Vô Tận Trùng Sinh

Chương 271: Thái Dương Nộ Thiên Phù hiển uy



Trương Nhị Huyền nói đoạn, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người càng bạo phát mạnh mẽ.

Hiện tại trên người hắn áo giáp đã tan tành, người cũng dính nhiều vết thương, khuôn mặt trắng bệch. Hiển nhiên một hồi quần đấu vừa nãy cũng đã vắt cạn sức lực của hắn.

Hai tỷ muội họ Viên mặc dù trang phục còn chưa nhiều vấy bẩn thế nhưng sắc mặt cũng nhợt nhạt vì đuối sức.

Bộ dáng này đối với nam nhân quả thật có sức hút vô cùng lớn. Kia lại là song bào thai tỷ muội. Nếu như có thể đoạt tới tay, đó chính là vô tận khoái hoạt.

Quay lại chuyện chính, thời điểm ba người Trương Nhị Huyền dựng xong phòng hộ của bản thân, quang cầu của Thị Huyết Biên Bức Vương rốt cuộc đạt tới cực thịnh.

Một cột sáng vừa đúng bằng quả cầu ánh sáng kia bắn ra. Cột sáng bắn tới đâu, nơi đó liền vang lên từng đạo tiếng xé gió chói tai.

“Ta lên trước, hai ngươi ở phía sau yểm trợ.” Trương Nhị Huyền quát lên một tiếng, trên người tỏa ra quang mang xanh lam kèm theo đó là gió lốc mạnh mẽ.

Người này thân hình to lớn chậm chạm, vậy mà lại tu luyện phong thuộc tính. Loại thuộc tính thiên về sự nhanh nhẹn sắc sảo.

Loại đối lập không chút tương xứng này nhìn qua có chút buồn cười, thế nhưng không thể không nói Trương Nhị Huyền này vận dụng phong thuộc tính cũng không phải tay mơ. Phong chi nguyên khí quấn quanh Thanh Phong Nhận kia chính là minh chứng rõ nhất. Sắc bén, mạnh mẽ lại mang theo nhẹ tựa lông hồng chính là đặc tính của những người làm chủ tốt thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân.

Nhìn tới hai tỷ muội họ Viên. Bọn họ thứ hạng trên Ngoại Môn Bảng cao hơn Trương Nhị Huyền nhiều lắm, thế nhưng nhìn qua lại có vẻ không mạnh mẽ như Trương Nhị Huyền. Cứ nhìn cách vận dụng Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân là có thể nhìn ra người nào là tay mơ người nào có trình độ cao.

“Không được.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói.

Dựa theo trận thế này của ba người kia, Khương Thần có thể khẳng định chắc nịch, cả ba không thể chống đỡ quá ba hơi thở.

Bản thân hắn lãnh giáo qua nhiều lần công kích kiểu như thế kia của Thị Huyết xDjJe Biên Bức Vương cho nên biết được loại công kích đó kinh khủng thế nào.

Tia sáng kia có một loại lực lượng xuyên thấu cực mạnh, giống như vừa rồi Trương Nhị Huyền muốn một mình ngạnh kháng một chiêu đó của Thị Huyết Biên Bức Vương, nếu như không có phù lục phòng hộ của Khương Thần yểm trợ, Trương Nhị Huyền kia nhất định sẽ bị bắn cho thành tổ ong.

“Dùng hết toàn bộ lực lượng, nhất định phải đỡ qua năm hơi thở.” Khương Thần gằn giọng khẽ nói qua kẽ răng.

Ba người kia thấy vậy liền nghiêm túc gật đầu. Ai nấy đều cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu tươi lên tay, miệng niệm chú ngữ, tay kết ấn pháp.

Hỗn Nguyên Chi Khí của ba người mơ hồ được đẩy lên một tiểu cảnh giới. Toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí của Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi đều truyền sang người Trương Nhị Huyền. Hỗn Nguyên Chi Khí được truyền tới lại tiếp tục áp súc vào Thanh Phong Nhận.

“Thanh Phong Trảm.” Trương Nhị Huyền quát lên một tiếng, một ngụm máu sau khi phun lên Thanh Phong Nhận, hắn thuận tay chém thẳng về phía cột sáng đang không nhanh không chậm chiếu tới.

Một chiêu dồn hết sức bình sinh của ba người không làm cho cột sáng mảy may xây xát. Thanh Phong Nhận chỉ có thể chặn đứng được cột sáng một thời gian ngắn liền xuất hiện dấu vết nứt vỡ.

Một hơi thở...

Hai...

Ba...

...

Năm hơi thở qua đi, Thanh Phong Nhận gãy đôi, cột sáng phá tan phòng hộ của ba người Trương Nhị Huyền. Ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả vách núi khiến cho hai bên ngọn núi sáng rực.

“Tiêu đời Trương đại gia rồi.” Trương Nhị Huyền cười khổ một tiếng khẽ thở ra một hơi.

Hắn từ bỏ chống cự...

Hai tỷ muội họ Viên từ bỏ chống cự...

Nhị giai yêu thú đối với Nguyên Thể Cảnh trung kì như bọn họ là quá sức. Hoàn toàn không có sức phản kháng.

Bọn họ có thể chống đỡ tới bây giờ cũng là rất ngoan cường rồi.

Giữa lúc ba người đang tuyệt vọng, từ phía sau truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại khiến cho người ta vô cùng tin cậy:

“Phần còn lại giao cho ta đi!”

Ba người chưa kịp đáp lời, Khương Thần liền lao lên phía trước, bàn tay trắng nõn nà đẩy ra một hỏa cầu khổng lồ nóng bỏng.

Hỏa cầu đi đến đâu, không khí vang lên tiếng nổ lốp bốp đến đó. Đến mức cột sáng của Thị Huyết Biên Bức Vương? Cột sáng vừa chạm vào hỏa cầu liền bị nó đốt cho co rút trở lại.

Két két két...

Nhận ra tình thế không ổn, Thị Huyết Biên Bức Vương gào lên một tiếng, lực lượng đẩy lên thêm một tầng. Loại lực lượng này lập tức truyền vào quả cầu ánh sáng duy trì cột sáng đấu với hỏa cầu.

“Châu chấu đá xe.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay đẩy mạnh, hỏa cầu thuận thế bắn thẳng về phía Thị Huyết Biên Bức Vương.

Oanh!!!

Một tiếng nổ khủng bố vang lên, núi non rung chuyển, vách đá sụp đổ, khói bụi mù mịt, hỏa diễm ngập trời, đó chính là thảm cảnh hiện tại ở vách núi này.

Thái Dương Nộ Thiên Phù kia được Khương Thần đẩy đi liền lập tức trấn sát Thị Huyết Biên Bức. Thân thể Thị Huyết Biên Bức bị thiêu cháy sau đó lại bị vách núi sạt lở vùi lấp, chết không thể chết hơn.

Thời điểm Khương Thần đẩy tay kia, hắn đã lui ngược về sau mang theo đám người Trương Nhị Huyền rời xa khu vực sạt lở, nếu không có lẽ bọn hắn hiện tại cũng đã bị đè bẹp trong đống đổ nát.

“Khương sư đệ, ngươi ngưu bức.” Trương Nhị Huyền thở hổn hển, mặt cắt không còn giọt máu vẫn kịp giơ ngón tay cái hướng về phía Khương Thần.

Hai tỷ muội họ Viên cũng hướng về phía Khương Thần lộ ra thần sắc sùng bái. Không thể không nói hình ảnh Khương Thần hiện ra trước mặt bọn họ lúc nãy quả thật vĩ ngạn.

“Không phải lúc vui mừng. Giúp ta đào lên xác Thị Huyết Biên Bức Vương.”

Ba người lúc này chợt nhớ tới đàn Thị Huyết Biên Bức chuẩn bị tới, ai nấy đang vui mừng lại lập tức ỉu xìu trở lại.

“Chúng ta không chạy đi hay sao?” Viên Uyển Nhi có chút sợ hãi nói.

“Chạy không nổi.” Khương Thần cười khổ nói: “Hiện tại chỉ có thể đánh cược.”

Dứt lời, hắn dẫn ba người đi về đống đổ nát dùng hết sức bình sinh đào lên xác Thị Huyết Biên Bức Vương.

Thị Huyết Biên Bức Vương quả thật mạnh mẽ, mặc dù bị nổ chết, thân thể bị thiêu cháy thế nhưng nhìn qua lại không có bao nhiêu tổn hại da thịt.

Nếu như vừa rồi Thái Dương Nộ Thiên Phù không hoàn toàn được kích hoạt, có lẽ một đòn cũng không thể giải quyết được đối phương.

“Bây giờ làm gì Khương sư đệ?”

Khương Thần im lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật của Trần Phong ra một thanh kiếm. Chém bay đầu Thị Huyết Biên Bức Vương, hắn cầm lấy đầu lâu trên tay sau đó lẳng lặng chờ đợi. Một tay còn lại lấy ra ngọn hắc đăng cổ lão của Thời tộc, cố ý để loại khí tức cổ lão kia phát ra.

Vừa làm xong chuẩn bị, gần ngàn Thị Huyết Biên Bức rợp rợp bay đến.

Bọn chúng sau khi nhìn thấy Thị Huyết Biên Bức Vương bị chặt đầu lập tức kêu lên từng tiếng chói tai. Kia cũng không biết bọn chúng đang giận dữ hay sợ hãi.

Lớp Thị Huyết Biên Bức đi đầu nhìn về phía Khương Thần đang cầm đầu lâu Thị Huyết Biên Bức Vương, bọn chúng toan tính lao tới tấn công. Thế nhưng sau khi cảm nhận được loại khí tức cổ lão đến từ hắc đăng, tất cả đều chùn bước.

Loại khí tức kia không gây nguy hiểm cho bọn chúng thế nhưng lại khiến cho bọn chúng bị áp bách đến ngạt thở. Chính vì vậy cho nên mặc dù đầu lĩnh bị chém giết, đám Thị Huyết Biên Bức vẫn không dám lao lên trả thù mặc dù biết bốn người trước mặt đã lâm vào suy yếu.

Tình thế giằng co chừng một khắc đồng hồ, đàn Thị Huyết Biên Bức kêu lên từng tiếng ai oán sau đó dần dần rút lui.

Ba người Trương Nhị Huyền phía sau Khương Thần thân thể lúc này mới được thả lỏng.

Thời điểm đám Thị Huyết Biên Bức kia chuẩn bị xông tới, bọn hắn chết tâm cũng đều có. Vạn phần không ngờ đối phương lại kiêng kị chiếc cổ đăng trên tay Khương Thần, không dám xông tới.

“Lần đầu tiên có cảm giác một khắc dài tựa ngàn năm.” Trương Nhị Huyền ngồi bệt ra đất, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, chân tay lúc này mới cảm nhận được mỏi mệt rã rời, run lên từng nhịp.

“Hừ, ngươi mới bao lớn, còn dài tựa ngàn năm.” Viên Uyển Nhi bĩu môi, cũng không giữ hình tượng nữ nhi, ngồi bệt ra đất thở dốc.

“Kiếm chỗ khác nghỉ ngơi.” Khương Thần thu đầu lâu cùng xác Thị Huyết Biên Bức Vương vào nhẫn trữ vật sau đó nói: “Ở đây tạm thời chưa an toàn.”

“Được.”

Bốn người sau đó tìm tới một hốc núi nhỏ bên cạnh có suối nước ngồi nghỉ.

“Hiện tại có thể yên tâm chữa thương. Tốt nhất sau khi dọn dẹp vết máu liền chạy tới chỗ khác trốn, Thị Huyết Biên Bức có thể tìm tới ngay bây giờ.” Khương Thần ngồi yên một chỗ chậm rãi thả lỏng tâm thần khôi phục tinh thần lực.

“Hai ngươi không có vấn đề gì chứ?” Trương Nhị Huyền nhìn thấy hai tỷ muội họ Viên ngồi yên một chỗ, sắc mặt vẫn tái nhợt liền hỏi.

“Không vấn đề gì, chúng ta…chúng ta ra ngoài kia thay đổi y phục một chút.” Viên Uyển Linh ấp úng nói, khuôn mặt hiện lên hai rặng mây hồng, chẳng qua hiện tại là đêm tối cho nên cũng không ai nhìn thấy biểu cảm của hai nàng.

“Hắc hắc… tốt nhất tìm chỗ nào kín một chút, nếu không Trương đại gia ta sẽ chạy tới nhìn trộm.” Trương Nhị Huyền cười đê tiện nói.

Mặc dù biết đây là lời đùa cợt thế nhưng trước mặt nữ nhi nhà người ta nói ra loại câu này, Trương Nhị Huyền này quả thật vô sỉ. Viên Uyển Nhi tâm tính thuần khiết vì thế liền nhíu mày bĩu môi khẽ nói:

“Lưu manh.”

“Nhanh chóng một chút, chúng ta sau đó lại chuyển qua địa điểm mới.” Khương Thần lặng lẽ nói.

“Ừm.”

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!