Vô Tận Trùng Sinh

Chương 291: Bắt đầu kế hoạch buôn bán toàn tông môn



Trong khoảnh khắc Bạch U Cơ phát ra âm lãnh khí tức, Trương Nhị Huyền cũng đã nhanh nhạy cảm nhận được, do vậy hắn mới mau miệng sửa đổi một câu kia. Hiển nhiên tên này nắm bắt tâm lý nữ tử rất tốt. Chỉ một câu sửa sai nhẹ tựa lông hồng kia khiến cho hắn thoát kiếp nỗi đau da thịt.

“Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.” Bạch U Cơ cười nhạt một tiếng. Nàng mặc dù có bệnh đãng trí thế nhưng lại k phải người ngu, làm sao không nhìn ra tâm cơ Trương Nhị Huyền. Nếu như hắn đã nhanh miệng sửa sai, nàng cũng không thể lấy đó làm bắt tội.

“Ngươi tới đây có việc gì?” Khương Thần lạnh lùng hỏi.

Trương Nhị Huyền nhìn Khương Thần sau đó lại nhìn Bạch U Cơ, mặc dù hắn không nói gì thế nhưng hai người lại hiểu hắn nghĩ gì. Bạch U cơ vừa buồn cười vừa giận, nàng lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm phù lục đánh thẳng lên người Trương Nhị Huyền.

Chỉ thấy phù lục phát ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt sau đó vang lên một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình to lớn của Trương Nhị Huyền lập tức bị đẩy văng ra khỏi gian nhà gỗ.

Thân hình to béo biến mất giữa không trung, thanh âm như lợn kêu ré vẫn còn vang vọng:

“Khương huynh đệ, quản tốt nữ nhân của ngươi aaaaa!!!”

Nghe thấy tiếng la của Trương Nhị Huyền, sắc mặt Bạch U Cơ thoáng đỏ. Cái gì mà nữ nhân của Khương Thần, nàng là sư tỷ hắn đấy.

Nghĩ vậy, chân ngọc thoáng dậm lên mặt sàn một cái, sàn nhà lập tức xuất hiện chút ít nứt vỡ.

“Sư tỷ, nhà gỗ này là tông môn phân phát cho ta. Làm hỏng ta không có tiền đền a. Sư đệ ngươi thật sự rất nghèo.” Khương Thần cười cười nửa đùa nửa thật nói.

“Hừ, luyện đan sư, phù sư? Ngươi nói ngươi nghèo, có người ngu mới tin tưởng.” Bạch U Cơ bĩu môi nói: “Vả lại, nếu như ngươi không ngại có thể chạy đến chỗ sư tỷ, không thiếu nơi cho ngươi dừng chân.”

“Ha ha. Ta ngại.” Khương Thần cười cười, không quan tâm nói.

“Hừ.” Bạch U Cơ khẽ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt thoáng hiện vẻ không vui.

Bình thường đám đệ tử nội môn tôn kính nàng như nữ thần, bọn họ hận không thể được kề cận nàng thêm một phút giây. Hiện tại mở lời đề nghị Khương Thần tới chỗ mình, hắn còn không chút do dự từ chối. Điều này làm nàng suy nghĩ lại về sắc đẹp của mình.

Nữ nhân chính là như vậy, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, bất kì kẻ nào si mê nàng, nàng coi đó là rất bình thường. Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một kẻ không quan tâm về điều đó, người kia trở nên đặc biệt trong mắt nàng.

Đây cũng là lý do nhiều kẻ muốn đoạt được trái tim của nữ thần mà không ngại sử dụng loại thủ pháp lạt mềm buộc chặt. Chẳng qua chưa bao giờ nghe nói có kẻ sử dụng lạt mềm buộc chặt mà đoạt được phương tâm của nữ thần cả.

Lại nói, Bạch U Cơ lúc này đứng dậy, nàng thở ra một hơi thật dài sau đó nói:

“Dưỡng Nhan Linh Dịch công hiệu quả thật rất tốt, thế nhưng dùng nó quả thật cũng tiêu hao nhiều.”

“Đúng vậy. Một lọ ta đưa cho sư tỷ chỉ có thể dùng trong hai tuần. Mà lại muốn duy trì công dụng thì phải dùng liên tục.” Khương Thần cười như không phải cười nói.

“Làm sao ta lại nghe ra chút âm mưu.” Bạch U Cơ liếc nhìn Khương Thần, thanh âm có chút chọc ghẹo vang lên: “Ngươi không phải dự định muốn đem thứ đồ này bán ra ngoài đấy chứ?”

“Ha ha. Sư tỷ mẫn tuệ. Ta quả thật muốn đem thứ đồ này bán ra ngoài với số lượng lớn.”

Bạch U Cơ gật đầu mỉm cười nói:

“Quả nhiên. Với đầu óc của ngươi làm sao lại không nghĩ tới chuyện này.”

Dừng một chút, nàng lại tiếp:

“Như vậy tở về sư tỷ giúp ngươi quảng bá với mấy vị tỷ muội một phen. Dù sao Dưỡng Nhan Linh Dịch này cũng quá tốt rồi.”

“Ha ha. Ta liền cảm tạ sư tỷ trước.” Khương Thần mỉm cười, đoạn hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra vài lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch đưa cho Bạch U Cơ nói: “Loại Dưỡng Nhan Linh Dịch này là luyện chế theo cách đặc biệt, bởi vậy mới để cho sư tỷ ngươi cùng Đông Linh trưởng lão sử dụng trước. Nếu như để bán ra, ta chỉ có thể làm được một nửa công dụng.”

“Một nửa cũng đã rất lợi hại.” Bạch U Cơ gật đầu nói: “Một tuần sử dụng Dưỡng Nhan Linh Dịch của ngươi có thể bằng vài năm ta dùng các loại đan dược khác.”

Dứt lời, nàng cũng không chút khách khí đưa tay tiếp nhận số Dưỡng Nhan Linh Dịch kia.

“Sư tỷ cũng sẽ không lấy không của ngươi.” Bạch U Cơ cười nói.

Nàng đưa cho Khương Thần một chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo nói:

“Nhẫn trữ vật này có không gian chứa rất lớn, bên trong cũng có một chút tích súc của sư tỷ, ngươi hảo hảo tu luyện tới Nguyên Khí Cảnh sau đó tiến vào nội cùng với bọn ta…mặc dù ngươi là đệ tử của sư phụ thế nhưng chưa tiến vào Nguyên Khí Cảnh, theo luật lệ của tông môn liền không được tu luyện trong nội môn.”

“Đa tạ sư tỷ.” Khương Thần cười cười cũng không khách khí nhận lấy nhẫn trữ vật: “Nếu như có người hỏi thứ này ở đâu, xin hãy nói với nàng rằng tìm Trương Nhị Huyền ở ngoại môn.”



Thời điểm Khương Thần tìm thấy Trương Nhị Huyền cũng là lúc hắn vừa tỉnh dậy sau hôn mê. Thân thể mặc dù không bị thương nặng thế nhưng đi lại cũng không phải dễ dàng.

Quả nhiên là nữ nhân, để cho bọn họ ghi thù, chắc chắn nhận vào đau khổ.

“Huynh đệ, nữ nhân của ngươi quả thật cay…Trương đại gia hiện tại đến vận động cũng khó khăn.” Trương Nhị Huyền khó nhọc chuyển mình, mặt nhắn lại như quả táo héo, khẽ nói.

“Nếu ngươi gầy đi một chút, hiện tại di chuyển cũng không khó nhọc như vậy.” Khương Thần cười nhạt đáp.

“Hừ…” Trương Nhị Huyền hừ lạnh: “Làm sao, đến để chế giễu ta?”

“Có muốn hợp tác làm ăn không?” Khương Thần không trả lời vấn đề của đối phương, ngược lại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

“Làm ăn? Ý ngươi là buôn bán?” Trương Nhị Huyền có chút không hiểu, hỏi lại.

“Đúng vậy. Nếu như làm tốt, lợi nhuận chia cho ngươi ba phần. Ngươi chỉ là người ra mặt thay ta bán cho người khác mà thôi. Còn lại đều không phải làm gì.”

“Thật sự có chuyện tốt như vậy?” Trương Nhị Huyền không tin đáp.

“Chỉ cần ngươi trả lời có hoặc không mà thôi.” Khương Thần nở một nụ cười nghiền ngẫm đáp.

“Có.” Trương Nhị Huyền quả quyết nói: “Bánh từ trên trời rơi xuống làm sao lại không ăn.”

“Rất tốt.”

Khương Thần lặng lẽ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật gần năm mươi bình Dưỡng Nhan Linh Dịch nói:

“Thứ này gọi là Dưỡng Nhan Linh Dịch. Công dụng liền như tên gọi. Giá bán có thể tùy cơ ứng biến.”

Nói đoạn, Khương Thần còn giảng giải thêm về cách sử dụng, cách bảo tồn cùng thời gian sử dụng của Dưỡng Nhan Linh Dịch cho Trương Nhị Huyền nghe.

Sau khi nghe xong, hai mắt Trương Nhị Huyền lập tức tỏa sáng. Với một kẻ có máu kinh doanh như hắn, làm sao lại không nhận ra cơ hội làm giàu từ Dưỡng Nhan Linh Dịch này. Bởi vậy ngay sau đó, Khương Thần liền trở thành lão đại của hắn.

“Lão đại, như vậy ta có cần quảng bá thứ đồ này hay không?”

“Ta chỉ có trách nhiệm cung cấp thứ này. Bảy thành về ta, ba thành của ngươi.” Khương Thần không mặn không nhạt nói: “Việc bán được giá hay không đều nằm ở ngươi.”

“Được, bao hết trên người ta.” Trương Nhị Huyền vỗ ngực cam đoan.

Quả thật nếu như Dưỡng Nhan Linh Dịch này có công dụng giống như lời hz9S2 Khương Thần nói, chắc chắn thứ đồ này có thể kiếm được số tiền khổng lồ.

“Đúng rồi lão đại! Loại đồ vật này có thể bị người khác sao chép hay không?”

“Thứ mà ta luyện chế ra, không ai có thể sao chép.”

Trương Nhị Huyền nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ kích động. Thứ hắn sợ hãi nhất chính là nếu như bán ra, gặp phải người có thể sao chép lại thứ đồ này, thị trường bọn hắn vất vả gây dựng sẽ bị chia sẻ.

“Bao giờ có thể triển khai bán ra thứ này?”

“Không vội. Hiện tại vẫn chưa phải lúc.” Khương Thần cười cười nói: “Chờ qua mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có người tìm tới ngươi.”

Nói đoạn, Khương Thần đưa cho Trương Nhị Huyền một chiếc nhẫn trữ vật nói:

“Ở đây có đầy đủ Hỗn Nguyên Thạch cùng với danh sách dược liệu cần dùng, nếu có thời gian liền đi ra ngoài thu thập giúp ta.”

Hắn hiện tại bắt buộc phải dành nhiều thời gian cho tu luyện. Càng đặt chân tới Nguyên Thể Cảnh sớm bao nhiêu liền càng tốt. Bấy giờ hắn mới có thể tu luyện công pháp, cũng mới có thể bắt đầu luyện chế được đan dược. Bởi vì vậy cho nên loại việc lặt vặt như thu mua dược liệu thế này giao cho Trương Nhị Huyền là tốt nhất.

Trương Nhị Huyền cũng không khách khí nhận lấy nhẫn trữ vật. Sau khi kiểm tra nhẫn trữ vật, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.

Lúc trước dùng một linh dược nhị phẩm đổi lấy nồi thức ăn của Khương Thần, Trương Nhị Huyền hắn còn tưởng Khương Thần thực sự nghèo khổ đây. Hiện tại nhìn thấy đống Hỗn Nguyên Thạch trong nhẫn trữ vật, Trương Nhị Huyền biết chính bản thân hắn mới là người nghèo.

Chỉ tính nguyên Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm trong nhẫn trữ vật, con số đã lên tới hơn một vạn. Chưa kể còn có Hỗn Nguyên Thạch trung phẩm cùng một lượng nhỏ Hỗn Nguyên Thạch thượng phẩm. Quy đổi ra hạ phẩm chính là một con số khổng lồ.

“Chuyện này.”

“Làm sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.

“Lão đại ngươi cứ như thế tin tưởng ta sao? Không sợ ta cầm tiền bỏ chạy sao?” Trương Nhị Huyền cười tí tửng nói.

“Ngươi có thể chạy được sao?” Khương Thần nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn lấy đối phương.

“Không được.” Trương Nhị Huyền cười gãi đầu đáp.

Trương Nhị Huyền hỏi Khương Thần như vậy chẳng qua là muốn nhìn xem đối phương đối với mình tin tưởng bao nhiêu phần. Chẳng qua cách trả lời của Khương Thần lại khiến cho hắn không mò ra được chút gì.

Trương Nhị Huyền không hay biết, Khương Thần một khi đã dùng ai, vậy liền tin tưởng người đó mười phần.

Một khi đã không tin tưởng, vậy thì liền không dùng.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử