Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 734: 734





“Tổng giám đốc Ngu nói gì? Anh ấy đồng ý với ý kiến này của cô chứ”
“À, tôi chỉ đùa thôi.”
“Muốn thoát khỏi người đàn ông theo đuổi kia thì không phải là không thể.

Có nhiều cách để từ chối anh ta.

Một trong số đó là để anh ta nhìn thấy cô đi cùng những người đàn ông khác, để anh ta hết hi vọng”
Không biết có phải Cố Tiểu Mạch tin tưởng bác sĩ quá không, cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”
Sau khi ngắt kết nối với bác sĩ, Cố Tiểu Mạch sờ cằm, tìm đàn ông khác để diễn kịch?
Cố Tiểu Mạch bị đẩy đến đường cùng nghe theo ý xấu của bác sĩ mà gọi điện cho Ngu Sâm: “Ông chủ, bây giờ anh đang ở đâu!”
Nghe tiếng động liên tiếp và âm thanh yếu ớt của phụ nữ nên Cố Tiểu Mạch biết ngay ông chủ đang ở đâu, Cố Tiểu Mạch nhanh tay cúp máy.

Cô mở điện thoại và tìm kiếm một quán bar lớn gần đó, cô đoán được quán bar này là nơi ông chủ đang ở, cô rời đi trong đêm tối.


Lúc trước, cô, Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm từng đến đây, lúc này Cố Tiểu Mạch một mình vào quán bar xa hoa trụy lạc.

Tuy chưa đến giờ hoạt động sôi nổi nhất trong đêm nhưng hầu hết mọi người đã tụ tập đông đủ, bầu không khí rất mờ ám.

Cố Tiểu Mạch đi giữa đám đông.

Nhìn các cô gái mặc những bộ váy hở hang, Cố Tiểu Mạch vô thức kéo áo khoác ôm chặt cơ thể, cô đi thẳng đến địa điểm trước quầy bar.

“Có nam nhân viên phục vụ nào ở đây không?” Cố Tiểu Mạch không biết mình đã nói những lời trắng trợn, đôi mắt trong veo vẫn mở to.

Động tác pha rượu của nhân viên pha chế chợt dừng lại, anh ta lập tức bị lời nói của Cố Tiểu Mạch hấp dẫn, anh ta nhìn khuôn mặt không hề trang điểm nhưng vẫn tuyệt đẹp của Cố Tiểu Mạch, nói: “Quý cô cần kiểu gì? Săn chắc dẻo dai?”
“Tôi chỉ cần một người hợp tác với tôi để diễn một vở kịch.

Giá cả rất dễ thương lượng, ở đây nhiều kiểu đàn ông lắm à?” Cố Tiểu Mạch đặt ngón tay lên bàn gõ đều đặn, hơi mất kiên nhẫn nói.

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của cô, người phục vụ biết mình không thể chặt chém: “Đương nhiên ở đây chúng tôi có đầy đủ kiểu nhất, nhưng không biết quý cô muốn kiểu nào”
“Đẹp trai là được” Cố Tiểu Mạch nghĩ, vô thức nhớ đến gương mặt quen thuộc của Ngu Sâm, chợt phát hiện gương mặt của Mộ Bắc Ngật hấp dẫn hơn cả, góc căm sắc cạnh, ngũ quan tuấn mỹ.

Cố Tiểu Mạch không mong đợi sẽ tìm được một người đàn ông đẹp hơn Mộ Bắc Ngật trong quán bar tối nay.

Cô lấy thẻ ra và đưa cho người phục vụ: “Quẹt thẻ đi, và khi nào anh ta mới đến?”
Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch móc thẻ một cách thành thạo, ăn mặc không thiếu vải, đoán chừng là tiểu thư nhà giàu nhàm chán muốn ra ngoài mua vui, người phục vụ mỉm cười nhận lấy, sốt sắng đưa ly cocktail vừa pha: “Thưa cô, đây là sản phẩm mới chúng tôi mới vừa nghiên cứu, cô ngồi đây nếm thử, chúng tôi sẽ dẫn anh ta đến.


“Cô Hứa, bà chủ đã nói rằng nếu cô Hứa không trở về thì bà sẽ sang đây đón cô”

Trợ lý Minh Uy đi bên cạnh chợt lên tiếng báo cáo.

Hứa Nhân Nhân mặc trang phục khá phô trương, nhíu mày nói: “Tôi sẽ tự mình nói chuyện với mẹ, vốn dĩ có thể về ngay lúc này nhưng bây giờ xuất hiện mục tiêu mới, tôi không thể không diệt trừ: “Bà chủ nói, cô chủ muốn diệt trừ ả thì không dễ dàng đâu” Minh Uy nói, đôi mắt âm hiểm làm một động tác ngay cổ.

Hứa Nhân Nhân nhếch môi, ánh mắt nhuộm đầy vẻ không cam tâm và vô tận ghen tị.

Sáu tháng trước, vốn đã cẩn thận lắp đặt một cái bẫy chết nhưng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại may mắn thoát ra.

Bây giờ Cố Tiểu Mạch đã mất trí nhớ, nhưng vừa về Kinh Đô liền khiến cô ta như đeo ngàn quả tạ!
Hứa Nhân Nhân đang nhìn khắp một lượt thì cơ thể bỗng chốc cứng đờ, cô ta theo bản năng vuốt tóc.

Cố Tiểu Mạch đang vô tư uống rượu ở quầy bar, tư thế lắc ly điêu luyện, lộ ra khuôn mặt thanh tú và nhỏ nhắn khiến người ta vô thức bị thu hút.

Vô số ánh mắt của các gã đàn ông trong quán đều đổ dồn lên người Cố Tiểu Mạch.

Chịu không nổi nét quyến rũ pha chút lạnh lẽo toát ra từ cô, một người đàn ông tiến lên bắt chuyện nhưng không thể chịu được ba câu phản công của Cố Tiểu Mạch mà tức giận mặt như ăn ớt rời đi.


Đôi tay Hứa Nhân Nhân đang xuôi bên người chợt siết chặt thành nắm đấm.

Minh Uy tinh ý nhận thấy có điều gì bất ổn với cô ta, liền nói: “Cô chủ, người phụ nữ đẳng kia là—”
“Minh Uy, lại đây” Hứa Nhân Nhân nhìn về phía Minh Uy, thầm thì điều gì đó.

Minh Uy tuân lệnh mang hai ly rượu đi về phía Cố Tiểu Mạch.

“Em à, uống cocktail chán lắm, chi bằng nếm thử chút Martell”
Minh Uy đưa ly sang.

Cố Tiểu Mạch đã uống hết nửa ly cocktail, nhưng vẫn nhìn Minh Uy với đôi mắt trong veo.

Minh Uy cười bình thản: “Anh thấy em rất biết thưởng thức rượu, muốn tâm sự đôi điều với em, ly rượu này, mời em”.