Vô Tận Trùng Sinh

Chương 277: Vương Hiền bại trận



Lại nói, Mộc Đông Linh nhìn thấy Vương Hiền đối với mình ra tay, mà lại xuất thủ cũng không nhẹ, mày liễu liền nhíu lại. Một ngón tay của nàng vươn ra điểm một chỉ lên không trung.

Không trung như mặt nước phẳng lặng, bởi vì một chỉ này của Mộc Đông Linh mà dậy sóng. Chỉ thấy sóng khí khuếch tán tạo thành hai vòng tròn lan rộng ra chừng một xích liền dừng lại.

Lúc này, một trảo của Vương Hiền vừa vặn bổ tới. Vòng tròn sóng khí lập tức thu lại tạo thành kình lực bắn ra quang mang.

Phụt!!!

Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên.

Kình lực quang mang kia như phi đạn, sau khi rời khỏi ngón tay của Mộc Đông Linh liền xuyên thủng thủ trảo của Vương Hiền. Thanh âm vừa rồi chính là tay của Vương Hiền bị chỉ lực xuyên thủng.

“Ngươi…” Sắc mặt Vương Hiền kinh biến.

Hắn chỉ thuận tiện thăm dò Mộc Đông Linh một chút, trảo lực dù mạnh cũng không để lại thương thế quá nặng cho đối phương. Vạn phần không ngờ Mộc Đông Linh ra tay nặng đến vậy. Một chỉ đánh hắn một lỗ máu trên lòng bàn tay.

Hôm nay vốn muốn đem đám sư đệ, sư muội Tuyệt Thế Đường đến khiêu khích Yêu Nghiệt Đường một chút, vạn phần không ngờ mới ra trận liền bị đệ tử mới gia nhập Yêu Nghiệt Đường đánh thương. Mặt mũi Vương Hiền hôm nay chắc chắn tổn hại.

Phần vì xấu hổ, phần vì muốn đòi lại mặt mũi, Vương Hiền lại tiếp tục công kích.

Vẫn là bàn tay đó, vẫn một trảo vừa rồi. Trảo hóa quyền đấm thẳng về phía Mộc Đông Linh.

Quyền kình hiện tại xé gió lao tới mang theo cự lực khủng bố.

Khương Thần mặc dù nhìn ngó xung quanh thế nhưng vẫn chú tâm tới trận đấu của hai người. Một trảo vừa rồi của Vương Hiền chỉ là thăm dò, thế nhưng quyền này của hắn là đánh thật.

Khương Thần tự nhận dưới tình hình hiện tại của mình, một quyền kia của Vương Hiền đánh ra, chắc chắn bản thân không cách nào đỡ được.

Không còn cách nào khác, ai bảo cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp. Tinh thần lực cũng không đủ bù đắp được lỗ hổng này.

Lại nói, lúc này một quyền của Vương Hiền mang theo lực lượng bài sơn hải đảo đánh thẳng lên người Mộc Đông Linh.

“Nếu ngươi đã muốn đánh vậy ta liền tiếp ngươi vài chiêu.” Mộc Đông Linh hừ lạnh nói.

Dứt lời, ngọc thủ hờ hững nâng lên. Chờ cho một quyền đánh tới, ngọc thủ liền khẽ đẩy ra một chưởng.

Một chưởng của Mộc Đông Linh mặc dù đánh ra hết sức chậm rãi, thế nhưng nó lại khiến cho Vương Hiền biến sắc.

Một chưởng kia không những ngăn cản toàn bộ quyền kình của Vương Hiền, nó còn phong tỏa hết đường lui của hắn nữa.

Nói một cách đơn giản, hiện tại nếu như Vương Hiền từ bỏ công kích mà rút lui, một chưởng kia vẫn như vậy đánh thẳng lên người hắn. Mà Vương Hiền hắn nếu như tiếp tục công kích, một quyền vẫn sẽ bị chặn lại, chưởng lực cũng sẽ đánh lên người hắn.

Cả hai loại đánh hoặc rút đều sẽ nhận lấy một chưởng của Mộc Đông Linh.

Vương Hiền đột nhiên cảm thấy Mộc Đông Linh thật đáng sợ. Xem ra La Chinh trưởng lão lại thu về một vị đồ đệ lợi hại.

“Lợi hại thật.” Vương Hiền khẽ cảm thán. Hắn thu về quyền đầu của mình, trên tay bất chợt xuất hiện một tấm phù lục. Phù lục vừa mới được kích hoạt, trên người Vương Hiền được bao phủ bởi một tấm chắn màu xanh nhạt chặn lại toàn bộ chưởng lực của Mộc Đông Linh.

“Phù lục sao? Hừ.” Mộc Đông Linh khẽ hừ lạnh.

Thời điểm bình thường, nàng dịu dàng nhu tình như nước, ngoan hiền như tiểu muội nhà bên. Thế nhưng mỗi khi giao chiến với người khác, con người nữ tử này giống như thay đổi một trăm tám mươi độ. Không còn vẻ dịu dàng nhu tình mà trở nên tranh cường háo thắng.

Chính bởi vì vậy cho nên khi thấy Vương Hiền dùng phù lục chặn lại quyền đầu, trong lòng nàng thoáng có chút khó chịu.

“Tốt thôi.” Mộc Đông Linh khẽ nói: “Nếu như ngươi thích sử dụng phù lục, ta cũng sử dụng.”

Dứt lời, trên không trung bao xung quanh Vương Hiền xuất hiện năm đạo phù lục màu đỏ rực đang không ngừng tỏa ra khí thế khủng bố.

Năm đạo phù lục chưa được kích hoạt, chỉ ngự tại nơi đó thôi đã khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, hiển nhiên cấp bậc của bọn chúng không hề thấp. Một khi bạo phát nhất định gây nên một hồi bạo tạc khủng bố.

Nói một chút về phù đạo. Phù sư cũng giống như luyện đan sư, phải dùng tinh thần lực để vẽ bùa giống như luyện đan sư phải dùng tinh thần lực phần lớn cho luyện đan.

Phù sư chia làm cửu phẩm. Phù lục cũng có cửu phẩm. Về phần thập phẩm trong truyền thuyết, loại phẩm cấp này gần như có thể coi là không có cho nên thường không được nhắc tới.

Phù lục có hai loại, phù lục sử dụng da yêu thú để vẽ và phù lục dùng giấy chuyên dụng để vẽ.

Phù lục dùng giấy chuyên dụng để vẽ cũng phân ra phẩm chất giấy vẽ từ ngân sắc, xích sắc, bạch kim, hoàng kim, tử kim. Theo thứ tự từ ngân sắc tới tử kim sắc cũng đại biểu cho phẩm cấp phù lục. Ngoài ra còn có loại giấy bình thường đó là giấy vàng.

Ví dụ như giấy vẽ vàng bình thường, loại này chỉ vẽ được nhất phẩm phù văn tạo thành nhất phẩm phù lục. Giấy vẽ ngân sắc có thể vẽ được nhất phẩm cùng nhị phẩm phù văn. Cứ thế tăng dần đến cửu phẩm.

Muốn khắc họa cửu phẩm phù văn để tạo thành cửu phẩm phù lục, chỉ có thể sử dụng giấy tử kim sắc. Giá cả của loại giấy này cũng là một con số kinh khủng.

Mực vẽ trên loại giấy này phần lớn được mài từ Hỗn Nguyên Thạch, số ít sẽ sử dụng máu của yêu thú.

Loại phù lục thứ hai được vẽ trên da yêu thú. Đối với loại phù lục này, mực vẽ chỉ có thể là máu của yêu thú. Bởi vì tính cuồng bạo của máu yêu thú mới có thể khắc họa được lên trên loại chất liệu này. Cũng chính bởi vì tính cuồng bạo cho nên loại phù lục này ít được phổ biến bởi vì độ luyện chế khó khăn hơn so với vẽ trên giấy rất nhiều.

Có bất lợi tất nhiên cũng có lợi. Bởi vì tính cuồng bạo của máu cùng da yêu thú cho nên so với phù lục đồng cấp, loại dùng da yêu thú để chế thành sẽ mạnh mẽ hơn dùng loại phương thức thứ nhất rất nhiều.

Lại nói, năm đạo phù lục trên không trung kia mang theo màu đỏ, như vậy tối thiểu đó là nhất phẩm phù lục, tối đa chính là tứ phẩm. Từ uy áp tỏa ra, phù lục kia rất có thể là tam phẩm phù lục.

Tam phẩm phù lục có thể so với công kích của Nguyên Hồn Cảnh trung kì đến hậu kì. Vương Hiền mặc dù là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thế nhưng trước năm đạo công kích kia, muốn mạnh mẽ chống đỡ, hắn cũng phải trầy da tróc thịt một phen.

“Không khoa trương vậy a.” Vương Hiền khẽ kêu lên một tiếng.

Bên kia, Mộc Kiếm Thanh ghé tai Khương Thần cười ha hả nói:

“Tính cách tỷ tỷ ta có chút quái dị. Nếu như đối phương làm chuyện gì, nàng nhất định phải làm khoa trương hơn hắn, Vương Hiền này chắc chắn không thoát cảnh nằm giường vài ngày.”

“Ồ.” Khương Thần gật đầu nói: “Với loại tính cách này khó trách hiện tại vẫn chưa xuất giá.”

“Suỵt…không được…” Mộc Kiếm Thanh còn chưa nói hết câu, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức lạnh buốt bao phủ hai người.

Vừa 3cUsZ ngẩng đầu lên, đạo ánh mắt lạnh lẽo như băng của Mộc Đông Linh đã găm chặt lấy hai người.

“Chút nữa sẽ đến các ngươi.”

“Thôi thôi xong.” Mộc Kiếm Thanh nói: “Mộc đại gia hôm nay về nhà bằng bốn chân rồi.”

“Làm sao?”

“Còn làm sao? Chính là tại ngươi a lão Thập Tam.” Mộc Kiếm Thanh khóc không thành tiếng nói: “Ngươi không biết giữ mồm giữ miệng sao. Tỷ tỷ ta không lấy được chồng thì liên quan gì tới ngươi.”

Mộc Kiếm Thanh vừa dứt lời, dường như ý thức được gì, hắn vội vàng đưa hai tay bịt chặt lấy miệng. Hai mắt mở lớn lộ ra sợ hãi.

“Hừ.” Lại một đạo thanh âm hừ lạnh vang lên.

Hiện tại không thể phân tâm trừng trị đám người Khương Thần đang nói nhăng nói cuội. Mộc Đông Linh liền trút toàn bộ cơn giận lên Vương Hiền.

Tội nghiệp thay Vương Hiền, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bản thân đã nhận được vô vàn hận ý đến từ Mộc Đông Linh.

“Tiểu sư muội, có chuyện gì từ từ nói. Không nên động đao thương.”

“Tiểu sư muội chị gái ngươi.” Mộc Đông Linh quát lên một tiếng. Ngọc thủ hạ xuống, năm đạo phù lục lơ lửng trên hư không kia cùng lúc giáng lâm.

Năm đạo phù lục hạ xuống giống như thái sơn áp đỉnh. Loại khí thế mạnh mẽ này khiến cho đám người phía sau Vương Hiền sợ hãi co rúm người lại.

“Dùng phù lục có gì hay ho.” Vương Hiền hừ lạnh một tiếng Hỗn Nguyên Chi Khí trên người bộc phát mạnh mẽ. Hắn không ý thức được rằng, một câu này chính là đang tự vả vào chính mặt mình khi mà vừa nãy hắn mới chính là người sử dụng phù lục trước.

Hắn muốn dùng thực lực của bản thân để ngạnh kháng năm đạo phù lục kia.

“Hừ.” Mộc Đông Linh khẽ hừ lạnh, một tay vung lên thu về năm đạo phù lục kia. Tay còn lại thuận thế đập xuống.

Nếu như Vương Hiền muốn dùng thực lực ngạnh kháng, nàng cũng chọn dùng thực lực để đập tan nhuệ khí của hắn.

Một luồng cự lực khủng bố lúc này từ trên không trung đổ sập xuống đánh cho Vương Hiền ngã lăn ra đất. Hắn hiện tại giống như quả bóng xì hơi, toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí vừa mới kéo lên kia hiện tại liền chùng xuống.

“Nguyên Linh Cảnh?” Vương Hiền hoảng sợ nói: “Không thể nào!”

Cảm nhận được cảnh giới của Mộc Đông Linh trong phút chốc bộc phát, Vương Hiền rốt cuộc liền biết bản thân tại sao lại thua cuộc. Đối phương là Nguyên Linh Cảnh, thân làm một tên Nguyên Hồn Cảnh như hắn còn đánh đấm gì nữa.

“Lần sau quản tốt miệng của ngươi.” Mộc Đông Linh lạnh lùng nói.

Dứt lời, nàng không quên đánh thêm một chưởng về phía đám người Vương Hiền khiến cho bọn chúng mặt mũi đầy máu, bộ dáng chật vật vô cùng.

Mặc dù không phải nằm liệt giường ba bốn ngày như Mộc Kiếm Thanh nói thế nhưng thương thế này không có ba bốn ngày tĩnh dưỡng có lẽ không thể bộc phát được chiến lực mạnh nhất.

Đám người Vương Hiền nhìn thấy Mộc Đông Linh hung dữ khác xa so với dáng vẻ yêu kiều thùy mị của nàng, ai nấy coi như đều được mở rộng tầm mắt.

Lúc này đứng trước cửa Yêu Nghiệt Đường, Mộc Kiếm Thanh liên tục huýt sáo kêu lên:

“Sư phụ, sư huynh, sư tỷ, đệ đã mang Khương Thần về rồi.”

Một đạo thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng lúc này vang lên:

“Thập Nhị! Nghe sư phụ nói ngươi ra ngoài tìm sư đệ, đi bao lâu rồi mới mang được người về ư?”

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!