Vết Bớt Hoa Điền

Chương 52: Nữ Quyến




Trịnh Lan nhìn Thái Hồ đặt tại trung tâm biệt viện, diện tích cùng lắm cũng chỉ tầm khoảng ba bốn cái đầm nước, bất đắc dĩ mỉm cười.

Chàng từ thuở nhỏ lớn lên ở kinh sư, quen ngắm đình đài lâu các rộng lớn, nguy nga, đối với lối kiến trúc đặt sự tinh mỹ, chi tiết lên hàng đầu của Hàng Nam có phần không quen.

Nhưng chỉ cần Tiểu Viện thích là được.

Trịnh Lan không nói gì, Tiểu Viện vẫn hiểu rõ ý tốt của chàng, có điều giọng điệu thoáng hậm hực: “Ta thật quá ngây thơ.”
Trịnh Lan nhìn nàng, chờ vương phi nhà mình giải thích.

“Ta cứ nghĩ ở kinh thành ta sẽ mãi mãi phải sống dưới cái tên Tiền Thục Viện, mãi mãi bị giam nhốt trong thân phận giả đó.

Nhưng nào ngờ dù có trở về Hàng Nam, ta vẫn bị trói buộc với thân phận giả mạo ấy.”
“Là do ta không tốt.” Trịnh Lan kéo nàng qua, nếu như ngày trước chàng không nhất thời xúc động, chấp nhận cuộc hôn nhân này, có lẽ Tiểu Viện đã không phải giả mạo Tiền Thục Viện.

Lòng chàng cũng có vô số mâu thuẫn, rõ ràng mình chán ghét chính trị, nhưng lại bất tri bất giác bị cuốn vào dòng xoáy tranh giành quyền lực.

Hằng Xương Đế mới phái người gửi mật báo tới, thậm chí vì chàng tới Hàng Nam giám thị các thế gia, danh môn, còn đặc biệt mở một con đường cơ mật chuyên trung chuyển thư tín, tất cả tin tức đều có thể giao thẳng tới Thiên Thính.

Bất tri bất giác, Trịnh Lan đã biến thành một con cờ trọng yếu nhằm hỗ trợ Hằng Xương Đế tái thiết lập giang sơn.

Chàng đột nhiên phát hiện mình có chút xem thường phụ thân, còn cho là lão hoàng đế là kẻ quá mức nhân từ, yếu nhược, thực tế thủ đoạn tung hoành trên chính trường Hằng Xương Đế chẳng kém vị quân vương nào, chỉ có điều không quá mức kiêu căng tự phụ như những hoàng đế mẫn tiệp với trò chơi quyền lực trong lịch sử mà thôi.

Cứ cho rằng rời khỏi kinh sư có thể thoát được thế cuộc bối rối của vấn đề kế vị, Trịnh Lan thở dài, chàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Tiểu Viện phát hiện vành mắt mình đang nóng lên, nàng lắc lắc đầu nói với Trịnh Lan: “Kỳ thực việc này không liên quan đến chàng.

Thật ra ta cũng đã nghĩ rồi, cho dù ta không giả danh tiểu thư thế gia, trở về làm chính ta, cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Nàng cùng lắm chỉ là một lưu oanh lang bạt, nếu không phải trải qua sự việc thay Tiền đại tiểu thư gả vào hoàng gia khó tin này, nàng hiện tại có khi đã trở thành một viện chủ của Hậu Sơn Trà Tự.

Xét cho cùng may nhờ có Trịnh Lan nàng mới không rơi vào cõi phong trần.

“Nàng sẽ biết được gốc gác của bản thân.

Ta sẽ cố hết sức.”
Trịnh Lan chậm rãi nói, thật ra trong lòng chàng cũng không quá chắc chắn.

Chàng đã lệnh cho Dơi âm thầm đi điều tra thân thế của Tiểu Viện, muốn tìm hiểu thân phận thật sự của nàng trước khi bị đám buôn người mua đi bán lại.


Nhưng thời gian trôi qua tương đối lâu, kẻ buôn “ngựa gầy” năm xưa đã bị mẹ con Kim bà bà giết hại.

Manh mối duy nhất hiện tại chỉ có vết bớt Hoa Điền.

Tiểu Viện cũng lờ mờ phỏng đoán Trịnh Lan đang điều tra gì đó, nhân cơ hội này thẳng thắn nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua như thế.

Kỳ thực có thể trở lại Hàng Nam, ta đã vô cùng cảm tạ điện hạ rồi.”
Trịnh Lan từ chối cho ý kiến, lòng thầm thương xót.

“Ngày mai cần tới thăm Mạnh phủ nữa.” Tiểu Viện kéo kéo góc áo, cúi đầu nói.

“Nếu như nàng không muốn đi thì không cần phải đi.

Chẳng có ai thích bị xem như người khác cả.”
Tiểu Viện cảm thấy ấm áp, tựa hồ mọi lo lắng trong lòng đều bị quét sạch, nhịn không được mím môi cười: “Vẫn phải đi chứ.

Cứ xem như một trò chơi đi.

Điện hạ thử xem xem ta giả bộ có giống hay không nhé.”
Kỳ thực còn một câu nữa nàng không nói ra miệng, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.

Lần này Trịnh Lan xuôi nam mang theo trên mình trọng trách thiết lập lại hệ thống đang ngầm thao túng nền chính trị Hàng Nam - các sĩ tộc, thế gia.

Nàng hi vọng có thể giúp Trịnh Lan một chút, dù hai người chỉ là cùng đồng hành với chàng.

“Mạnh đại nhân, theo phán đoán của ngài, lần này Trạm Vương tới Hàng Nam với tư cách phiên vương, mục đích có phải muốn nhắm vào chúng ta hay không?” Người vừa lên tiếng là con trai trưởng của Thẩm Thị - Thẩm Vô Cữu, cũng là người trẻ nhất trong nhóm người đại diện cho các thế gia, sĩ tộc lớn tại Hàng Nam, hắn ta năm nay mới hơn hai mươi tuổi.

Người này hai mắt sáng quắc, lộ ra vẻ hung hiểm, tàn nhẫn, cũng là kẻ một trong số những người đại diện cho trường phái sĩ tộc hung hăng, hiếu chiến thiên về phong cách suy nghĩ, hành động bảo thủ, cố chấp.

Trong thư phòng Mạnh Khải Lễ có đến bảy, tám vị trưởng tộc của các thế gia tranh nhau nói chuyện.

Ông ta không vội vã đáp lời, kiên nhẫn lệnh cho đám gia nhân pha thêm trà cho mấy vị đại nhân đang mải nhao nhao tranh cãi.

Người hầu biết điều lui ra ngoài, canh giữ ngoài cửa, nhằm đảm bảo một con ruồi cũng không bay lọt.

Thẩm Vô Cữu thấy Mạnh Khải Lễ vẫn điềm nhiên, bình thản, lòng không khỏi sốt ruột, mở miệng thúc giục: “Ngũ thúc, người nói gì đi chứ?”
Các danh gia vọng tộc Hàng Nam đều đã cắm rễ tại đây mấy trăm năm, những đại thế gia cơ hồ đều có quan hệ thân thích, dây mơ rễ má.


Ngày thường tại công đường, hoặc chốn trang trọng họ thường dùng chức vị hoặc nhã hoà xưng hô với nhau, nhưng ở những nơi thân mật thế này cứ trực tiếp dựa theo bối phận trong nhà.

Phụ thân Thẩm Vô Cữu và Mạnh Khải Lễ là anh em họ, bởi vậy, tại những nơi kín đáo, thân mật, trong những trường hợp không cần quá để ý tiểu tiết, Thẩm Vô Cữu thường dựa theo bối phận trong tộc để xưng hô, thân thiết gọi Mạnh Khải Lễ hai tiếng “ngũ thúc”.

Nghe hai tiếng này, Mạnh Khải Lễ đương nhiên không từ chối cho ý kiến được nữa, ông ta ngẫm nghĩ một lát, mới nhìn mấy kẻ sắc mặt lo lắng, bồn chồn trước mặt, chậm rãi nói: “Lần này Trạm Vương tới đất phong, tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn ẩn cư tại Hàng Nam.

Có lẽ đây chỉ là nước cờ của Thánh thượng mà thôi.

Từ Thái Tông hoàng đế đến nay, lực lượng thế gia tuy ngày càng suy yếu, nhưng thế gia vẫn luôn là cái gai trong mắt hoàng tộc, chỉ hận không thể nhổ cỏ tận gốc.

Có điều các mối quan hệ liên quan đến chúng ta lại như dây leo bám rễ, đan xen chặt chẽ với triều đình.

Dù cho có là vương tôn công chúa nếu xem xét sâu xa gốc rễ cũng chỉ là một chất nữ, hoặc cháu trai của các thế gia vọng tộc.

Nhưng Trạm Vương điện hạ lại hoàn toàn khác.”
“Thằng oắt Cửu tiểu quỷ.” Thẩm Vô Cữu không nhịn được mắng một câu, từ khi sự kiện cung biến liên quan tới Thái tử diễn ra đến nay, truyền kỳ về Trạm Vương điện hạ đã được đám đại thần trong triều tâng bốc tung hô lên đến tận trời, đặc biệt hắn sở hữu Phù Diêu thần công quỷ dị ma quái, dễ dàng đoạt mạng người trong chớp mắt, đáng sợ chẳng khác nào một con quỷ không kẻ nào dám khinh hờn.

“Không được rồi.

Hay hạ độc hắn.

Cũng đâu thể để hạt cát trong mắt mãi.

Lão già Hằng Xương Đế chết tiệt lên nắm quyền đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta đủ điều, giờ còn thêm gã tiểu quỷ này đến soi mói, giám sát chúng ta!” Một gã thế gia khác ngồi sau lưng Thẩm Vô Cữu vội vàng đề xuất.

Mạnh Khải Lễ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu như dễ dàng như vậy thì đã tốt.” Ông ta từng tạm thời giữ chức tại kinh thành, biết rõ vị Trạm Vương gia nhàn vân dã hạc trong truyền thuyết tuyệt đối không đơn giản, càng không phải kẻ lười biếng, không có chí tiến thủ, có điều do trở ngại xuất thân thấp hèn, lại không thích bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, nên chọn khoác lên tấm mặt nạ mặc đời mà thôi.

Thẩm Vô Cữu vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Cùng lắm cũng chỉ là nghiệt chủng của một ả ca kỹ, nếu như Thánh thượng lập kẻ này lên làm Thái tử, Thẩm gia ta sẽ là người đầu tiên cầm vũ khí nổi dậy.”
Mạnh Khải Lễ từ chối cho ý kiến, hắn biết mẫu tộc Trịnh Lan không có bất kỳ dây mơ rễ má nào với thế gia, chính điều đó mới khiến Hằng Xương Đế càng coi trọng đứa con này.

Chỉ khi nào dẫm nát thế lực của thế gia dưới chân, tất cả mọi gút mắc về lợi ích mới có thể hoàn toàn được giải trừ.

Thẩm Vô Cữu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay sang hỏi Mạnh Khải Lễ: “Nghe nói Cửu tiểu quỷ rất sủng ái Tiền thị.

Mạnh đại nhân chẳng lẽ không có cách nào ra tay từ chỗ ả ta?”

Mạnh Khải Lễ yên lặng không đáp.

So với Thẩm Vô Cữu ông ta thậm chí đã nghĩ đến nước đi Tiền Thục Viện từ sớm, coi đây là mấu chốt để phá giải ải này.

Cũng mang tâm thế tự tin hùng dũng đến nhờ vả mối quan hệ đó, có điều mọi việc không xảy ra như mong muốn, thậm chí một chút hiệu quả cũng không có.

Theo lý thuyết dùng Nhị Phân viện dâng làm phủ đệ cho Trạm Vương, chắc chắn vương phi phải lệ nóng doanh tròng, lòng đầy cảm kích, biết ơn.

Nhưng buổi sáng nay quan sát sắc mặt Tiền Thục Viện lại chẳng may mảy nửa điểm xúc động, thậm chí còn có chút không tình nguyện.

Chuyện cho tới bây giờ, Tiền Trọng Mưu chẳng rõ đang lẩn trốn xó nào, sĩ tộc Hàng Nam nhìn bên ngoài thì thấy vẫn Tiên Hoa Trứ Cẩm như trước, thế nhưng Mạnh Khải Lễ là người hiểu rõ nhất, một khi mất chỗ dựa trong triều đường, mấy đại gia tộc lớn bọn họ chẳng khác nào miếng cá trên thớt, để mặc Hằng Xương Đế tuỳ tiện xử trí.

Huống chi vì ủng hộ cho chiến dịch cung biến của Thái tử, mấy gia tộc lớn bọn họ nhiều ít cũng đã gánh trên đầu cái tội danh mưu phản.

Nếu như Trịnh Lan lần theo manh mối này, cho người đào sâu điều tra xem đến cùng kẻ nào là người đứng đằng sau ủng hộ tài lực cho sự kiện cung biến, chỉ sợ mấy đại thế gia ngồi đây đều không tránh khỏi hoạ tru di cửu tộc.

Mạnh Khải Lễ cũng hiểu rõ, Trịnh Lan tới đây không đơn giản chỉ là đến thăm dò, cũng không phải hắn không biết những chuyện này, chỉ là tấm lưới vị vương gia này giăng ra còn lớn hơn, vĩ mô hơn, tinh vi hơn, tham vọng của Trịnh Lan hẳn là hốt một mẻ quét sạch sĩ tộc Hàng Nam.

Ông ta thật lòng không muốn thừa nhận, cơ nghiệp đồ sộ, giàu có trải dài hơn ba trăm năm của thế gia Hàng Nam, chỉ sợ sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn chưa từng có.

Mà thời điểm Mạnh Khải Lễ dâng lên Nhị Phân viện, quan sát nét mặt không có nửa phần vui vẻ của phu phụ Trạm Vương, ông ta chân thực ý thức được sự hoảng sợ vô tận của sự thực mà bản thân không hề muốn tin, cũng chẳng dám nghĩ tới.

“Việc cấp bách trước mắt là nhất định không nên chủ động gây nên mầm tai vạ.

Hôm nay mời các vị đến đây, đầu tiên là muốn cầu xin chư vị, từ giờ phút này trở đi nghiêm túc quản thúc chặt chẽ người nhà mình, chỉnh đốn lại các đề mục, đề khoản còn mập mờ trong các cửa hàng, cửa tiệm, nhất định không được để lộ sơ hở, cho người ta nắm đằng chuôi.

Tạm thời cũng không cần sáp nhập, thôn tính các vùng đất của dân nghèo nữa.

Cứ án binh bất động quan sát tình hình.” Mạnh Khải Lễ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Mặc dù ngoài mặt thu mình, nhưng riêng vấn đề mở rộng đội quân tư binh, quyết không được lơ là, chểnh mảnh.

Đẩy nhanh tốc độ chiêu binh mãi mã, âm thầm bành trướng quân đội, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

An bài, sắp xếp binh lính ở một địa điểm bí mật không được để Trạm Vương đánh hơi được.”
Tư quân, từ ngày Đại Trịnh lập quốc đến nay có thể coi là bí mật công khai của thế gia vọng tộc.

Tư quân có vũ trang đầy đủ, gần như là một đội quân hùng mạnh.

Ngày diễn ra cung biến, Thái tử cũng là nhờ có tư quân ủng hộ mới dám ngang nhiên tiến đánh hoàng cung.

Lúc Mạnh Khải Lễ nói lời này, ánh mắt ảm đạm, âm trầm, tựa hồ một cái giếng sâu hun hút không có lấy một điểm sáng.

Mấy vị lão làng đang nhao nhao bàn tán, kể cả kẻ nóng tính như Thẩm Vô Cữu cũng bị ánh mắt ấy khiến cho rùng mình, lạnh sống lưng.

Mạnh đại nhân là môn sinh của Tiền Trọng Mưu, cho tới nay việc nào đến tay ông ta cũng được xử lý gọn gàng, ổn thoả.


Vị đại nhân mặt mũi hiền từ, ôn hoà trước mặt, với người vừa thản nhiên yêu cầu bọn họ mở rộng lực lượng tư quân, hoàn toàn tương phản như mặt trăng với mặt trời.

Một vị tộc trưởng thế gia lớn tuổi tự nhận bản thân đã trải qua không ít tang thương, lúc này cũng run rẩy nói: “Khải Lễ, chuyện này thật sự phải xử lý tiêu cực đến thế nào? Mặc dù Thánh thượng nhiều năm qua luôn muốn làm suy yếu thế lực của các thế gia, nhưng luôn dùng các biện pháp nhẹ nhàng vừa mang tính răn đe nhưng đồng thời cũng có ý xoa dịu.

Có ý đồ phạm thượng như vậy, vừa tiêu tốn tài lực lại dễ dàng mất mạng như chơi, có đáng hay không? Hoàng tộc và thế gia vốn là hai lực lượng đồng khí liên chi, sao có thể tự chém giết lẫn nhau.”
Mạnh Khải Lễ đi qua, dâng một chén trà, đưa đến trước mặt vị trưởng lão tóc bạc trắng, lúc này gương mặt âm trầm đã có chút nản lòng, nhưng vẫn vô cùng nặng nề, ầu sầu: “Đồng khí liên chi, đó là trước khi Thánh thượng đăng cơ mà thôi.

Bây giờ ngân khố quốc gia trống rỗng, đương nhiên lão ta muốn cướp trắng số của cải tiền bạc mà chúng ta nhiều năm tích luỹ, kinh doanh.

Bá phụ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.”
Vị trưởng lão tóc trắng cũng đành chịu, thở dài một tiếng, ông biết rõ Mạnh Khải Lễ không phải kẻ phàm phu lỗ mã.ng, nhất định đã tính toán chu toàn rồi mới đưa ra hạ sách này, như nhớ ra điều gì đó, ông vội hỏi: “Nghe nói ngày mai Trạm Vương sẽ tới phủ ngươi làm khách?”
“Tai mắt của người đúng là linh mẫn, nhạy bén.” Mạnh Khải Lễ không nhịn được khẽ nhíu mày, biểu hiện trên gương mặt ông ta rất nhạt, gần như không ai phát giác chút biến đổi khẽ thoáng qua, giây lát Mạnh Khải Lễ đã khôi phục vẻ bình đạm, thản nhiên, chưa kết luận vội vàng, chỉ đáp: “Chỉ là bữa gia yến bình thường mà thôi.

Không nên suy nghĩ quá sâu xa làm gì.

Việc đón tiếp điện hạ là buổi gặp mặt riêng tư, không có nhiều người biết, chư vị ngồi đây cũng hãy coi như không nghe, không thấy.

Nếu có thể bắt tay giảng hoà thì là chuyện tốt.

Nếu như cần sử dụng tới bạo lực, chúng ta cũng phải nắm chắc mấy phần.”
Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt ủ ê, sầu não của Mạnh Khải Lễ, không kìm được khẽ vuốt bội kiếm bên hông.

Ngày đó tại thư phòng những vị trưởng tộc các thế gia đã thương nghị rất nhiều vấn đề bí mật, Thẩm Vô Cữu là người cuối cùng rời đi.

Thời điểm hắn ta rời khỏi thư phòng của Mạnh Khải Lễ đã là bình minh, bất tri bất giác đám người đã hàn huyên một đêm.

Thẩm Vô Cữu không khỏi bội phục sức khỏe và tinh thần của Mạnh Khải Lễ.

Dù một đêm không ngủ, nhưng trời vừa tờ mờ sáng, ông đã tiếp tục phân phó gia nhân chuẩn bị tiếp đón khách quý.

Thư phòng Mạnh phủ đặt trong hậu hoa viên, lúc Thẩm Vô Cữu đi ra ánh sáng đã ngập tràn, thậm chí hắn cảm thấy có hơi đói bụng, đường hành lang đi dọc vườn hoa về hướng cửa sau của Mạnh phủ có chút dài, hắn chậm rãi thả cước bộ.

Xa xa Thẩm Vô Cữu nhìn thấy một thân hình thướt tha yêu kiều bước tới, vạt áo choàng xanh ngọc bích phất phơ, đi theo sau là hai thị nữ, trong đó một người bê một lồng cơm, một người khác ôm theo một cây đàn.

Giống như không muốn bị nam nhân khác nhìn thấy, nữ tử này vừa thấy bóng dáng hắn, lập tức vươn bàn tay thon, kéo mịch ly che mặt xuống, hành động này ngược lại càng khơi gợi hứng thú của Thẩm Vô Cữu.

Nữ quyến Mạnh phủ đều là họ hàng xa của Thẩm gia, Thẩm Vô Cữu gần như quen biết toàn bộ.

Nhưng vị nữ tử khí chất phiêu dật không vướng bụi trần như nàng là lần đầu tiên hắn gặp.

Hắn chầm chậm đi về phía trước, muốn thăm dò thử thân thế của nàng..