Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 650: 650





Anh chậm rãi nói những lời này, chỉ trong vài từ ngắn ngủi, cảm xúc của Mộ phu nhân đã lên xuống mấy lần và nhịp tim của bà ta cũng tăng nhanh.

“Mày muốn làm gì”
Đồng tử của Mộ phu nhân co rút mạnh, kinh hãi nhìn Mộ Bắc Ngật đang đi về phía mình.

Mộ phu nhân không khỏi lui về phía sau, ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, giọng điệu chất vấn càng thêm chết chóc tàn nhẫn, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ đâu rồi!”
Mộ phu nhân bối rối và mạnh mẽ lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết họ ở đâu!”
“Bây giờ nói dối cũng không có lợi ích gì”
“Tôi không biết! Họ đã bị Ngân Kiêu bắt đi rồi, tôi thậm chí không biết gã đã gửi chúng đi đâu” Mộ phu nhân thành thật trả lời, trong lòng hoảng loạn, nhưng bà ta sẽ không phản bội Hứa Nhân Nhân, cô ta chính là cứu cánh duy nhất của bà ta bây giờ.


Mộ phu nhân trong lòng âm thầm nghĩ, nhưng Bắc Ngật không hề bạo lực mà gắn từng chữ rõ ràng: “Không nói cho ta biết? Tôi để cho bà và Mộ Thiếu Lãnh ngăn cách hai thế giới thì sao? Bà nghĩ hiện tại anh ta còn sống không?”
Mộ Bắc Ngật tiếp tục từng bước tới gần, mắt thấy sắp đi đến bên cạnh Mộ phu nhân, trước mặt như bị một bóng đen khổng lồ che khuất, trong lòng đột nhiên tỏa ra một tầng mây mù.

Mộ phu nhân lo lắng nuốt nước bọt, bất chợt mí mắt nhảy lên, hét lên một tiếng và điên cuồng chạy đi, đôi mắt của Mộ Bắc Ngật hơi nhướng lên và thờ ơ nhìn sự điên cuồng của Mộ phu nhân.

Mộ Bắc Ngật chỉ lạnh lùng liếc nhìn những người hầu đứng thành hàng, đám người hầu lập tức nắm chặt Mộ phu nhân, Mộ phu nhân trốn ở khắp nơi, nhưng một tiếng ‘rầm’, trán của bà ta dựng thẳng.

Khi va vào tường, trán bà ta đột nhiên sưng lên, và cơ thể lung lay té xuống đất.

“Bà muốn giở trò à, âm mưu quỷ kế đó đều có thể hướng vào tôi, nhưng mà bà lại giương nanh múa vuốt đối với Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ? Muốn trực tiếp chết đi à, bà không đủ tư cách!” Mộ Bắc Ngật thong thả nói với Mộ phu nhân.

Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, dùng lòng bàn tay bóp hàm của Mộ phu nhân, buộc bà ta phải ngước nhìn anh.

Mộ Bắc Ngật hai mắt đỏ tươi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mộ phu nhân, bình tĩnh hỏi: “Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, bọn họ đâu!”
“Tao không biết, Mộ Bắc Ngật, tao thật sự không biết họ ở đâu! Mày không thể làm tổn thương tôi, nếu không mày thực sự sẽ không tìm thấy Ngân Kiêu” Mộ phu nhân chần chừ cuối cùng quyết định nắm chặt nhược điểm cuối cùng này, muốn uy hiếp.

Mộ Bắc Ngật chế nhạo một tiếng: “Ngân Kiêu? Gã đã chết rồi, nhưng tôi sẽ không để cho bà chết sớm như vậy.

Chết như vậy thì quá đơn giản, tôi muôn bà sống không băng chết”
Giây tiếp theo, ngón tay của Mộ Bắc Ngật di chuyển xuống đến cổ của Mộ phu nhân, không thương tiếc bóp chặt, Mộ phu nhân đột nhiên bị nghẹn thở, mặt đỏ bừng, khó thở.


Bà ta đau đớn hét lên, trán nổi cả gân xanh, hai mắt mờ đi nhưng có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc Ngật.

Kinh khủng, làm sao lại có người kinh khủng như vậy trong dòng họ Mộ chứ!
Không ai có thể ngờ rằng con người lạnh lùng và đáng sợ trước mặt này lại là Mộ Bắc Ngật, quý ông điềm đạm năm xưa.

Khi sự tra tấn lên đến đỉnh điểm, Mộ phu nhân sắp không thể cầm cự được, thì Mộ Bắc Ngật buông lỏng bà ta ra, trên cổ in hằn năm ngón tay chói mắt.

“Nếu một ngày họ không quay lại một ngày thì bà sẽ đau khổ một ngày, tôi nói được làm được.”
Mộ Bắc Ngật chậm rãi đứng dậy, cởi cúc áo trên cổ tay, chậm rãi ra lệnh cho người làm: “Giam bà ta vào phòng, không được bước ra khỏi phòng nửa bước, cắt đứt mọi liên lạc, nếu tôi phát hiện ra có người nào.

liên lạc qua lại thì ngày chết của mấy người không xa nữa”
Người hầu nhất thời kinh hãi, câm như hến, tim như muốn nhảy lên đến cổ không người nào dám ý kiến lời nào hết, họ đồng thanh nói: “Được, tổng giám đốc Mộ, chúng tôi đã biết”

Anh nhanh chóng đi về phía Mộ phu nhân, không có sự tôn trọng như dĩ vãng, mà anh trực tiếp kéo lấy cánh tay của Mộ phu nhân và kéo.

bà ta từ trên mặt đất đứng dậy.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRU Mtruyen.mE ++
Mộ phu nhân lộ vẻ hoảng sợ, trợn to hai mắt, tim như sắp nhảy ra ngoài, nhưng những người làm luôn đi theo bà ta lúc này lại thờ ơ, lãnh đạm.

“Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ đã chịu một chút thương tổn nào thì tôi sẽ trả nó trên người bà gấp đôi”.