Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 92: Chương 92




Hình như Bách Tồng vẫn chưa đến Bạc Thành, vì anh vẫn chưa nghe Mộ Triết Viễn nói gì cả hiện tại Bạc Thành cũng được người của Bắc Lộ Thành làm rất nghiêm khắc kể từ lúc nó nội gián.
Ngay cả ra vào Bắc Lộ Thành cũng phải đọc mật mã riêng của Bạc Thành, vậy nên khả năng Bách Tồng muốn đưa người vào Bạc Thành rất khó, chưa kể nếu bây giờ Mộ Triết Viễn lên tiếng ở hắc đạo nói Bách Tồng âm mưu phá vỡ trật tự.
Thì thứ anh chắc chắn một điều chính là người đó sẽ không bỏ qua.

Người Anh quốc nhưng lại là một trong những người có thế lực không thua kém lại vô cùng kính tiếng.
Wilson Lục Uy người ít xuất hiện cũng như ít ai có thể nhìn thấy, cũng là người quen của Hạ Bắc Sâm và Mộ Triết Viễn.

Anh nhìn cô ở trên giường, ánh mắt mang theo sự dịu dàng có chút lo lắng, anh nghe Lăng Lục Phong nói khi phụ nữ mang thai đã rất khó khăn, hơn nữa lúc sinh con cũng rất đau.
Nhưn Hạ Bắc Sâm có chút không nỡ để bé con mình chịu đau, anh lên giường vòng tay lại ôn lấy cô, còn một tuần nữa bọn họ sẽ chào đón công chúa nhỏ của bọn họ, nhưng cô lại không chịu vào viện.

Đột nhiên Doãn Từ Ân bật dậy sắc mặt trắng bệch đẩy anh ra, trán túa cả mồ hôi “ Đau...bụng...bụng đau quá....”
“ Bé con! có phải em sắp sinh rồi không? ” Hạ Bắc Sâm cho dù tìm hiểu nhiều thế nào thì cũng là lần đầu, anh luống cuống tay chân, sắc mặt cũng tái mét vì hoảng loạng.
Cô nắm lấy tóc của anh khiến anh càng phải cắn răng chịu đựng “ Tôi đau quá không chịu nổi nữa....aaaa hức ”
Hạ Bắc Sâm hít một hơi, dùng hết sức lực bế Doãn Từ Ân trên tay mình, không phải là sinh sớm đó chứ, rõ ràng là còn một tuần nữa mà, công chúa nhỏ này cũng biết lựa giờ ngày quá rồi.
Anh đưa cô đến bệnh viện, cũng không dám lái xe để cô ngồi một mình, anh để cô ở trong lòng mình bắt xe đến bệnh viện, Doãn Từ Ân đau đến mức khóc nức nỡ trong lòng anh, cô không nghĩ sinh em bé lại đau như thế này.
Vén tay áo sơ mi lên, Hạ Bắc Sâm đưa tay đến miệng của cô “ Bé con! Em cắn vào đây, cố gắng một chút sắp đến bệnh viện rồi ” anh sợ cô vì đau mà sẽ cắn lưỡi mất, đành để cô cắn vào da thịt mình.
Lúc này đau quá cô cũng không suy nghĩ được gì nhiều, nhìn thấy bắp tay anh liền không do dự mà cắn vào.
Hạ Bắc Sâm cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng trấn an cô, người tài xế cũng lái vô cùng nhanh vì vắng người, chỉ sợ nếu ông ta lái chậm sẽ bị anh lấy mạng mất.
Đến bệnh viện Doãn Từ Ân được đưa vào phòng sanh, còn Hạ Bắc Sâm ở bên ngoài, vết cắn của của cô không quá sâu nhưng cũng làm anh rướm máu.

Anh không thể gọi bà ngoại dậy, bây giờ cả bệnh viện chỉ có một mình anh, hơn nữa lại còn không phải ở Bạc Thành cho nên càng khiến anh lo lắng hơn nữa.
Ánh mắt dán chặt vào phòng sanh, ngay cả anh cũng sợ mà túa cả mồ hôi, không chịu nổi nữa liền lấy điện thoại gọi cho Mộ Triết Viễn.
“ Gì vậy? ” Giọng điệu anh ta có chút khó chịu.
“ Vợ tôi sinh rồi, công chúa nhà tôi sắp chào đời rồi ” Hạ Bắc Sâm khẽ nở nụ cười nghĩ đến cảnh con gái anh chính là bản sao nhỏ của cô liền cảm thấy tâm tình cũng đỡ hơn.

Mộ Triết Viễn nhàm chán thở dài “ Chúc mẹ tròn con vuông, Anh Hạ ạ anh cũng đừng nên khoe khoang như vậy nữa ” anh ta còn chưa có vợ, hay có bạn gái mà bạn anh ta đã có con gái đầu lòng rồi.
Làm sao mà không ganh tị chứ.

Anh cúp máy lại tiếp tục gọi cho Lục Phong Vân để khoe khoang.
“ Có biết giờ này tôi còn phải ngủ thêm một chút không hả? ” Lục Phong Vân cũng khó chịu mà nói qua điện thoại.
Ở Ý 1 giờ sáng thì ở Bạc Thành cũng đã sáng sớm rồi, còn bị cái tên này làm phiền.
“ Lão Lục! Tiểu công chúa nhà tôi chào đời rồi ” Càng nói nụ cười của anh càng không dứt.
Suýt chút đã phải mở tiệc ăn mừng rồi, không ngờ anh cũng có thể có con, lại càng không ngờ mẹ của con anh lại là cô bé lúc nhỏ anh để ý.
Lục Phong Vân hận không thể mắng Hạ Bắc Sâm bị điên vào sáng sớm “ Ồ, chúc mẹ tròn con vuông.

Nhưng mà nhận công chúa nhà mình sớm thế? Doãn Từ Ân bỏ qua cho cậu rồi à ” còn chưa dỗ được vợ không chừng vợ không cho nhìn mặt con gái ở đó mà khoe với ông đây.
“ Không sớm thì muộn ” Hạ Bắc Sâm dương dương tự đắc lên tiếng vô cùng tự tin và vui vẻ.
“ Cậu tự tin sớm như vậy, Doãn Từ Ân chắc chắn còn hành cậu dở sống dở chết.

Tạm biệt ” Lục Phong Vân nói xong liền cúp máy.
Anh liền cho rằng hai tên này là do ganh tị với anh đây mà, Lục Phong Vân còn chưa ngủ chung với vợ cậu ta, hơn nữa chỉ cần gặp cậu ta đã thái độ ra mặt khiến mẹ cậu ta khổ tâm.

Còn Mộ Triết Viễn cái tên lăng nhăng đó chắc chắn không có ý định cưới vợ sinh con phá hoại niềm vui của cậu ta đâu.
Hai tiếng sau Y tá bế ra một bé gái đưa cho Hạ Bắc Sâm đứng bật dậy, tay anh có chút run run, không biết phải làm thế nào, khi anh nhìn con gái mình chằm chằm, cảm giác lâng lâng, cũng có chút lạ lẫm.
“ Vợ tôi đâu? ” Anh nhìn y tá lên tiếng.
“ Cô ấy không sao, đang chuẩn bị đưa về phòng hồi sức ” Y tá nhìn anh chăm chú, không ngờ còn trẻ như vậy đã làm ba rồi.
Doãn Từ Ân được đưa về phòng hồi sức, anh cũng bế công chúa nhỏ đi cùng cô, đặt công chủa nhỏ ở trong cái nôi bên cạnh giường của cô.

cô vẫn chưa tỉnh lại do thuốc mê, tay cắm ống truyền dịch, hàng chân mài cô chao lại hình như khó chịu.
Khom người đặt nụ hôn lên trán cô, tay anh nắm chặt tay cô, đôi mắt chứa bao nhiêu tình cảm dành cho cô chậm rãi nở nụ cười lên tiếng “ Bé con! vất vả rồi, về sau không cần động tay động chân nữa, chồng em giúp em giải quyết ”.