Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 478: Chương 479





“Không được đụng vào tôi, không!”
Cô vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật lại dùng sức ôm cô vào lòng, chỉ sợ cô rớt khỏi người anh.

Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật rất lạnh lùng, anh sải bước ôm Cố Tiểu Mạch rời khỏi phòng bệnh điên cuồng này đến một phòng bệnh sạch sẽ không người khác.

Cố Tiểu Mạch vẫn ôm chặt đầu của mình, đầu cô đau như búa bổ, giọng nói nghẹn ngào cầu xin: “Xin anh đấy, thả tôi ra đi, thả tôi đi được không!”
Cố Tiểu Mạch không phối hợp thì Mộ Bắc Ngật không thể nào bôi thuốc cho cô được.

Mộ Bắc Ngật cảm thấy buồn bực, anh cúi người hôn lên môi Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đã giấy dụa đến kiệt sức, anh chỉ muốn ngăn cô lại mà thôi!
Răng cô rất bén, khiến cho anh phải dời ra.

Miệng của Mộ Bắc Ngật chảy máu, vết rách ngay cạnh khóe miệng nên máu tươi đã bắt đầu rướm ra ngoài.

Cố Tiểu Mạch nhìn Mộ Bắc Ngật với vẻ rất lạnh lùng rồi nhảy khỏi người Mộ Bắc Ngật.

“Cẩn thận!”
Mộ Bắc Ngật chỉ kịp hô lên.


Đầu của Cố Tiểu Mạch không cẩn thận đập vào chân giường, trán cô bị trầy da, nhìn rất nhếch nhác!
Cố Tiểu Mạch chóng mặt, đầu thì còn đang chảy máu, cô vô thức ngồi bệt xuống rồi dân dần ngất đi.

Cuối cùng thì phòng bệnh cũng trở nên yên lặng, Mộ Bắc Ngật thở dài một hơi, vẻ mặt anh đã trở nên rất khó coi.

Anh cẩn thận ôm Gố Tiểu Mạch rồi đặt lên giường với vẻ mặt đau lòng.

Mộ Bắc Ngật vội vàng lấy hộp cứu thương từ trong tủ ra, đúng lúc này thì Dịch Bách đi vào rồi hô lên một tiếng: “Tổng giám đốc Mộ…”
Giọng điệu của Mộ Bắc Ngật rất lạnh lùng: “Cút, khóa cửa lại!”
Dịch Bách nghe thế thì giật mình, không dám nói nhiều nữa mà chỉ vội vã thưa vâng, rồi đi vội ra ngoài.

Anh ta nhìn thoáng qua máu tươi trên đất mà thầm ngạc nhiên.

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật như đóng băng, anh ngồi xuống cạnh giường, Cố Tiểu Mạch đang nhắm nghiền hai mắt, anh có thể nhìn thấy rất rõ những mạch máu trên mí mắt cô.

Ngón tay anh nhẹ nhàng đụng vào Cố Tiểu Mạch, cẩn thận như đang chạm vào một đồ sứ dễ vỡ, sợ rằng mình không cẩn thận thì sẽ vỡ vụn.

Áo len dính vào vết thương, vết thương bị rách ra rồi.


Hơi thở của Mộ Bắc Ngật dần trở nên trầm trọng, sự lạnh lùng còn chưa kịp lan ra thì đáy mắt anh đã bị sự nóng rực thay thế.

Hình như là phải cởi áo len ra mới bôi thuốc được.

Đây chính là nguyên nhân mà vừa rồi Mộ Bắc Ngật phải yêu cầu Dịch Bách đóng cửa lại.

Anh chậm rãi cởi áo len của Cố Tiểu Mạch ra, bên trong chỉ có một chiếc áo hai dây mỏng, vẫn may là trong bệnh viện đủ ấm, không đến mức làm cho cô bị lạnh.

Vết thương dần dần lộ ra trước mắt, Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm vào vết cắt đó, cực kỳ nhẫn nại với Cố Tiểu Mạch.

Anh cầm hòm thuốc qua, nhanh chóng lấy vải thấm cồn sát trùng, rồi xử lý vết thương trên tay cô, lại tỉ mỉ dùng băng gạt bó lại.

Cuối cùng bôi thuốc lên vùng thái dương có chút tím xanh.

Mộ Bắc Ngật lại kéo chăn bông đắp lên người cho Cố Tiểu Mạch.

Sau đó anh bỏ chiếc áo len dính máu tươi vào thùng rác, vô cùng buồn bực.

“Dịch Bách, giám sát chặt chẽ Cố Lan Tâm, cho cô ta tiếp nhận điều trị”
“Tổng giám đốc Mộ, Cố Tiểu… Cố Lan Tâm tinh thần không ổn định, cứ luôn miệng uy hiếp muốn tự sát, còn muốn gặp anh…”
Tự sát?
Mộ Bắc Ngật nở nụ cười lạnh lùng, không có chút để tâm nào: “Thế thì cứ tùy cô ta đi”.