Vô Cực Ma Đạo

Chương 268: 268




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn độc đáo nào khác, nếu không với tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi, đối mặt với cảnh giới của bồn nhân, chỉ có một con đường chết mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến cơ hội đào thoát được chứ?Nghe y hỏi vậy, Đinh Hạo thần sắc không đổi, lãnh đạm cười nói:- Đúng là tiểu tử có chút thủ đoạn, nếu không sẽ không đi cùng người đến nơi này.

Không sai, tu chân giả có tu vi Hợp Thể sơ kỳ nếu muốn tru sát một tu chân giả Nguyên Anh kỳ thì cũng đơn giản như giết một con kiến mà thôi, nhưng tiểu tử tuyệt đối là một ngoại lệ!Kỳ quái nhìn Đinh Hạo, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói:- Nếu thay bằng một người khác nói với bổn nhân như thế, ta nhất định sẽ cho rằng hắn cuồng vọng vô tri, nhưng từ trong miệng của ngươi nói ra, bổn nhân lại hết sức tin tưởng.


Có thể thu phục được Bát Sí Tử mãng bốn cánh phải là nhân vật phi thường, xem ra trên người tiểu ca ẩn giấu không ít điểm thần bí!Vừa dứt lời, đột nhiên Vương Diệc Hàn khẽ giật mình, hạ giọng nói:- Có người đang tới đây, không biết vì việc gì!Đinh Hạo nghe thấy thế liền giỏng hai tai nghe ngóng, nhưng lại không nghe thấy gì, phải một lúc lâu sau, mới cảm nhận được vài tiếng xé gió lao đến.Nhìn thấy Vương Diệc Hàn vẫn hết sức an nhiên tự tại, vẻ mặt vốn có chút lo lắng của Đinh Hạo liền biến mất ngay, ung dung chờ bọn họ đi đến.Một khắc sau, “xoạt xoạt xoạt” ba thân ảnh hạ xuống.Ba người đều mặc lam sắc đạo bào, khuôn mặt cao ngạo, mắt thấy Đinh Hạo cùng Vương Diệc Hàn an nhiên đứng trong không trung, một tên trong đó quát to:- Nơi đây vừa mới xuất hiện khí tức của dị vật, các ngươi có thấy gì không?Một tên khác mặt đỏ như lửa, thần tình không kiên nhẫn, gằn giọng nói:- Nói chuyện với bọn chúng làm gì, hai tên này là người trong Ma đạo, cứ bắt trước hỏi sau!Nghe hắn nói thế, tên cao lớn kia lộ vẻ xấu hổ, cười thẹn nói:- Ồ, không sai!Thanh âm vừa dứt, y không chất vấn thêm gì nữa, thân hình giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt lao đến phía Đinh Hạo, trong không trung đột nhiên xuất hiện tầng tầng trảo ảnh, phô thiên cái địa (rung trời chuyển đất) hùng hổ công kích Đinh Hạo.

Nhìn thấy tình hình phát sinh như thế, Đinh Hạo lập tức phán đoán tên này ít nhất cũng là tu đạo giả Xuất Khiếu hậu kỳ, nếu không cũng không có uy thế dũng mãnh như vậy.Chỉ thấy Đinh Hạo chợt rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, thân hình khẽ động, sau một khắc đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng.

Đúng lúc này, tu đạo giả mặt đỏ kia đằng không lao về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn.Nhìn thấy biến hóa như vậy, cả Đinh Hạo và Vương Diệc Hàn trên mặt đều xuất hiện nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn.Tên này vừa mới bay lên, thân hình giống như phi ngư cưỡi sóng lao đến trước mặt Vương Diệc Hàn, lưỡng đạo cương khí không phân biệt trước sau đồng thời công kích đến Độc Ma Vương Diệc Hàn đang ung dung cười lãnh đạm chờ đón.Chỉ thấy y nhếch mép cười lạnh lẽo, không thấy trên tay làm động tác gì, nhẹ nhàng nâng song thủ hướng về phía hồng diện lão giả kia.Thân hình lão giả kia trên không trung đột nhiên khựng lại, theo động tác của tay Vương Diệc Hàn mà bị chế trụ ngay giữa không trung.


Sau đó chỉ thấy y khẽ hạ tay xuống, tên hồng diện lão giả kia như bị cái gì ép xuống, trong nháy mắt biến thành một khối thịt đỏ như máu, từ trên không trung rơi xuống.Tràng cảnh quỷ dị như thế khiến cho Đinh Hạo sợ đến ngây người.

Mặc dù biết rõ người này ra tay không hiền lành, nhưng không ngờ lại tàn khốc đến như vậy, hơn nữa sau khi hạ thủ, y vẫn giữ được dáng vẻ hết sức ưu nhã, tựa hồ đó chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng quan tâm.

Thủ đoạn tàn nhẫn cùng với diện mạo xinh đẹp phi thường đối lập, làm cho Đinh Hạo thấy y đúng là yêu ma quỷ quái khoác ngoại y rực rỡ mà thôi.Nhìn thấy cái chết thảm khốc của tên kia, hai tên còn lại vô cùng sợ hãi nhìn Vương Diệc Hàn, toàn thân run rẩy hỏi:- Chúng ta chính là nhị đại đệ tử của Hoắc Đồng tông, ngươi là người phương nào, sao dám sát tử môn nhân của bổn tông như thế?Hai tên mặc dù vô cùng kinh hãi, nhưng khẩu khí vẫn còn hết sức cao ngạo như trước.Khuôn mặt tươi cười, Độc Ma Vương Diệc Hàn chậm rãi tiến đến gần bọn chúng, nhạt nhẽo nói:- Ta là người phương nào, các ngươi không xứng được biết, ngay cả tông chủ Hoắc Đồng tông của bọn ngươi đến đây hỏi câu này thì cũng như thế mà thôi, hai người các ngươi căn bản là chưa đủ phân lượng!Vừa nghe y nói thế, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nếu y không nói sàm, nhất định là nhân vật ngang hàng với tông chủ của bọn họ.


Nhìn thấy Vương Diệc Hàn từ từ tiếp cận, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lao lên không trung.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.