Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 42: Đại đội Thiên Đức




Chính cơn mưa bất chợt đã giúp cho kế hoạch của Chương hoàn thành mỹ mãn. Tin tức do những người được cài cắm lại làng Nguyệt Đức và mấy làng lân cận gửi về hai ngày một lượt cho biết những hào phú trong vùng Siêu Loại liên tục tăng cường gia nhân là tráng niên và vũ trang đề phòng giặc cướp. Lợi dụng tình hình này, Chương đề nghị Bỉnh Di đem ba mươi thân tín đến tham gia khoá đào tạo… tình báo!

Gọi là khoá đào tạo cho oai chứ trước đó những người này vẫn thường đi dò la tin tức các vùng lân cận, ít nhiều có kinh nghiệm. Có khác chăng là Chương và Duệ hệ thống lại những thông tin cần thu thập và cách truyền tin về làng Vạn qua đội của Nguyệt. Khoá đào tạo chỉ diễn ra một ngày, sau khi thống nhất các ám hiệu thì Nguyệt và Duệ dạy thêm chữ Quốc ngữ cho những người ngày liên tục trong một tuần, đủ để họ nhận biết mặt chữ cái và các số từ 0 đến 9. Nhóm này sau đó được Bỉnh Di tung sang vùng Siêu Loại xin vào làm bảo tiêu hoặc gia nhân các nhà hào phú. Cứ hai, ba người một nhóm được đám Tôn dẫn đi trong đêm. Như vậy, có đến năm chục người của Thiên Gia Bảo Hựu quân bí mật nằm vùng tại Siêu Loại thay vì như trước đây đi nghe ngóng rồi lại chạy về, khác biệt này là rất lớn.

Tình hình vùng Siêu Loại xáo trộn, ngoài việc các hào phú tuyển người thì họ còn kéo lên gặp Lý Lệnh công đề nghị được bảo vệ. Lý Lệnh công cho quân đóng rải rác nhằm vỗ về những người này. Bên cạnh đó, thông tin về toán cướp Chó Lửa với kẻ đầu sỏ là Trương Bình Duệ ở vùng Tế Giang được lan truyền khắp vùng gây hoang mang cho những nhà có của và thương nhân. Một đồn mười, mười đồn trăm, nghe nói toán cướp này đông đến nghìn người, chưa đầy một canh giờ đã dọn sạch Nguyễn gia trang mà không để lại dấu tích.

Thương nhân thì nghi đối thủ làm ăn chỉ điểm, Lý Lệnh công nghi ngờ La Lệnh công có ý thôn tính trong khi đó, Phạm Tu theo kế sách của Chương và Duệ liền sai Bỉnh Di mang lễ vật đến xin Lý Lệnh công che chở vì nghe đám cướp hung tàn, lại đông cả nghìn người. Lý do là nếu nay mai chúng đánh làng Vạn hay các làng ven bờ Nam Thiên Đức thì mong Lý Lệnh công giúp cho. Nghe đâu Bỉnh Di phải lau nước mắt vì… sợ, vừa trình bày vừa run nên Lý Lệnh công vui vẻ đảm bảo sẽ cho quân đến cứu nếu toán cướp xuất hiện.

Có thể nói mạn sau lưng làng Vạn như vậy tạm yên.

Của cải bọn Bỉnh Di khuân về rất nhiều, vải vóc xếp chật hai căn nhà, số này được giao cho Ngọc quản lý. Đàn trâu hơn năm chục con tạm thời được chia nhỏ, cho dân những làng xung quanh mướn với giá rẻ, trả bằng thóc gạo vào năm sau.

Bạc vàng thì chia đôi, một nửa giữ lại trong làng Vạn, nửa còn lại Phạm Tu giao cho Chương đem về Đường Vỹ cùng hơn chục con ngựa. Chương không từ chối vì cậu vốn chưa có tài lực. Số bạc vàng này Duệ tay hòm chìa khoá, tự quyết thu chi, Chương chỉ cần biết còn hay hết.

Hơn nửa tháng sau vụ cướp, Phạm Tu cho gọi bọn Chương về làng Vạn tụ họp. Phạm Tu quyết định sẽ giao hẳn cho Chương một trăm quân tinh nhuệ dưới quyền, hoạt động độc lập không cần phải hỏi qua Bỉnh Di. Chương nhận nhưng lại xin thêm:

-Thưa các bác, các chú, các cô và các anh. Trước tiên cháu xin cảm ơn vì sự tin tưởng của mọi người nhưng giao quân cho cháu mà không có tướng sợ là sẽ biến những tinh binh ấy trở thành đám ô hợp

Phạm Tu tươi cười:

-Chúng ta xem cháu là người làng Vạn, cháu muốn gì chúng ta đều đáp ứng. Như ta đã nói, kể cả sau này làng Vạn phải theo cháu cũng không sao, chỉ cần cháu đem lại những điều tốt đẹp cho muôn dân.

-Cháu không muốn xưng bá một cõi, cháu đã nhận lời giúp làng Vạn thì cháu sẽ làm như thế. Nay bác đã mở lời thì cháu xin mượn thêm anh Lượng đi cùng.

-Sao cậu không mượn ta? - Bỉnh Di lên tiếng.

-Ta mượn anh Lượng là có ý đồ, anh Di ở lại đây thì sau ta còn có chỗ cậy nhờ chứ mượn anh thì ta chưa tìm được cô nào.

Tất cả cùng cười vang. Phạm Tu đồng ý cho Cự Lượng đi theo Chương, ông thừa biết con trai ông chỉ chờ có vậy, vừa thoát khỏi kiềm toả của ông lại được gần ý trung nhân.

-Nay đông đủ các chú, các bác và cô Dung, cháu xin phép đề đạt vài ý định đã ấp ủ bấy lâu nay.

Theo đó, Chương biên chế đội quân một trăm tinh binh thành một đại đội lấy tên Thiên Đức với Cự Lượng là Đại đội trưởng chỉ huy, người có quyền hành cao nhất trong khi hành động. Đại đội có ba trung đội, trung đội Nhất do Nghiêm Phúc Lý đứng đầu, trung đội Nhị thuộc quyền chỉ huy của Cao Lịch. Trung đội Tam do Lý Kế Nguyên, một thân tín của Cự Lượng chơi thân với Phạm Hữu Thế, tuổi vừa mười chín, phụ trách. Lý Kế Nguyên, Nghiêm Phúc Lý, Cao Lịch mỗi người sẽ chọn ra một người làm trung đội phó và ba người làm tiểu đội trưởng thuộc quyền.

Ban chỉ huy của Đại đội Thiên Đức sẽ gồm có: Chương, Duệ, Bình, Lượng, Nguyệt, Phúc Lý, Cao Lịch, Kế Nguyên và các trung đội phó. Bất cứ quyết định hay kế sách nào cũng sẽ đem ra bàn bạc và dựa theo tiêu chí tán thành, thiểu số theo đa số.

-Ta có thắc mắc về ba cô gái trong quân. - Triệu Quang Phục chất vấn. - Xưa nay việc trong quân không có đàn bà con gái, cháu có thể giảng giải giúp bọn ta chứ?

-Đàn bà con gái đều có thể làm những việc như đàn ông con trai, tuy còn vài chỗ hạn chế nhưng chỉ cần sắp xếp ổn thoả thì mấy chị em này cũng không thua các anh em là bao, thưa chú.

-Cháu nói cụ tỉ hơn xem nào, ta cảm thấy lạ lắm. - Đến lượt Đoàn Thượng thắc mắc. - Cháu vẫn nói chưa kinh qua trận mạc nhưng cách sắp xếp như cháu vừa đưa ra thì ta thấy rất dễ hiểu và thú thực là… chưa từng biết.

Chương nhìn tất cả mọi người một lượt, cậu nhận ra ánh mắt vô cùng hài lòng của bà Dung.

-Em Nguyệt sẽ là Tiểu đội trưởng đội Trinh sát Thiếu niên lo thu thập tin tức phục vụ cho hành động. Hiện nay tiểu đội này mới chỉ có hơn mười em nhưng sẽ thu nhận thêm tuỳ vào thực tế song chỉ chọn các em dưới mười sáu. Toàn bộ đội trinh sát sẽ được học chữ của Bụt để việc truyền tin tức không bại lộ. Các em thuộc đội này sẽ chỉ biết chỉ huy của các em để đảm bảo an toàn.

-Hai cô còn lại không phải cậu tính giữ riêng cho mình đấy chứ hả? - Triệu Quang Phục tủm tỉm cười.

-Thưa chú, chỗ em Duệ… à cô Duệ… vâng, chỗ cô Duệ hiện là thư ký của cháu vì nhiều thứ cháu không tỏ, Duệ cũng tay hòm chìa khoá nắm tài lực, cần phải có trong ban chỉ huy để dễ bề sắp xếp. Sau này cháu cũng cần có người biết y thuật chăm sóc cho mọi người, đại khái Duệ sẽ quán xuyến đại đội. Đại đội ăn ở, hoạt động ra sao, muốn cái gì sẽ đều cần sự đồng ý của cô Duệ.

Phạm Tu nghe xong quay qua nói với Quang Phục:

-Ông nghe chưa? Ta đồ rằng cái Duệ sẽ nắm đầu hết đám trai tráng làng mình, quả không sai nhỉ? Bọn già chúng ta sau này ăn gì, ngủ ở đâu cũng đều do bọn nó quản, chả khác được.

-Tôi cũng muốn xem đám con gái làng Vạn này làm được gì khiến các đấng mày râu phải nể phục.

-Chương à! - Bà Dung bây giờ mới lên tiếng, giọng vô cùng dịu dàng. - Ta chưa thấy cháu nhắc đến cái Bình, nó sẽ làm gì? Ngót hai tháng nay ta chẳng biết nó ở đâu, cũng không còn quan tâm đến thân già này ăn ngủ ra sao. Thật uổng công ta chăm bẵm nó.

Bà Dung dứt lời thì ai cũng cười nghiêng ngả, Chương phải cố giữ vẻ mặt bình thản.

-Dạo trước em Bình… à… cô Bình… cô… - Chương có chút lúng túng. - Bình sẽ có một đội quân chỉ toàn nữ nhân. Đợt trước có hơn chục cô bác nhưng nay đã giao lại cho anh Di nên chưa tuyển được. Nhưng… nhưng cháu sẽ sớm sắp xếp ổn thoả.

Mọi người càng cười lớn khiến Chương lúng túng hơn. Đúng ra Chương không cho Bình vào ban chỉ huy này song không cho không được, không chỉ cậu mà cả Duệ, Lượng khó yên thân, cả hai đã năn nỉ Chương cho Bình một cái ghế chứ họ không thể chịu nổi khi cô nàng lải nhải bên tai suốt ngày khiến họ chả làm được gì. Bình không quan tâm sẽ nắm chức vụ gì, cô chỉ để tâm đến việc ai sẽ ngồi bên cạnh Chương. Có tụ họp, ý kiến gì thì Chương nói sao Bình cũng cho là đúng, thế chả phải là thừa người sao.

Qua cử chỉ của Chương, bà Dung và Phạm Tu chẳng khó để biết cô gái nhỏ đã khiến cậu trai này chịu thua. Nghe Chương nói ý định, hai người vô cùng hài lòng bởi chẳng biết vô tình hay hữu ý mà Chương lại đặt tên cho đội quân ấy là Thiên Đức. Trong ý niệm của Phạm Tu, hình hài một đạo quân lớn mạnh dưới quyền Chương dần hiện rõ. Thời gian vừa rồi, từ nhiều người báo lại thì Chương vô cùng quan tâm đến Thiên Bình và Duệ cũng như nhiều việc lớn nhỏ đều để tâm đến đàn bà em nhỏ. Mọi người, kể cả Duệ, đều lo sau này sẽ có kẻ lợi dụng việc ấy nhưng Phạm Tu nói sẽ có cách. Thật ra ông chẳng có cách nào, chỉ đơn giản là ủng hộ vô điều kiện bởi cháu gái ông rồi sẽ ngự trên ngai vàng, nếu Vạn Xuân này không chịu vua bà thì chồng của vua bà sẽ là vua. Đó phải là một người như trong lời sấm “tiền hô hậu ủng”. Phạm Tu nhận định, với tính cách của Chương, hẳn cậu ta sẽ đưa cháu gái ông lên ngôi cao cho kỳ được.

Tại sao ư? Ngay đến cả kế sách lập đội quân Chương vừa mới nói cũng chẳng thấy cậu ta giữ vị trí nào. Con trai ông nắm quyền chỉ huy đội quân, con gái nuôi nắm tài lực, cháu gái thì bắt nạt cậu ta. Quả thật con người đáng sợ nhất ở chỗ họ không ham công danh, thôi thì dùng tình cảm quất chặt cậu ta lại.

-Còn cháu? Cháu không nắm giữ chức vị nào trong quân ư?

Bà Dung thắc mắc. Chương đáp:

-Tả Đô đốc giao người cho cháu thì cháu là chủ tướng rồi.

-Chốc nữa xong việc tạt vào chỗ ta, ta có mấy củ nhân sâm cho cháu. Gớm khổ, hai cô gái lúc nào cũng kè kè thế kia thì mau hao mòn lắm cháu ạ.

Chương đỏ hết mặt vì người nào người nấy cười ngả nghiêng, cũng may không có hai cô gái ở đây. Mà thực ra Chương nào đã được gì ngoài cái nắm tay với Duệ trong đêm mưa bên Siêu Loại.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều