Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 55: Hư, thật sự hư......



Khi chưỡng quỹ dẫn đầu, họ đến một tòa nhà.

Tòa nhà không nhỏ, bên trong còn truyền đến từng tiếng cưa gỗ.

Chưỡng quỹ gõ cửa tòa nhà, gia đinh mở cửa nói: "Nhanh nhanh báo cho công tử gia, hãy nói Lục điện hạ đến chơi!"

Lục điện hạ?

Gia đinh nheo mắt, vội vàng hành lễ nói: "Lục điện hạ chờ một chút, tiểu nhân này sẽ vào thông báo."

Vân Tranh phất tay, ra hiệu cho gia đinh nhanh đi.

Gia đinh không dám thất lễ, vội vàng chạy vào trong để thông báo.

Không lâu sau, một âm thanh nóng nảy vang lên từ bên trong.

"Đi, nói cho hắn biết, hãy nói tiểu gia không có ở đây!"

"Bây giờ tiểu gia chỉ cần nghe đến Lục điện hạ là có ba chữ đó tức điên người, các ngươi đều nghe hiểu cho tiểu gia, sau này ai dám nhắc ba chữ này trước mặt gia, thì trực tiếp trừ một tháng tiền công!"

"Bảo ngươi đi thì đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì..."

Dường như xác minh lời của chưỡng quỹ, chủ cửa hàng này của hắn có tính khí rất tệ.

Hơn nữa, nghe ý này của hắn, có vẻ như hắn rất có thành kiến với Vân Tranh.

Vân Tranh cảm thấy, người này cố tình nói lớn như vậy là cố ý cho mình nghe.

Không lâu sau, gia đinh mặt mày nhợt nhạt chạy đến, nhắm mắt lại nói: "Lục điện hạ, công tử gia nhà ta nói hắn không ở..."

"..."

Nghe gia đinh nói vậy, Vân Tranh và 4 cận vệ đều sụp mặt.

Chủ cửa hàng ngươi không có ở đó còn có thể nói chuyện với ngươi sao?

Chủ cửa hàng này kỳ quái, tên gia đinh này cũng kỳ quái!

"Hắn không gặp điện hạ cả, vậy bổn điện xuống để gặp hắn!"

Vân Tranh vung tay nhẹ về phía gia đinh, "Dẫn đường!"

Nghe lời Vân Tranh nói, gia đinh sắp khóc, "Lục điện hạ, ngươi đừng làm khó dễ tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không dám..."

"Dẫn đường!"

Cao Cáp đột nhiên hét lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gia đinh.

Gia đinh bị khí thế của Cao Cáp chấn động, do dự một lúc lâu, cuối cùng mới vẻ mặt tiều tụy đưa Vân Tranh vào trong.

"Yên tâm, chủ cửa hàng các ngươi sẽ trừ bao nhiêu tiền công của ngươi, ta sẽ bù đắp cho ngươi!"

Vân Tranh trấn an gia đinh.

"Cám ơn... cám ơn điện hạ."

Gia đinh nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Theo sự hướng dẫn của gia đinh, họ đi đến sân sau.

Bây giờ, sân sau đang bề bộn và bừa bãi.

Hàng chục công nhân đang cưa gỗ, đục gỗ.

Còn có người đang lắp ghép khối Rubik.

Toàn bộ sân sau đông nghịt, giống như một xưởng gia công nhỏ.

Trong số những người này, có một thân hình tròn trịa nổi bật hẳn.

Người này rất béo, ước tính sơ bộ chắc phải nặng khoảng 260 cân.

Tuy nhiên, người này ăn mặc khác biệt so với những công nhân khác.

Mặc dù quần áo trên người hắn phủ đầy bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra quần áo của hắn là lụa, chắc là hàng tốt.

Đây có phải là chủ nhân của họ không?

"Chương Hư?"

Lúc Vân Tranh đang ngây người nhìn thì Chu Mật đột nhiên kêu lên kinh ngạc.

"Ai là Chương Hư?"

Vân Tranh quay lại hỏi Chu Mật.

"Chính là người béo nhất kia."

Chu Mật nói, đưa tay chỉ vào người béo đang ngồi lắp khối Rubik.

"Ngươi biết hắn sao?"

Vân Tranh kinh ngạc nhìn về phía Chu Mật.

Chu Mật nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đây là cháu đích tôn của Chương Các lão, là một kẻ phế vật có tiếng, Chương Các lão vẫn luôn xấu hổ vì có một cháu trai vô học..."

Cháu đích tôn của Chương Hoè?

Còn là phế vật?

Vân Tranh ngạc nhiên.

Danh tiếng của hàng này có chút giống mình rồi!

Chương Hư!

Hmm, nhìn thể hình này, hàng này hẳn là rất hư.

Tuy nhiên, muốn nói hắn vô học, có lẽ là không đến mức đó?

Một người có cơ hội kinh doanh tốt như vậy, làm sao lại là vô học?

Nhưng lúc này, Chương Hư đột nhiên "Bùm" một tiếng đập cái khối Rubik vẫn chưa lắp xong vào đất, gầm lên đầy hống hách: "Mùi gì tanh vậy? Ai đã mang cứt chó vào đây?"

Rõ ràng là Chương Hư đang nói bóng nói gió.

Cao Cáp sắc mặt thay đổi, giận dữ hét lên: "Chương Hư to gan, dám xúc phạm Lục điện hạ!"

"Mẹ kiếp, ngươi là ai vậy!"

Chương Hư đứng dậy, đi về phía Cao Cáp với vẻ khó chịu, "Đừng ở đây mà ra vẻ, lỗ tai nào của ngươi nghe được gia xúc phạm Lục điện hạ?"

Cao Cáp mặt lạnh tanh, tức giận nói: "Ngươi vừa rồi rõ ràng nói..."

Khuôn mặt đầy mỡ của Chương Hư rung lên, hếch mũi nói: "Ta vừa hỏi ai đã mang cứt chó vào đây, chẳng lẽ ngươi muốn nói Lục điện hạ là cứt chó à?"

"Ngươi..."

Cao Cáp bị một quân phản tướng, lập tức câm lặng không trả lời được.

Vân Tranh đưa tay chặn Cao Cáp lại, nhìn từ trên xuống dưới cục mỡ trước mắt, "Ta nói, chưa từng gặp ngươi, hẳn là ta không đắc tội với ngươi chứ? Có vẻ như ngươi thành kiến với ta?"

"Ngươi chính là Lục điện hạ đúng không?"

Chương Hư hơi chắp tay, vẻ mặt khó chịu nói: "Thảo dân quá béo, không tiện hành lễ, mong Lục điện hạ thông cảm!"

Đúng vậy!

Xem ra hàng này thực sự có thành kiến với mình!

Nói đi nói lại, mình và Chương Hoè có mối quan hệ tốt mà!

Dựa vào cái gì hàng này có thành kiến lớn với mình như vậy?

"Không sao." Vân Tranh khoát tay hào phóng, lại giống như cười mà không phải cười nói: "Đã ngươi không vừa mắt ta như vậy, vậy sao còn đối lấy khối Rubik ta để kiếm tiền?"

"Đây đâu phải do ngươi làm ra!"

Chương Hư bĩu môi, "Đây là quốc sư Bắc Hoàn làm ra được không?"

"Phải không?"

Vân Tranh mỉm cười, "Vậy cái tên khối Rubik này, lúc nào cũng do ta nói mà?"

"Ta..."

Chương Hư hơi cứng lại, rồi cứng cổ nói: "Ta gọi đây là khối hình mẫu, khuôn mẫu của hình học, có vấn đề gì không?"

Ta dựa vào!

Hàng này còn có thể biện hộ à!

Vân Tranh hứng thú nhìn Chương Hư, cười nói: "Đừng có đắc ý với ta, ngươi làm cái khối Rubik này không có tác dụng gì, nếu người khác không biết cách chơi thì để cảm giác mới lạ qua đi, những khối Rubik này của ngươi sẽ không bán được nữa đâu."

"Không quan trọng!"

Chương Hư húp mũi một cách vô cùng mất vệ sinh, "Ta đã kiếm được kha khá!"

Hả!

Vẫn còn rất kiêu ngạo!

Vân Tranh nhíu mày cười, "Xem ra điện hạ ta chỉ có thể mời Chương Các lão tới tâm sự rồi!"

"Điện hạ không cần lấy gia gia của ta ra để đe dọa ta!"

Chương Hư hừ một tiếng, "Ta đã bị gia gia của ta đuổi ra khỏi nhà rồi, hắn tới thì có như thế nào? Hắn ta còn có thể đuổi ta ra khỏi nhà thêm lần nữa không?"

Nói xong, Chương Hư còn làm ra bộ như một con lợn c·hết không sợ nước sôi.

"Bị đuổi ra khỏi nhà?"

Vân Tranh hơi sửng sốt, tò mò nói: "Ngươi đã làm gì mà bị mọi người căm ghét? Tại sao Chương Các lão lại đuổi ngươi ra khỏi nhà?"

"Ồ, lời của điện hạ hỏi rất hay."

Chương Hư nhìn Vân Tranh với vẻ căm phẫn, "Chẳng phải nhờ điện hạ ban tặng sao!"

Nhờ ta ban tặng? Vân Tranh sững sờ với lời nói của Chương Hư.

Hắn bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì đến mình?

Đây là không có gạo ăn lại trách rổ sao?

Không đổ được phân còn trách Trái Đất không có lực hấp dẫn?

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là nói nhảm múa may sao?

"Ta nói, ngươi phải có lương tâm khi nói chuyện!"

Vân Tranh nhíu mày nhìn Chương Hư, "Trước đây ta không biết Chương Các lão còn có một đứa cháu đích tôn như ngươi, ta cũng chưa bao giờ nói gì không phải với Chương Các lão trước mặt người khác, ngươi bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì đến ta?"


=============

Thế có âm dương, đạo chia chính ma. Chính, lấy linh khí thiên địa, cố bản bồi nguyên. Ma, trộm cơ sinh tử, cấp công cận lợi. Ma chướng tu hành, nguyện cầu trường sinh. Ma Chủng tại đây, người liệu đến xem?