Vây Giữ Em Một Đời

Chương 111: Tính hết một lần



Hoàng Kỳ Long trở về Đông Đô lập tức khi nghe Quý Trì Cung báo tin rằng Tống Minh đã bỏ trốn khỏi nơi giam giữ hắn rồi.

Hoàng Kỳ Long nhìn đám thuộc hạ phụ trách canh giữ Tống Minh rồi tức giận quát: “Tại sao lại để thằng khốn đó bỏ trốn được vậy hả? Có biết là hắn ta rất nguy hiểm lắm không? Khó khăn lắm mới bắt được hắn vậy mà lại để trốn dễ dàng như thế, đúng là vô dụng mà”.

Một đám thuộc hạ liền cúi đầu nhận lỗi: “Dạ tụi em sẽ nhanh chóng tìm tung tích của Tống Minh ngay ạ”.

Lúc Kỳ Liên Tuyết Vũ trở về Nam Giang Cảnh Đế thì nhìn thấy Hoàng Kỳ Long đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt vô cùng căng thẳng lên nên tiếng hỏi: “Kỳ Long anh về lúc nào vậy hả?”.

“Vừa đáp chuyến bay sáng nay thôi, anh nghe A Cung báo lại là Tống Minh trốn thoát rồi lên mới lập tức trở về sợ hắn tiếp tục nguy hiểm cho em và Thiên Vân”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe nói như vậy liền ngồi xuống đối diện với Hoàng Kỳ Long: “Bà nội em ngã cầu thang là do Hạ Tiểu Vũ làm đó cô ta vì muốn bà chuyển nhượng cổ phần bất thành nên đã ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu Tống Minh đã bỏ trốn được thì sợ rằng hắn là người ở phía sau giật dây Hạ Tiểu Vũ vụ này rồi”.

Hoàng Kỳ Long tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Mẹ kiếp thằng khốn đó đúng là không nên để nó sống, đúng là mầm móng tay họa mà”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ thở dài cau mày lo lắng: “Chuyện đã đến nước này chúng ta không thể nào tiếp tục án binh bất động được nữa, em đã bàn với anh Thời Cung chuẩn bị những thứ có liên quan để vạch trần bộ mặt giả mạo của Hạ Tiểu Vũ xong hết rồi, em nghĩ nên để cô ta ra khỏi Kỳ Liên gia càng sớm càng tốt để cô ta ở lâu e rằng đó là mầm móng tai họa mất”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Phải đó, anh cảm thấy nên nhanh chóng vạch trần thân phận giả mạo của cô ta, để cô ta ở gần mọi người bên Kỳ Liên gia như thế rất là nguy hiểm”.

“Ngày mai em sẽ trở về Kỳ Liên một chuyến, bà nội xuất viện nên cả nhà sẽ tụ hợp lại đến lúc sẽ nói ra chuyện Hạ Tiểu Vũ giả mạo thân phận của chị Tuyết Dao để vào Kỳ Liên gia nhằm mục đích chiếm đoạt tài sản”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Uh, có cần gì giúp đỡ thì cứ nói ai nhé”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Tối nay anh cho thêm người bảo vệ cho bà nội và chị Tuyết Dao được không, họ ở bệnh viên em không an tâm lắm, Tống Minh bỏ trốn rồi chỉ sợ hắn làm bừa thôi”.

“Được”.

Ngày hôm sau, Kỳ Liên Thời Nhân, Mộ Dĩ Mai ở nhà chuẩn bị cơm trưa để chào đón Liên Cẩm Hoa trở về nhà, Hạ Tiểu Vũ cũng giả vờ quan tâm phụ Lạc quản gia chuẩn bị bữa trưa.

Kỳ Liên Thời Cung, Kỳ Liên Tuyết Vũ, Thương Thiên Vân và cả Hoàng Kỳ Long cùng đưa Liên Cẩm Hoa trở về Kỳ Liên gia.

Trong phòng khách lúc này mọi người tập trung đông đủ, Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy Hoàng Kỳ Long và Thương Thiên Vân cùng xuất hiện ở Kỳ Liên gia thì sắc mặt tái méc nên cố gắng hạn chế sự chú ý của bọn họ đối với mình xuống mức thấp nhất có thể.



Kỳ Liên Thời Nhân lo lắng lên tiếng hỏi Liên Cẩm Hoa: “Sức khỏe của mẹ thế nào rồi ạ?”.

Liên Cẩm Hoa liền nhìn qua Hạ Tiểu Vũ rồi nói lẫy với Kỳ Liên Thời Nhân: “Cũng may trời còn thương nếu không thì đã chết dưới tay đứa con gái kia rồi”.

Mộ Dĩ Mai nghe thấy như thế liền cau mày lên tiếng: “Mẹ nói vậy là ý gì vậy hả? Chắc chắn là con nhỏ Tuyết Vũ kia đã gieo vào đầu mẹ những suy nghĩ không tốt về Tuyết Dao rồi có đúng không hả?”.

Liên Cẩm Hoa khẽ lắc đầu rồi lên tiếng: “Nó xô tôi ngã vỡ đầu rành rành ra đấy thì ai mà vu khống cho nó được, bấy lâu cô nuôi ong tay áo rồi mà vẫn không biết gì hết hay sao? Với những chuyện mà nó giả vờ ngã cầu thang rồi vu khống tội cho Tuyết Vũ cũng đủ thấy nhân cách tồi tệ của nó rồi vậy mà đến giờ cô vẫn một mực mù quáng bao che cho nó là sao hả?”.

Mộ Dĩ Mai liền đáp: “Mẹ à, hôn sự đó vốn của là của Tuyết Dao và Tử Hàn cơ mà, con gái con chỉ giành lấy những thứ thuộc về nó mà thôi”.

Kỳ Liên Thời Nhân liền cau mày gắt giọng với Mộ Dĩ Mai: “Chuyện đã thành ra như thế vậy mà bà vẫn mù quáng bao che cho nó đúng là hết thuốc chữa, bà nên dạy dỗ để nó thay đổi theo chiều hướng tốt hơn để nó nên người mới đúng”.

Lúc này Hoàng Kỳ Long đột nhiên lên tiếng: “Thưa Kỳ Liên lão gia, bản chất của loại người này vốn là độc ác ăn vào trong xương tủy rồi nên không thể nào dạy dỗ được nữa đâu ạ”.

Cả Kỳ Liên Thời Nhân và Mộ Dĩ Mai đều cùng nhìn về hướng của Hoàng Kỳ Long rồi đồng thanh lên tiếng: “Không biết cậu nói vậy là có ý hả?”.

Hoàng Kỳ Long lên tiếng đáp lại: “Đáng ra chuyện riêng của Kỳ Liên gia con không nên xen vào nhưng mà con biết rất rõ lai lịch của cô gái mà hai bác cho rằng là con gái thất lạc nhiều năm này không biết hai bác có muốn nghe qua hay không hả?”.

Mộ Dĩ Mai tỏ vẻ nghi hoặc: “Tuyết Dao đã nói nó bị một gia đình nghèo nhận về nuôi bị đối xử bất công còn đem bán nó những chuyện đó tôi đều biết hết rồi, không biết Hoàng thiếu đây còn muốn nói chuyện gì nữa”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu rồi nhướng mày đáp: “Xem ra cô ta không hề nói thân thế thật sự của mình cho hai bác nghe rồi”.

Hạ Tiểu Vũ biết Hoàng Kỳ Long sẽ nói ra thân phận của mình nên lên tiếng trước: “Kỳ Long dù trước đây em không đáp lại tình yêu của anh nhưng anh đâu cần phải bịa chuyện nói xấu em trước mặt ba mẹ em như thế chứ”.

Hoàng Kỳ Long nhìn sang Hạ Tiểu Vũ rồi lên tiếng: “Cô rất giỏi mấy trò đánh phủ đầu nhỉ nhưng mà hôm nay tôi nói cho cô biết dù trời có sập xuống tôi cũng nói hết những chuyện mình biết về cô cho mọi người nghe”.

Kỳ Liên Thời Nhân nhíu mày: “Hoàng thiếu cậu có quen biết với con gái của tôi sao?”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Dạ đương nhiên rồi ạ, chẳng những quen biết mà còn rất thân thiết nữa. Năm cô ta lên sáu tuổi thì được ba của con nhận về nuôi dưỡng trong tổ chức Thiên Địa Quán – một tổ chức hắc bang có trộm cắp và vận chuyển vũ khí, bảo kê quán bar, casino. Cô ta tên là Hạ Tiểu Vũ được huấn luyện để trở thành một kẻ trộm, con người của cô ta từ nhỏ đã gian manh xảo huyệt rồi, từ nhỏ cô ta và con là bạn thân thiết thầm cảm mến nhau nhưng sau khi lớn lên cô ta vì lợi ích tiền tài mà bắn con một phát súng suýt mất đi cái mạng nhỏ này rồi”.



Mộ Dĩ Mai nghe nói như thế liền cảm thấy xót lòng kêu than: “Trời ơi con của tôi là cành vàng lá ngọc sao lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu khổ sở như thế được chứ? Chắc chắn là nó có nỗi khổ riêng mới làm ra những chuyện như thê”.

Hoàng Kỳ Long liền nhếch môi cười: “Bác gái à bác đang đau lòng cho con gái người ta à?”.

Mộ Dĩ Mai nghe thấy như thế liền ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kỳ Long bằng ánh mắt khó hiểu.

Lúc này Kỳ Liên Tuyết Vũ lên tiếng: “Kỳ Liên phu nhân à, tôi thấy tiếc cho bà quá mấy năm nay lại nhận nhầm con của người khác là con gái mình còn con gái ruột thì lại đối xử chẳng ra làm sao hết”.

Mộ Dĩ Mai tỏ vẻ chán ghét nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Cô lại tính bày trò gì nữa đây hả?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày: “Nếu như cô ta thật sự là Kỳ Liên Tuyết Dao con gái ruột của Kỳ Liên phu nhân đây thì dù tôi có muốn bịa chuyện cũng không được, chỉ tiếc rằng cô ta lại là kẻ giả mạo mà thôi”.

Kỳ Liên Thời Nhân và Mộ Dĩ Mai cả kinh hướng ánh mắt về phía của Kỳ Liên Tuyết Vũ như chờ một lời giải thích còn Hạ Tiểu Vũ thì giờ phút này tay chân đã mềm nhũn cả ra rồi.

Triệu Ái Na cũng có mặt ở đó, cô quay sang nhìn Hạ Tiểu Vũ rồi thầm nghĩ “Nếu như Tuyết Dao này là giả mạo thì chắc chắn sẽ chấn động cả Đông Đô cho mà xem”.

Kỳ Liên Thời Nhân liền lên tiếng hỏi: “Tuyết Vũ con nói Tuyết Dao là kẻ giả mạo là ý gì?”.

Mộ Dĩ Mai cũng nóng lòng lên tiếng: “Cô nói rõ hơn xem nào, tại sao cô nói con gái tôi là giả mạo được chứ?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền đáp: “Cô ta là Hạ Tiểu Vũ vốn xuất thân từ phường trộm cắp vì muốn chiếm đoạt tài sản của Kỳ Liên gia nên đã mạo nhận thân phận Kỳ Liên Tuyết Dao để được trở thành nhị tiểu thư giàu có của cái nhà này đó Kỳ Liên lão gia, Kỳ Liên phu nhân à”.

Hạ Tiểu Vũ liền giẫy nãy lên: “Tuyết Vũ, sao em có thể nói chị giả mạo được chứ? Em ngậm máu phun người”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ quay sang nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng đáp trả: “Kẻ ngậm máu phun người là cô mới đúng đó Hạ Tiểu Vũ, hôm nay thù cũ nợ mới chúng ta tính hết một lần cho xong đi”.

Mộ Dĩ Mai liền lắc đầu lên tiếng: “Không thể nào, Tuyết Dao sao có thể là giả mạo được chứ?”.

Hoàng Kỳ Long lại lên tiếng: “Thưa Kỳ Liên phu nhân con có thể khẳng định với bác một điều là ba con đã đem Hạ Tiểu Vũ từ cô nhi viện về Thiên Địa Quán trước khi Tuyết Dao tiểu thư đi lạc năm đó ạ”.

Mộ Dĩ Mai dường như không chấp nhận được liền lắc đầu kêu lên: “Không thể nào…không thể nào đâu”.