Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 369



“Á!” Cảnh Y Nhân đau đến mức kêu một tiếng đầy hoảng sợ.

“Hoàng cữu cữu, sao người lại cắn cháu?” Lục Minh tức giận đến mức gầm nhẹ một tiếng: “Anh là chồng em! Em đã nhận ra chưa?”

“Chồng? Sao hoàng cữu cữu lại là chồng được?”

Cảnh Y Nhân đột nhiên ôm lấy mặt Lục Minh mà cười ngọt ngào với anh. “Hoàng cữu cữu ơi, Y Nhân nhớ người lắm.“

Một câu của Cảnh Y Nhân khiến khuôn mặt vốn đầy tức giận của Lục Minh lập tức sầm lại, giống như tảng băng lạnh vậy.

Anh thầm hít sâu một hơi, yết hầu chậm rãi trượt, đôi mắt thâm thúy chớp nhanh, một vẻ ưu thương buồn bã xẹt qua nơi đáy mắt. Một sự đau đớn dai dẳng lan ra từ trái tim, khiến máu khắp người anh chậm rãi đọng lại, kết thành bằng.

Trong nháy mắt, Lục Minh bỗng giật mình cảm thấy, trong lòng người con gái mà mình đã coi như bảo bối bấy lâu nay, có lẽ anh chỉ là một thể thân mà thôi. Người ta thường nói khi uống say con người ta sẽ nói thật, hơn nữa Cảnh Y Nhân vốn rất ngây thơ, mỗi một câu của cô đều là chân thật, luôn ngọt ngào, dịu dàng và mềm mại.

Nhưng những lời ấy nói cũng có1thể biến thành lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào trái tim anh.

“...” Lục Minh chậm rãi buông khuôn mặt của cô ra, cũng đẩy ra bàn tay cô đang ôm mặt anh, đứng thẳng người lên, ánh mắt anh lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô. Một hồi lâu sau, Lục Minh mới hờ hững mở miệng: “Em chơi một mình đi, anh đi tắm.” Nói xong, Lục Minh giống như máy móc vậy, cứng ngắc xoay người lại rồi đi về phía toilet.

Đến khi Lục Minh ra khỏi toilet, Cảnh Y Nhân đã nằm ngủ ở trên giường.

Còn Lục Minh thì cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi cảnh Y Nhân tỉnh dậy thì đã chín giờ sáng. Cô vò vò mái tóc rối bời, có vẻ ngơ ngác. Ý thức của cô dường như vẫn còn mơ hồ, mãi vẫn không nhận ra mình ở nơi nào, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn đồng hồ treo trên tường đang kêu tích tắc.

Một hồi lâu sau, mạch suy nghĩ mới chậm rãi trở lại, thì ra cô ở nhà.8Cô vô thức đột nhiên quay đầu lại, sau lưng không một bóng người. Cô vươn sờ sờ đệm bên cạnh, nó lạnh lẽo, tức là Lục Minh đã dậy lâu rồi. Cảnh Y Nhân có chút thất vọng, cô nhớ tối hôm qua sau khi mình uống rượu thì bị say, nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi chuyện xảy ra sau đó. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường rồi cầm di động, chờ điện thoại của Lục Minh. Bình thường cứ chín giờ là Lục Minh sẽ gọi điện cho Cảnh Y Nhân từ công ty. Nhưng Cảnh Y Nhân đợi đến chín giờ mười phút vẫn không thấy Lục Minh gọi. Cô cũng không để ý, có lẽ Lục Minh đang bận việc, khi nào làm xong khẳng định sẽ gọi điện cho cô. Cô đặt di động xuống giường rồi vào toilet rửa mặt. Sau khi cô chuẩn bị xong, quần áo cũng thay xong, người giúp việc vào phòng thay ga giường mới, di động của Cảnh Y Nhân vẫn không hề8vang lần nào. Đến lúc ăn cơm trưa, Cảnh Y Nhân nghĩ Lục Minh chắc hẳn sẽ gọi điện thoại cho cô, bởi vì trưa hôm nào, Lục Minh cũng sẽ gọi hỏi cô ăn cơm chưa.

Kết quả, hôm nay Cảnh Y Nhân sắp ăn xong rồi mà màn hình di động vẫn không sáng đèn.

Cảnh Y Nhân lại nghĩ không nên để lần nào Lục Minh cũng phải gọi điện thoại trước cho cô, cô cũng nên chủ động liên lạc chứ. Nghĩ vậy, cô lập tức nhắn tin cho Lục Minh: “Cậu ơi, cậu đang làm gì thế? Cậu đã ăn cơm chưa?” Trong văn phòng, Lục Minh vẫn bù đầu làm việc, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, chỉ có làm việc bận bịu như thế thì anh mới không còn miên man suy nghĩ đến chuyện Cảnh Y Nhân nữa.