Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 18: Bà Quản Gia Dạy Dỗ Cô?



Cô nói với bà ta:

- Vâng bác, con biết rồi.

Bà ta vênh váo, ra lệnh cho cô:

- Giờ cô dọn dẹp sạch sẽ căn biệt thự này, rồi chuyển hết đồ ra phòng khác cho tôi. Tầm 6h tối phải đi nấu cơm ngay. Biết chưa.

- Vâng con biết rồi.

Cô đi từng bước chậm lên tầng vì hạ thân cô vẫn còn rất đau. Bà ta ngứa mắt quát:

- Đi nhanh cái chân lên. Cô chậm chạp thế này bao giờ mới xong hả.

Cô không nói gì, nhăn mặt đi tiếp. Cô nghĩ rồi, tối cô sẽ đề nghị ly hôn với anh ta. Cô không muốn làm con rồi của anh ta nữa.

Cô lên phòng, dọn dẹp hết tất cả đồ đạc của mình trong phòng anh chuyển hết sang phòng ở tầng 3 cho khách. Nhìn lên đầu giường, tấm ảnh cưới của hai người. Cô nhìn thì thấy mặt anh vẫn lạnh không thay đổi một chút, chỉ có mình cô cười. Mình cô đi lạc trong tình cảm không có thật tất cả chỉ là một vở kịch được sắp đặt hoàn hảo mà thôi. Cô cười tự giễu bản thân mình, rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ. Chỉ vì là con của kẻ thù mà anh đối xử với cô tàn độc thế sao. Cô cũng không có nhiều đồ vỏn vẹn 2 vali đồ mang sang phòng bên cạnh.

Mất 1 tiếng dọn hết đồ đạc rồi sắp xếp, cô đi lấy máy hút bụi hút sạch các căn phòng. Bà ta ngồi trên ghế thản nhiên ăn hoa quả vứt vỏ xuống sàn nơi cô vừa mới dọn.

- Bác làm gì thế, con vừa mới dọn chỗ này mà bác lại vứt bừa bãi vỏ quýt ra đây.

Bà ta đến tát vào mặt cô một cái mạnh, khiến cô loạng choạng lùi vài bước.

- Con mất dạy, mày nói chuyện với người lớn như thế hả. Bố mẹ mày có biết dạy mày không?

Tức nước vỡ bờ, cô tiến đến:

- Bác muốn làm gì con cũng được nhưng bác không có quyền mà xúc phạm đến bố mẹ con. Bác cũng chỉ là một quản gia trong nhà này thôi, bác không có quyền mà áp bức, xúc phạm đến người khác.

Sau đó cô quay vào phòng bếp dọn dẹp, mặc kệ cho bà ta đứng đó tức giận không làm được gì. Bà ta cũng chỉ là quản gia nhỏ bé trong nhà này, không thể nào chống lại cô. Bà ta tức giận về phòng (đó là căn nhà đằng sau vườn).

Cô dọn dẹp sạch sẽ khắp tất cả phòng. Xong xuôi cũng 5h chiều. Không có bà ta giám sát, mắng chửi cũng thoải mái hơn. Cô đói, mệt mỏi đến lả người. Cả ngày cô cũng chưa có gì vào bụng, cô xuống phòng bếp nấu mì ăn. Ăn uống xong cô nấu bữa tối cho anh.

Cô biết anh hận với ghét mình nhưng nếu cô thay đổi được anh quên hết hận thù thì sao. Suy nghĩ đó chợt thoáng qua đầu cô. Nhưng cô cười khổ cô không làm được gì đâu vì vẫn còn hợp đồng 3 năm kia, cô sẽ ly hôn anh và vẫn sẽ thực hiện cho xong hợp đồng kia là hết nợ anh.

Cô nhanh chóng nấu vài món ăn đơn giản bày lên bàn ăn. Rồi cô lên phòng tắm, giặt quần áo. Cô nhìn đống quần áo mà phát hoảng có tới 3 chậu quần áo lớn. Cô đang định mang hết đống này vào máy giặt để giặt cho nhanh thì bà ta xuất hiện nói:

- Quần áo này cô giặt tay cho tôi, giặt máy giặt dễ nhăn với hỏng quần áo của thiếu gia. Bao nhiêu năm qua chúng tôi chưa từng giặt quần áo bằng máy đâu.

Cô thắc mắc hỏi:

- Nhưng bác ơi, chỗ này quá nhiều quần áo sao cháu giặt bằng tay hết được. Với cả trời lạnh như này. Nếu có nhăn cháu sẽ ủi quần áo là sẽ phẳng lại thôi.

Bà ta gắt lên đá đổ chậu quần áo:

- Cô lại thích cãi lời tôi à. Thiếu gia nói tôi phải dạy bảo cô. Nghe rõ chưa, mau làm việc đi.

Cô không nói gì, ngồi xuống giặt quần áo bằng tay. Dù sao cô cũng nhỏ hơn bà ta, nên không cãi được người lớn. Mà anh giao cho bà ta quản lý cô, cô chả chống được lệnh của anh.

Mùa đông chạm vào nước lạnh lâu khiến tay cô đỏ, cóng lạnh tay. Ngồi rất lâu cô mới giặt được hết một chậu quần áo lớn. Thế mà cô cũng không hiểu bà ta lấy đâu ra lắm quần áo đến thế. Một lúc bà ta lại mang một chậu quần áo lớn đến bảo:

- Giặt sạch thêm chỗ này nữa. Còn có rất nhiều đấy.

Từ ba chậu quần áo lúc đầu giờ đã thành 6 chậu. Bà ta về nhà ăn tối. Một mình cô ngồi ở ngoài sân giặt đến tối muộn vẫn chưa xong. Tay cô giờ đông cứng lại, tê liệt. Gió cứ thổi vù vù vào người cô, cô rét rút lên. Cả người như bị đóng băng.