Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 5



Phạm Lam có nằm mơ cũng không ngờ tới đời này cô lại có một ngày như vậy. Cô ngồi trong đại sảnh chính vụ của Thiên Đình tràn ngập tiên khí mờ mờ ảo ảo, hít thở tiên khí không biết đã bao nhiêu vạn năm, nghe đám lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm thảo luận hùng hồn về chuyện thường ngày…… ở Thần giới……

Miêu Hạ Sơn: “Mọi người đã nhìn thấy tin tức ngày hôm qua Bạch nương nương đăng trên khu tin tức Thiên Đình chưa? Bệnh rụng vảy của bà ấy lại nặng thêm rồi. Cục nghiên cứu kỹ thuật của Tam giới này đúng là chỉ ăn mà không làm, nghiên cứu chế tạo hơn một ngàn năm rồi ngay cả dung dịch tắm rửa tẩy độc cho toàn bộ giống loài cũng không làm ra được, thật là lãng phí tiền thuế của chúng ta!”

Phạm Lam: Mẹ nó, còn có sự tồn tại của Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật nữa hả?

Cáp Thu: “Cậu em vợ của ông nội hai của bà bác thứ ba của tôi nói, vị ở Nguyệt Cung kia gần đây nuôi một con thỏ ngọc bằng máy, có thể giả vờ dễ thương, cũng có thể làm nũng, đặc biệt còn biết chụp ảnh……”

Phạm Lam: Chẳng lẽ thứ bọn họ nói là xe mặt trăng thỏ ngọc?

Ngạc Nghĩa Viễn: “Ông tổ nhà tôi may mắn được tham gia cuộc thi tri thức tu tiên lần thứ 1004 do Thượng Thần Hạo Thiên tổ chức. Ông ấy nói ông ấy vô cùng thất vọng, Khuyển yêu sinh sống cùng loài người đều từ bỏ tu luyện, bị hiện thực quá nhàn rỗi làm mất đi ý chí chiến đấu và linh tính, tương lai của Khuyển yêu thật sự khiến người ta lo lắng.”

Phạm Lam: Trung Thần Hạo Thiên? Chẳng lẽ là Hạo Thiên Khuyển?

Kế tiếp, đề tài của bọn họ xoay quanh những vấn đề như “Bàn luận về sự hủy diệt hình tượng của thần tượng thần thoại truyền thống”, “Truyền thuyết thần thoại và sự kết hợp hữu cơ của khoa học kỹ thuật hiện đại”, “Suy nghĩ về bình cảnh tu luyện và tiền cảnh của yêu tộc”, vân vân……

Phạm Lam nghe xong vài phút, tỏ vẻ —— quá mệt mỏi!

Một lượng lớn thuật ngữ thần thoại cổ đại hỗn hợp với luận cứ khoa học hiện đại —— dường như cô vừa được du ngoạn trong đại dương ở truyền thuyết thần thoại, chốc lát sau lại bị kéo về thế giới chủ nghĩa duy vật và thuyết vô thần —— đây không phải một quá trình rèn dũa tam quan mà một người bình thường có thể chịu đựng.

Quả nhiên, dự cảm của cô là chính xác.

Lúc trước, khi tên Dung Mộc kia thông báo cho cô tới tham gia “Lễ phong thần”, trong lòng Phạm Lam thật ra đã muốn từ chối.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của thần thổ địa và Hắc Bạch Vô Thường, hiển nhiên “Thần” không phải một chức nghiệp dễ dàng gì.

Nhưng mà ——

“Thiếu nữ à, nếu cô từ chối thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng đâu đó.” Lúc ấy Dung Mộc nghiêm trang nói: “Nhân duyên của cô trùng hợp tu thành nhân tiên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ có thiên lôi giáng xuống. Nhưng quan trọng là, thứ nhất cô hoàn toàn không có pháp khí, thứ hai là không có pháp lực, thứ ba là không có thần chức, nếu gặp thiên lôi thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi.”

Hắc Bạch Vô Thường và chàng trai đưa cơm sau hắn đồng thời gật đầu.

Phạm Lam: “Xin hỏi “rất nhanh” là nhanh cỡ nào?”

Dung Mộc: “Không quá bảy bảy 49 ngày!”

Hắc Bạch Vô Thường, chàng trai đưa cơm nghiêm trọng gật đầu.

Phạm Lam: “…… Có thể để tôi thoái hóa trở thành người bình thường không?”

Dung Mộc nói một câu thấm thía, “Có thể tu thành nhân tiên là cơ duyên ngàn năm khó gặp, là đại công đức muôn đời cũng không tu được, là lựa chọn của Thiên Đạo, là trí tuệ hồng vũ, là ——”

“Tóm lại là không trở về được!”

“…… Đúng thế.”

“Lỡ như tôi nhận lời mời nhưng thất bại, không thành thần, thì sẽ thế nào?”

“Thiên Đạo vô tình, nén bi thương.”

“……”

Nói ngắn gọn, nếu trong 49 ngày cô không thể thành thần thì sẽ bị sét đánh chết.

Mẹ nó, sớm biết trước vậy thì không bằng lúc trước chết luôn cho rồi, thế này cũng quá mệt mỏi.

Ba yêu tiên vẫn còn bàn luận sôi nổi về tình yêu và hòa bình của tam giới, Phạm Lam thở dài, mông trượt dài trên ghế dựa, gáy gối lên lưng ghế.

Quá mệt nhọc. Vì để theo kịp thời gian, 6 giờ rưỡi sáng cô đã rời giường, tắm rửa sấy tóc, trang điểm nhẹ, giờ cao điểm sáng sớm, người ở tàu điện ngầm quá nhiều, bữa sáng cũng chưa ăn ——

Buồn ngủ quá, ngủ một lát vậy.

Phạm Lam nhắm hai mắt lại.

*

‘Thí sinh thứ 18888, Phạm Lam, mời đến ghế số 26, tầng 4, hệ thổ ất đẳng đăng ký!’

Phạm Lam giật bắn người, ba thí sinh yêu tiên kia đã biến mất, toàn bộ khu chờ chỉ còn lại có một mình cô, trên đỉnh đầu là màn hình lớn vàng kim nhấp nháy tên và số thứ tự của cô, cuối cùng còn có một dấu chấm than lớn, hiển nhiên là đã hơi không kiên nhẫn.

Phạm Lam sửa sang lại khuôn mặt một chút, chạy một mạch tới khu công tác, ngồi xuống một cách đoan chính.

Người phụ trách tiếp đãi là một tiên…… nữ…… mặc váy bách hoa mẫu đơn, bề ngoài hơn 50 tuổi, tóc cuốn màu rượu đỏ lông dê, từ cổ áo váy bách hoa có thể nhìn thấy đường viền hoa của trang phục giữ ấm, khuôn mặt có viết “chớ chọc bà đây”.

Tiên nữ: “Vé vào cửa!”

Phạm Lam: “Tôi chỉ có thư giới thiệu.”

“Cũng được.”

Phạm Lam cung kính dâng lên.

Tiên nữ đặt thư đề cử ở trên một tấm kính cứng ngắc, mặt ngoài phong thư nổi lên một tầng ánh sáng xanh rồi biến mất.

Ngón tay tiên nữ gõ bàn phím lọc cọc.

“Tên họ?”

“Phạm Lam.”

“Giới tính?”

“Nữ.”

“Chủng tộc?”

“Nhân loại.”

“Không phải cứ tu thành thân thể thì là nhân loại, ý tôi hỏi là chủng tộc nguyên sinh của cô.”

“Tôi từ khi sinh ra đã là con người.”

Đôi tay gõ bàn phím của tiên nữ dừng lại, cô ấy trừng mắt nhìn Phạm Lam một lúc lâu, sau đó lại nhấp chuột rồi nhìn chằm chằm màn hình khoảng một phút, nhấc điện thoại lên lgọi.

“Alo, bộ kỹ thuật đúng không? Nơi này là ghế số 26, tầng 4, hệ thổ, đầu vào hệ thống Phong Thần xuất hiện BUG, chủng tộc biểu hiện là ‘nhân tiên’, cô kiểm tra chút xem, mật mã là *****,” Cô ấy ngừng lại vài giây: “Hệ thống vận hành bình thường, cô chắc không? Được, tôi biết rồi.”

Tiên nữ tắt điện thoại, nhìn chằm chằm Phạm Lam.

“Nhân tiên?”

Phạm Lam: “Đúng vậy.”

“Nhân tiên.”

“Cô nói thế nào thì là thế ấy.”

“Cô thật trâu bò!” Tiên nữ tươi cười đầy mặt: “Khởi điểm cao như vậy, về sau chắc chắn có thể bay thẳng lên thành thượng thần!”

“…… Cảm ơn.”

Tiên nữ gõ phím như bay, gõ bùm bùm một trận, cuối cùng gõ thật mạnh xuống phím Enter, chỉ nghe “Ting ting” một tiếng, hào quang hiện lên trên tấm kính cứng ngắc,  một tấm ngọc bài trắng xuất hiện.

“Đây là vé vào cửa của ngài.”

Ngọc bài dài khoảng hai mươi centimet, rộng mười centimet, chất ngọc nhẹ, tản ra ánh sáng dịu dàng thuần khiết, lúc ngón tay Phạm Lam chạm vào, mặt trên ngọc bài nổi lên một tầng ánh sáng, hiện chữ “Phạm Lam”.

Phạm Lam thấy hoa mắt, cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.

Cô đứng ở một trận ma pháp lớn —— không, không phải trận ma pháp —— Phạm Lam xoa đôi mắt, đây hẳn là “Ngũ Hành Trận”?

Nơi này là một ngọn núi nhỏ bay lơ lửng trong không trung, bốn phía là sương mù mênh mông, ở trung tâm là trận pháp hình sao năm cánh tỏa sáng chói lóa, mỗi một đầu cánh dựng một đình hóng gió bát giác, ngọc trụ mái cong, toàn thân trong suốt. Trước mỗi đình hóng gió có một tiên nữ khác nhau, giơ điện thoại, chiếu hình chiếu trên màn hình điện thoại vào trên bầu trời, biểu hiện “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”.

Trước đình hóng gió đều có từng đội xếp hàng dài, nam nữ, già trẻ, cao thấp, mập ốm, mọi người thảo luận sôi nổi, rất náo nhiệt.

Chỉ có đình hóng gió của hệ thổ không có lấy một bóng người, chỉ có ba thí sinh lẻ loi ngồi dưới mái hiên hóng mát, đúng là ba yêu tiên lúc trước gặp được ở khu chờ.

“Phạm Lam,” Miêu Hạ Sơn nhiệt tình vẫy tay: “Hệ thổ ở bên này!”

Phạm Lam vòng qua các đội ngũ khác, nghe được đủ loại giọng nói.

“Hệ thổ thảm quá đi mất, chỉ có bốn người, ngay cả nhân số tiêu chuẩn đi thang mây cũng không đủ.”

“Vốn dĩ hệ thổ chính là hệ lớn, cũng không biết vì sao bây giờ càng ngày càng ít.”

“Dù sao cũng là hệ kém cỏi nhất, phụ trợ cũng không được, công kích cũng không được, cho dù được chọn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể làm công nhân viên chức.”

“Chẳng phải năm nay hệ thổ có nhân tiên còn gì?”

“Cô nghe lời đồn ở đâu vậy? Nhân tiên đã không có tung tích gì 500 năm rồi.”

Phạm Lam dùng bàn tay che khuất trán, nhanh chân bước đi lên đình hóng gió.

Sàn nhà đình hóng gió trong suốt, trên cây cột có treo một tấm bảng hiệu, viết “Thang mây số 5, tối đa năm người, ngừng ở tầng trời thứ nhất, tầng trời thứ hai, tầng trời thứ ba, tầng trời thứ mười tám, tầng trời thứ hai mươi, tầng trời thứ hai mươi bốn.”

Phạm Lam: Cảm giác nó như một cái thang máy vậy!

Tiên nữ: “Yêu cầu các thí sinh cài đai an toàn cẩn thận.”

Còn có cả đai an toàn?

Phạm Lam thấy mọi người đều ngồi trên ghế dài ở đình hóng gió, ôm cột nhưng cô không thấy được đai an toàn.

“Mời ngồi xuống, thắt chặt đai an toàn!” Chị gái tiên nữ dường như hơi thiếu kiên nhẫn.

Phạm Lam nhìn mèo vẽ hổ ngồi xuống, phía dưới ghế dài bay ra dải lụa như nước, mềm mại quấn lên eo Phạm Lam.

Phạm Lam: “……”

Đai an toàn này nhìn qua không an toàn chút nào hết.

Chị gái tiên nữ rời khỏi đình hóng gió, đưa điện thoại tiến đến gần bên miệng: “Thang mây số 5 đã chuẩn bị xong, yêu cầu khởi động trình tự của Đằng Vân.”

‘Gửi xong —— xin thông qua —— chuẩn bị đếm ngược.’

’10, 9, 8——’

Đai an toàn đột nhiên thắt chặt, xương sống Phạm Lam kêu răng rắc một tiếng, cả người dán lên trên trụ thủy tinh, mặt bị ép sắp bẹp.

Phạm Lam: “Chờ chút, sao lại có đếm ngược ——”

‘4, 5, 3, 2——’

Phạm Lam: “Đâu phải tên lửa đâu——”

‘1, thang mây phóng lên!’

“Ầm!” Đáy thang mây tuôn ra một đám mây đỏ, toàn bộ thang mây được phóng đi.

Nội tạng của Phạm Lam rối loạn thành một chùm, vừa trào ra từ trong miệng lại bị gió mạnh đè ép về, mặt cô bị áp suất ép thành bánh quả hồng, hai tròng mắt sắp lòi ra, nhìn rất giống ếch xanh thiếu oxy chết.

“A a a a a, mẹ ơi, cứu với!”

Cáp Thu ôm chặt cây cột, lỗ tai cô ấy phát ra tiếng bụp rồi biến thành tai thỏ trắng lông xù, bị gió thổi thành hai đường thẳng tắp.

Phạm Lam vốn dĩ định kêu lập tức ngậm miệng lại.

Mẹ nó, là thỏ tinh.

“Tôi sợ độ cao a a a a a a!”

Miêu Hạ Sơn kêu còn thảm thiết hơn, sau mông hắn nhiều thêm một cái đuôi mèo dựng ngược, màu đen.

Phạm Lam: “……”

Quả nhiên mèo có thể thành tinh!

Vậy chủng tộc của Ngạc Nghĩa Viễn là gì?

Ánh mắt Phạm Lam chuyển hướng đến Ngạc Nghĩa Viễn, đáng tiếc hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi ổn định, tóc bị gió to thổi thành hình dáng kỳ lạ.

“Lúc thang mây phóng ra có thể đạt đến tốc độ vũ trụ cấp một, mọi người không cần hoảng hốt, rất nhanh sẽ đến kết giới của thiên giới.”

Không phải hoảng sợ, là tôi buồn nôn!

Phạm Lam rất muốn la lên một câu, bất đắc dĩ là chỉ cần há mồm thì vị chua sẽ lập tức trào ra, chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Thang mây xuyên qua từng tầng biển mây, gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh, thổi đến nỗi cả người Phạm Lam đều thấy lạnh lẽo.

Chờ chút! Hiện tại đến đâu rồi? Tầng đối lưu hay tầng bình lưu?

Hàm lượng dưỡng khí là bao nhiêu? Độ ấm là bao nhiêu?

Có khi nào cô ngỏm củ tỏi vì thiếu oxy không?!

Ngay lúc Phạm Lam sắp sụp đổ thì đỉnh nhọn của thang mây không biết đã đụng vào thứ gì, không khí bốn phía nổi lên một tầng gợn sóng.

Thang mây chậm lại.

Gió bấc biến thành làn gió nhẹ, vờn qua mặt Phạm Lam, thang mây vững vàng đẩy mạnh về phía trước như chiếc thuyền nhỏ dạo chơi trên biển mây.

Bốn thí sinh vẫn chưa hết hoảng sợ, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Bầu trời xanh thẳm như gương soi nước, một vầng trăng lớn treo cao trên đỉnh đầu, rất gần, rất sáng, dùng mắt thường có thể nhìn thấy hình vòng cung ngoài núi. Dưới chân là sóng mây mênh mông, dõi mắt nhìn về phía xa có thể thấy núi non nguy nga hùng vĩ, sông nước chảy xiết, biển rừng rộng vô biên, trong đó điểm xuyết những đô thị phồn hoa như đá quý lộng lẫy. Mái cong thủy tinh của thang mây kéo ra tám đường mây dài ở không trung, trên đỉnh mây trắng hồng có bạch hạc bay qua, phấn khích ngân dài.

“Nhìn xem, ở chỗ đó!” Miêu Hạ Sơn chỉ về phía trước.

Phía trước, từng đám mây trắng hội tụ, nối tiếp nhau, hình thành một đường mây rộng, tựa như đang nghênh đón bọn họ đến.

Cầu vồng bảy sắc treo ở cuối đường mây, phía trên là dòng chữ lấp lánh kim quang: “Thi cử văn minh, cạnh tranh công bằng”.

Phạm Lam: “……”

Cái thẩm mỹ này, hình như mang phong cách quê hương mộc mạc?

Leo lên thang mây, rất nhanh đã đến cuối, sau cầu vồng là một đại điện to lớn, ngói đỏ sáu trụ, kim quang bắn ra bốn phía, hào khí toát ra tận trời. Một khối ngọc thạch lớn dựng ở bên trái biên giới, ánh ra ba chữ lập lòe “Tam Trọng Thiên”.

Phạm Lam nhảy xuống thang mây, đám mây dưới chân dẫm lên như thảm lông dê dày, hai tiểu đồng mặc áo bào trắng mũ hồng đi lên đón, chắp tay thi lễ.

“Mời các thí sinh đi theo chúng tôi.”

Bước lên thềm đá bạch ngọc, đi vào trước cửa đại điện, trên cửa treo bảng hiệu “Điện Tam Tinh”, phía dưới dán băng rôn: “Nơi phỏng vấn thí sinh hệ thổ”. Hai bên trái phải còn treo câu đối, vế trên ghi “Tuyển thần bình đẳng công chính, đoàn kết tất cả mọi lực lượng có thể đoàn kết”, vế dưới là “Đồng tâm hợp lực bảo vệ tam giới, rèn luyện thần cách trong sạch”.

Phạm Lam: Hoàn toàn không có vần!

“Thí sinh được tôi gọi tên thì mời vào điện phỏng vấn, thí sinh còn lại mời chờ ở ngoài điện,” Tiểu đồng nói: “Thí sinh số 15960, Ngạc Nghĩa Viễn.”

Ngạc Nghĩa Viễn ôm quyền: “Tiên đồng, mời.”

Cửa đại điện mở ra rồi đóng lại, Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh. Cô ngồi ở ngoài hàng lang của đại điện, kéo dài hai chân, duỗi người.

Cáp Thu và Miêu Hạ Sơn không có thời gian nghỉ ngơi, đôi tay bọn họ kết ấn, hai mắt nhắm nghiền, liên tục dậm chân, huyên thuyên một chuỗi dài trong miệng, nhìn qua rất giống ——

“Mọi người làm gì thế? Nhảy đại thần à?” Phạm Lam hỏi.

Cáp Thu: “Lỗ tai tôi không thu về được!”

Miêu Hạ Sơn: “Đuôi của tôi lộ ra mất rồi!”

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: “Mấy người bận gì thì làm đi.”

Hai người kia bận việc khoảng chừng mười phút, cuối cùng mới thu lại được lỗ tai và cái đuôi.

Miêu Hạ Sơn xoa giọt mồ hôi trên đầu: “Tuy rằng thời gian tu hành của Phạm Lam cô ngắn, nhưng đạo tâm lại rất ổn.”

Cáp Thu: “Thật là lợi hại, cô làm thế nào vậy?”

Phạm Lam: “…… Trời sinh.”

Hai người: “Woa! Thật trâu bò!”

Phạm Lam cười gượng một tiếng: “Cuộc phỏng vấn này có những gì thế?”

Miêu Hạ Sơn: “Tôi nghe ông nội nói, có lẽ là hỏi một vài lịch sử của gia tộc cô, tình trạng của người trong tộc, để làm cơ sở điều tra.”

Cáp Thu: “Cậu em vợ của ông nội hai của bà bác thứ ba của tôi nói, còn kiểm tra mấy pháp chú đơn giản, đều là những thứ cơ sở nhất.”

Phạm Lam: “Nà ní*?” 

*Chữ Nani trong tiếng Nhật, nghĩa là: cái gì

Miêu Hạ Sơn: “Còn phải kiểm tra pháp chú nữa hả? Thông báo trên báo danh cũng không nhắc đến!”

Cáp Thu: “Tôi cũng chỉ nghe nói……”

Mẹ nó! Phạm Lam nghĩ, Dung Mộc kia vậy mà chưa chuẩn bị cho cô hai quyển 《7 năm đề thật, 5 năm bắt chước》, quá hại người!

Miêu Hạ Sơn: “Chú Dẫn Hỏa như nào vậy? Tuy rằng chỉ là chú văn cấp thấp, nhưng được cái là chỉ dùng linh lực, không cần thêm pháp lực vào.”

Nói xong, hắn dựng thẳng ngón tay lên, bước chân đạp một vòng hình bát quái, dậm chân mạnh một phát, đầu ngón tay bốc cháy lên một ngọn lửa.

Cáp Thu vỗ tay: “Thật lợi hại!”

Phạm Lam: “……”

Tìm hiểu bật lửa que diêm chút đi.

“Tôi am hiểu chú bào thổ,” trong miệng Cáp Thu lẩm bẩm, dậm dậm chân, đám mây dưới chân lộ ra thêm một cái động thỏ.

Miêu Hạ Sơn: “Không tồi!”

Phạm Lam: “……”

Tìm hiểu kỹ thuật Lam Tường* chút đi.

*trường cao đẳng kỹ thuật và dạy nghề Lam Tường, ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông

“Phạm Lam, cô biết chú pháp cơ sở nào? Nói ra để mọi người tham khảo thử xem.” Miêu Hạ Sơn nói.

“Tôi?” Phạm Lam cong lên một chân, dựa vào trên cây cột sau lưng, cọ cọ: “Chú buồn ngủ.”

Hai người: “Hả?”

“Tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ gật.”

Hai người mắt lấp lánh: “Thật lợi hại!”

Phạm Lam dở khóc dở cười.

Cửa lớn mở ra, vẻ mặt Ngạc Nghĩa Viễn nghiêm trọng đi ra, Miêu Hạ Sơn và Cáp Thu vội đi lên đón, Phạm Lam cũng đứng lên.

Miêu Hạ Sơn: “Thế nào rồi? Kiểm tra chú pháp gì?”

Cáp Thu: “Người hỏng vấn có hung dữ không?”

Ngạc Nghĩa Viễn: “Bọn họ đọc 15 tờ luận văn của tôi, bảo tôi diễn thuyết ngẫu hứng năm phút dựa vào luận đề ‘Thần tộc ở xã hội hiện đại đề cao giá trị tín ngưỡng toàn dân như thế nào’, rồi cho tôi ra ngoài.”

Cáp Thu: “Còn phải chuẩn bị luận văn nữa hả?!”

Miêu Hạ Sơn: “Còn phải diễn thuyết?! Xong đời tôi rồi!”

Phạm Lam: “……”

Cô vẫn nên trở về sớm tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị nghênh đón thiên lôi!

“Thí sinh số 18888, Phạm Lam.” Tiên đồng nói: “Mời theo tôi vào điện phỏng vấn.”

“…… Được.”

Phạm Lam căng da đầu theo tiên đồng bước vào ngạch cửa, cánh cửa phía sau rầm một tiếng đóng lại, trước mắt hiện lên một tia bạch quang, cô đứng ở giữa đại điện.

Ba người phỏng vấn ngồi ở bàn gỗ đỏ dài, đều đang cúi đầu bấm điện thoại.

Người bên trái mặc trường bào màu đỏ rực, đầu đội mũ quan triều dài, mặt như chậu bạc, ốp điện thoại có hình ngọc như ý.

Vị ở giữa, trán to mặt tròn, hai lông mày màu bạc dài rũ trên mặt bàn, trên mũi đeo một cặp kính viễn thị, ốp điện thoại là hình đào tiên mọng nước.

Người bên phải mặt mày thanh tú, chỉ là làn da có hơi đen, ăn mặc như một nho sinh, ốp điện thoại là hình một thỏi kim nguyên bảo.

Phạm Lam: “……”

Mẹ nó! Cô thực sự nhìn thấy “Tam Tinh Phúc Lộc Thọ” sống sờ sờ!