Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 90: Ngắm nhiều mỹ nhân, trường thọ hơn



Vân Tranh nghe qua mà không thèm để ý, không nhận ra rằng người đó đang gọi mình.

Phải đến khi trông thấy một bóng dáng to lớn chạy chậm đến gần mới bừng tỉnh đại ngộ.

Chương Hư!

Gã này có vẻ như không muốn tiết lộ thân phận, nên mới xưng hô mình là "Lưu công tử" cho hợp với hoàn cảnh.

Chương Hư chạy thoăn thoắt, thở hồng hộc tiến đến trước mặt Vân Tranh.

Vân Tranh vội vàng xuống ngựa, trêu chọc: "Mới chạy thế mà đã thở như thế này, ngươi kém ta quá!"

"Ta gọi là Chương Hư mà, tất nhiên là hư rồi!"

Chương Hư cười khà khà, rồi nháy mắt ra hiệu hỏi: "Ngươi đến xem lễ diễu thuyền hoa sao?"

"Lễ diễu thuyền hoa?"

Vân Tranh không hiểu, "Thuyền hoa nào diễu?"

"Ngươi... không biết sao?" Chương Hư kinh ngạc, bèn giải thích cho Vân Tranh.

Lễ diễu thuyền hoa gần như đã trở thành lễ hội cố định tại kinh thành.

Vào thời điểm cố định hàng tháng, các thanh lâu lớn trong kinh thành sẽ thuê thuyền hoa, để các cô nương trong nhà mình lên thuyền, diễu hành dọc theo An Xương Hà để phô trương thanh thế và tranh tài sắc đẹp.

Nghe xong lời Chương Hư, Vân Tranh không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

Đây không phải là quảng cáo sao?

Chẳng trách hôm nay An Xương Hà lại đông đúc như vậy!

"Vậy nên, ngươi cũng đến xem lễ diễu thuyền hoa?"

Vân Tranh cười hỏi.

"Dĩ nhiên là không!"

Chương Hư nói nghiêm chỉnh: "Ta đến là để làm việc!"

Việc gì?

Vân Tranh không khỏi buồn cười nói: “Thể nghiệm và quan sát dân tình đúng không?”

Chương Hư nhìn Vân Tranh với ánh mắt oán trách: "Trong mắt ngươi, ta không thể làm việc chính đáng à?"

"Vậy ngươi đến đây làm việc gì?"

Vân Tranh tò mò hỏi.

Chương Hư nói: "Ta gần đây mày mò ra được mấy trò mới, ta đã đưa chúng đến một vài thanh lâu lớn để các cô nương dùng khi đi dạo chơi..."

Nghe Chương Hư nói, Vân Tranh lại một lần nữa kinh ngạc như gặp thần thánh.

Thiên tài!

Chương Hư thực sự là một thiên tài kinh doanh!

Đây không phải là hiệu ứng ngôi sao điển hình sao?

Chiến dịch quảng cáo này chắc chắn sẽ bán chạy!

"Ngươi đúng là cao tay!"

Vân Tranh giơ ngón tay cái lên với Chương Hư, rồi kéo Chương Hư sang một bên, "Những thứ ngươi đưa ra, ngươi có dạy chúng chơi không?"

Ví dụ như trò mạt chược này, nếu không biết chơi thì đẹp mấy cũng chẳng dùng được.

"Tất nhiên là dạy rồi!"

Chương Hư nở nụ cười tiêu chuẩn của thương gia, cười khà khà nói: "Ta đã thuê hẳn 3 cửa hàng trong thành, thêm cả cửa hàng cũ của ta, đông tây nam bắc đều có cửa hàng của chúng ta, chỉ đợi tối nay là có thể kiếm bộn tiền..."

Ngoài những mặt hàng tương tự, hắn còn chế tạo nhiều mặt hàng tinh xảo khác.

Ví dụ như mạt chược, không chỉ có loại gỗ, đá mà còn có cả ngọc!

Để dạy các cô gái thanh lâu chơi những trò đó, Chương Hư đã phải nghỉ đêm tại thanh lâu liên tục nhiều ngày.

Nghe Chương Hư thao thao bất tuyệt, Vân Tranh không khỏi một lần nữa giơ ngón tay cái lên.

Gã này tuyệt đối là một thương nhân trời sinh!

Hắn muốn vơ vét toàn bộ khách hàng hạng thấp, trung và cao cấp.

"Ta không nhìn nhầm ngươi, ngươi chắc chắn có tố chất để trở thành thương gia giàu nhất Đại Càn!"

Vân Tranh cười tươi nhìn Chương Hư.

C·hết tiệt, chờ khi ổn định ở Sóc Bắc, nhất định phải mang theo Chương Hư về Sóc Bắc!

"Không, không..."

Chương Hư khoát tay liên tục, cười khà khà nói: "Điện hạ mới là thương gia giàu nhất, ta chỉ đứng thứ hai thôi!"

Cmn!

Cái này vỗ mông ngựa được bản thân vội vàng không kịp chuẩn bị a!

Nhưng sao nghe vẫn thấy sướng thế không biết?

Vân Tranh cười nhìn Chương Hư, rồi khẽ hỏi: "Còn nỗ tiễn bắn liên phát thì sao, ngươi lấy ở đâu ra?"

"Tuyệt đối đừng hỏi ta về chuyện này!"

Chương Hư buồn bực nói: "Ta vật lộn cả ngày một đêm mới chế được món đồ đó, ta háo hức mang về cho gia gia xem, còn định khoe công với hắn, nhưng lại bị hắn mắng cho te tua!"

"Hả?"

Vân Tranh ngạc nhiên.

Gã này mà chế được liên nỗ ư?

Theo lý thuyết, thứ tốt như thế này phải được Chương Hòe khích lệ chứ?

Tại sao Chương Hòe lại mắng hắn?

Không hợp lý chút nào!

Chương Hư cười khổ: "Triều ta từ lâu đã có liên nỗ! Hơn nữa là bắn một lần hai mũi, có thể bắn liên tục năm lần!"

"Hả?"

Mắt Vân Tranh mở to.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đại Càn từ lâu đã có liên nỗ ư?

Còn có vẻ như cao cấp hơn cả nỏ Gia Cát của hắn?

C·hết tiệt!

Sao ta không biết chứ?

Dù sao thì hắn cũng đã hoạt động tại Thần Vũ Quân mấy ngày rồi, nhưng không thấy Thần Vũ Quân trang bị loại nỏ này.

Mặt Vân Tranh tối sầm, vội gọi Cao Cáp đến hỏi.

Một hồi tra hỏi, Vân Tranh cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.

Đại Càn đúng là đã có liên nỗ từ lâu.

Nói chính xác thì triều đại trước đã có thứ đồ chơi này!

Nhưng loại nỏ này chế tạo rất phức tạp, dù có bảo dưỡng thường xuyên thì tỷ lệ hư hỏng vẫn khá cao, thường bị kẹt mũi tên không bắn đi được.

Ngoài ra, tầm bắn và độ chính xác của liên nỗ cũng không bằng nỏ thường, mũi tên cần phải chuẩn, lại cực kỳ tốn kém.

Cũng chính vì những nhược điểm này mà q·uân đ·ội không trang bị loại nỏ này trên diện rộng.

Chỉ có số ít Thần Vũ Quân của Vũ Lâm Vệ mới sử dụng liên nỗ.

Biết được tình hình, Vân Tranh không khỏi tối sầm mặt mày.

Nếu có vấn đề kẹt thì phải tìm cách giải quyết chứ!

Loại v·ũ k·hí lợi hại này sao có thể bị đày vào kho v·ũ k·hí như vậy được?

Nếu người khác không cần thứ đồ chơi này, thì hắn sẽ tự sử dụng vậy!

Đây chính là súng máy phiên bản cổ đại!

Chỉ cần tìm ra nguyên nhân vấn đề và giải quyết, thứ đồ chơi này chắc chắn sẽ trở thành v·ũ k·hí lợi hại.

Thế là Vân Tranh quyết tâm trong lòng.

Ngày mai sẽ tìm Tiêu Định Vũ nhờ mượn một bộ liên nỗ để đưa cho Chương Hư nghiên cứu cải tiến thật kỹ!

Sau đó, Vân Tranh kéo Chương Hư sang một bên, bảo hắn đi chuẩn bị một số thứ.

Chương Hư hỏi công dụng, Vân Tranh cố tình đánh trống lảng.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một thiếu nữ đột nhiên tiến đến chỗ họ.

"Chào Lưu công tử, chào Chương công tử."

Thiếu nữ vừa đến đã hành lễ với họ.

Vân Tranh ngạc nhiên, lại nhìn sang Chương Hư, "Ngươi quen nàng sao?"

"Hình như... khá quen!"

Chương Hư nhăn nhó, rồi hỏi thiếu nữ: "Chúng ta gặp nhau ở đâu?"

"Xin Chương công tử rõ, tiểu nữ là Minh Nguyệt, là nha hoàn của Diệu Âm cô nương."

Minh Nguyệt đáp lời Chương Hư, rồi chỉ vào chiếc thuyền hoa đậu sát bờ và Vân Tranh nói: "Vừa rồi cô nương nhà ta nhìn thấy hai vị công tử trên thuyền hoa, muốn mời hai vị công tử lên thuyền một lát, không biết hai vị có tiện không?"

Diệu Âm?

Gái thanh lâu mà còn có nha hoàn?

Đây là đãi ngộ của hoa khôi sao?

Vân Tranh ngạc nhiên, lại vô thức nhìn về phía thuyền hoa.

Nàng có gì hay ho mà tò mò?

Đáng nói nhất là nàng là người trong sạch, bán nghệ không b·án t·hân.

Nếu không thì họ có thể lẻn vào giao lưu một phen.

"Này, Diệu Âm cô nương còn nhớ phần thưởng lần trước chứ!"

Chương Hư cười khà khà, rồi nhỏ giọng nói: "Lục điện hạ, ta vẫn rất muốn xem Diệu Âm trông như thế nào, cho ta theo ngươi đi nhờ tí thơm lây!"

Ừ nhỉ!

Chương Hư đã nói vậy thì hắn không tiện từ chối.

Thấy Vân Tranh gật đầu, Chương Hư lập tức nói với Minh Nguyệt: "Vì Diệu Âm cô nương đã mời, chúng ta không thể làm mất mặt nàng được, đi thôi!"

Làm mất mặt nàng ư?

C·hết tiệt, ta chỉ muốn lột đồ nàng thôi!

Vân Tranh nảy lên ý nghĩ đen tối trong lòng.

Cũng tốt!

Đi xem xem cô nàng này trông như thế nào.

Được ca ngợi đến vậy, chắc nhan sắc rất cao?

Lần này cuối cùng nàng cũng không đeo mạng che mặt đi?

Ừm, nghiên cứu chỉ ra rằng, ngắm nhiều mỹ nữ giúp kéo dài tuổi thọ...



=============

Chiến thuyền cháy như đuốc.Bóng đêm tứ phía làm nền.Tiếng la hét lẫn trong súng pháo làm hiệu ứng.Đao kiếm phân định thắng bại?Lúc này chỉ có tinh thần bên nào kiên định hơn, bên ấy sẽ đạt được mục tiêu.