Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 248: Chí Tôn kiếm thể là khái niệm gì?



Chí Tôn kiếm thể là khái niệm gì?

Đó là thể chất mà tất cả kiếm khách đều ao ước, đừng nói là vạn người có một, sợ rằng cả Thái Huyền Giới này tìm không ra người thứ hai.

Cố tìm một người như vậy đã bị Trần Trường An bắt gặp, hơn nữa còn nhận làm đồ đệ ư?

Hắn ta vốn còn tưởng rằng Diệp Tri Thu gặp may ai ngờ rằng Trần Trường An cũng may mắn không kém.

Người có Chí Tôn kiếm thể khi tu luyện kiếm đạo như nước chảy thành sống, chỉ cần không chết trẻ thì tương lai ät sẽ trở thành một kiếm đế.

Và Diệp Tri Thu này chính là cường giả Kiếm Đế tương lai. Hơn nữa mọi người đều biết sức chiến đấu của kiếm khách vô cùng khủng khiếp, bây giờ cả Thái Huyền Giới này còn chưa có vị kiếm khách Đại Đế Cảnh nào.

Ơ mà, không đúng, hình như Trần Trường An sử dụng kiếm phải không nhỉ?

“Trần huynh, ngươi... ngươi là Kiếm Đế phải không?” “Sao ta lại chưa từng nghe nói trong Thái Huyền Giới có

một vị Kiếm Đế thế?”, Phương Vân Khê nhìn về phía Trân Trường An băng ánh mắt khá kinh ngạc.

Sự tồn tại như vậy không thể nào không một ai biết, trừ phi...

Trừ phi, từ mấy vạn năm trước Trần Trường An đã trở thành Kiếm Đế, theo thời gian dần trôi, người quen cũ đều qua đời nên người nhớ tên hẳn mới càng ngày càng ít, thậm chí có khi không ai biết.

Phương Vân Khê càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, bản thân mình đã kết bạn với một kẻ khủng khiếp nào đây chứ?

Trần Trường An đã như vậy rồi, còn Đại Hoàng thì sao?

Nó không giống một con chó bình thường, lẽ nào cũng sống lâu lắm rồi chăng?

Cẩu Đế? Trong Thái Huyền Giới, yêu thú đều có giới hạn, trừ phi có cơ duyên to lớn nào đó nếu không thì khả năng biến hóa đã ít

lại càng ít hơn.

Nhưng nếu Đại Hoàng đã đột phá giới hạn này, đã trở thành Cẩu Đế rồi thì sao nó lại không biến hóa chứ?

Nó khó lòng từ bỏ bản thể ư? “Hoàng huynh, tại sao ngươi... không biến hóa thế?”

Phương Vân Khê bỗng nhiên hỏi một câu khiến Đại Hoàng ngẩn ngơ.

Tại sao không biến hóa?

Mẹ kiếp, ngươi hỏi lão tử tại sao không biến hóa hả?

Ngươi tưởng rằng ta muốn làm chó hả? Nếu có thể thì ta đã biến hóa chạy tới kỹ viện từ lâu rồi, còn đứng đây tám nhảm với ngươi sao?

Đại Hoàng trừng mắt nhìn Phương Vân Khê, xoay người rời đi bỏ lại một bóng dáng cô độc cho Phương Vân Khê.

“Này... Hoàng huynh làm sao thế?”, Phương Vân Khê khó hiểu hỏi.

“Ngươi đụng vào chỗ đau của nó”.

“Đại Hoàng ơi là Đại Hoàng, chao ôi, chắc bực lắm!” Hả?

Bực lắm?

Có ý gì?

Phương Vân Khê ngơ ngác, không hiểu những lời Trần

Trường An nói có ý gì, đợi đến khi hoàn hồi thì phát hiện Trần Trường An và Gố Tiên Nhi đã trở về từ khi nào.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tri Thu đã tới nơi hẹn gặp với Trần Trường An, hẳn ta vốn tưởng rẵng mình tới rất sớm nhưng không ngờ rằng Trần Trường An đã đợi ở đó từ lâu.

Thế là, Diệp Tri Thu vội vàng đi tới, nói: “Xin lỗi sư phụ, con tới muộn rồi ạ”.

“Không, là do ta đến sớm thôi”.

“Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi theo vi sư tu luyện”. “Ta hỏi ngươi kiếm là gì?”

Kiếm là gì?

Nghe Trần Trường An hỏi thế, Diệp Tri Thu nhíu mày, vấn đề này trông có vẻ đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.