rất dài.

Bắc Lão thở dài, con ngươi lại vô cùng kiên định.

- Thời gian cũng không còn sớm.

Bắc Lão đột nhiên đứng dậy, hiển nhiên chuẩn bị bắt đầu đuổi người:

- Ngươi rời đi, về sau cũng không biết lúc nào mới có thể gặp mặt, nếu như lúc nào nhớ vi sư, thì trở về gặp.

- Vâng, lão sư.

Hai mắt Tiêu Phàm hơi đỏ, ôm Hồn Điêu cùng hắn giống nhau như đúc đi ra ngoài cửa.

- Trước khi đi, đến Kiếm Ý Cốc một chuyến có lẽ đối với ngươi có chỗ trợ giúp.

Lúc Tiêu Phàm đi tới trong sân, thanh âm Bắc Lão tiếp tục vang lên, sau đó hoàn toàn trầm tĩnh.

Tiêu Phàm hướng về phía nhà gỗ nhỏ cúi một cái thật sâu, đồ vật hôm nay Bắc Lão truyền thụ, tuyệt đối đủ để hắn hưởng thụ cả đời.

Nhìn Hồn Điêu trong ngực cùng hắn giống nhau như đúc, Tiêu Phàm chậm chạp nói:

- Ôm ngươi đi thế này thì quá lộ liễu, vẫn là đem ngươi thu nhập vào bên trong Hồn Giới, còn nữa, về sau ngươi gọi là U Linh Nhất Hào!

Dứt lời, Tiêu Phàm đem Hồn Điêu thu nhập vào bên trong Hồn Giới, sau đó hướng phương hướng Thần Châm Các bay đi.