Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 419: Q.22 - Chương 44





Tôn Lập giơ tay, có hai mươi tám đạo kim ti huyền ảo rủ xuống.
Mỗi đạo kim sắc ti mang hàm chứa pháp tắc, hai mươi tám đạo pháp tắc là toàn bộ của gã.
Hai mươi tám là hợp với tinh tú, huyền diệu thâm ảo vô cùng.
Quanh Điền Anh Đông hình thành một "Quy tắc kết giới” mà Tôn Lập khống chế được, dù nhất phẩm pháp khí, Chân nhân cảnh tu vi, đối diện quy tắc cũng vô lực.
Điền Anh Đông xuất thủ khí tượng vạn thiên nhưng bị giữ cứng lại.
Tôn Lập nhìn quanh, nhặt vỉ ruồi làm bằng lông đuôi ngựa trên cối xay, mẹ gã vẫn dùng để đập ruồi. Tối mấy hôm nay, trưởng bối nhà Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai cùng tới, mẹ gã không cần dùng thứ này đuổi muỗi nữa.
Cái vỉ ruồi của gã gõ vào đầu Điền Anh Đông.
Vỉ ruồi giáng xuống, tròng mắt Điền Anh Đông càng lúc càng lớn nhưng không thể đảo con ngươi.
"Chát!"
Óc Điền Anh Đông như trái dưa thối vỡ vụn, máu và óc tứ tung.
Điền thôn trưởng tối sầm mắt mũi, ngất đi.
Tôn Lập không hề thương xót, lựa chọn hay hơn của gã là để Điền thôn trưởng đầu bạc tiễn đầu xanh - - lão thất phu này hại mẹ gã ốm một trận, gã không đời nào bỏ qua.
Tôn Lập ném vỉ ruồi, hai mươi tám đạo quy tắc nghiền nát âm thần của Điền Anh Đông.
"Các ngươi nói đúng, tự tin của y đúng là không hiểu được."

Tiểu thôn trang lặng ngắt như tờ.
Tất cả quá đơn giản. Dù trước đó tu sĩ Thu Thảo xã ca ngợi Tôn Lập nhưng thôn dân vẫn khó chấp nhận, ai ngờ hai bên cách biệt đến thế, Điền Anh Đông trông có vẻ hoành trang mà bị Tôn Lập dùng vỉ ruồi đập chết!
Không ít người ban đầu mùa quáng theo Điền thôn trưởng chèn ép Tôn gia. Tôn Lập về rồi, thấy chúng tu sĩ Thu Thảo xã nói thì chủ động giao hảo với Tôn gia, sau này ma tu tạo thế, họ lại xa lánh Tôn gia. Thể hiện rõ vai trò gió chiều nào che chiều ấy, giờ càng hoảng sợ.
Thôn dân sợ đến quên cả run rẩy, trốn sau cửa cứng người như cọc gỗ.
Các tu sĩ há hốc miệng. Túc mệnh chi chiến bắt đầu đúng như họ dự liệu, Điền Anh Đông dốc bài tẩy, uy thế bất vô cùng.
Kết quả lại khiến họ cả kinh, Tôn Lập chỉ cần một chiêu, thậm chí không dùng pháp khí, chỉ bằng vỉ ruồi bẩn thỉu là đập chết Điền Anh Đông.
Họ không biết hai mươi tám đạo kim sắc ti mang là gì, chỉ biết kết quả có vẻ hoạt kê này nói rõ cách biệt trời bể giữa hai người.
Túc mệnh chi chiến? Đùa hả. Điền Anh Đông cũng xứng?!
Đấy là ý nghĩ của mỗi tu sĩ.
Yêu Yêu Lục biết hai mươi tám đạo kim sắc ti mang là gì, há hốc miệng, nhớ lại lúc gã dễ dàng phá được linh văn trận trang, nàng ta hiểu ra, sắc mặt càng khó coi, do dự có nên mượn cớ "tìm Tiểu Đản" để đi theo gã hay không.
Tôn Lập về, Sùng Dần cười cười giơ ngón cái: "Hảo tiểu tử, bá khí!"
Sùng Bá lạnh lùng nhìn thi thể Điền Anh Đông: "Phản lại sư môn, đáng kiếp!"
Võ Diệu cười to, hào khí can vân: "Tiểu tử, có cảm ngộ gì có?"
Tôn Lập thành khẩn: "Có!"
"Nói đi!"

"Tinh hà chân giải thiên hạ đệ nhất, đạt Hiền nhân cảnh, dưới Chân nhân là vô địch! Đạt Chân nhân cảnh, dưới Chí nhân cũng vô địch!"
...
"Chát!"
Mộ Dung Hoành Đạt thất thần, ngọc giản rơi xuống.
"Chỉ dùng một chiêu!?"
Thủ hạ cung kính: "Chỉ dùng một chiêu."
Mộ Dung Hoành Đạt vịn vào bàn đứng lên, tuyệt đối không ngờ sự tình thành thế này.
Y hi vọng Điền Anh Đông chiến bại bị giết, nhưng thua như thế thì không ngờ.
Tôn Lập ở trong hạt khu của y thì là trách nhiệm của y. Phú nhân vương hạ lệnh "bắt sống", Điền Anh Đông chiến bại, y xuất thủ bắt Tôn Lập thì sẽ khiến Phú nhân vương vừa ý.
Nhưng Tôn Lập như thế...
Mộ Dung Hoành Đạt thật không dám chắc mình bắt sống được Tôn Lập.
Thủ hạ của y đích xác còn chân nhân lão tổ khác nhưng đối diện một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng mà y còn phải gọi về thì dù thắng cũng mất mặt.
Thủ hạ cũng chấn kinh, không dám quấy nhiễu Mộ Dung Hoành Đạt, cứ đợi một bên.
Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Hoành Đạt mới cân nhắc xong, nghiến răng: "Đến Phúc bảo các, lấy bảy viên Huyết thần tử lai! Thông tri cho Thần sách thất vệ chuẩn bị, bảy ngày nữa cùng bản tọa xuất chinh!"

Thủ hạ nghe đến "Huyết thần tử" thì giật mình.
Mộ Dung Hoành Đạt ngồi trong thư phòng, mục quang ngốc trệ, thần tình này xuất hiện ở một vị chân nhân lão tổ thì quả hiếm có.
Dù lúc nào thì cảnh giới cao áp chế cảnh giới thấp cũng là thiết luật, nhưng thiết luật này không thể không phá, Mộ Dung Hoành Đạt trên đường thành chân nhân lão tổ ít nhất hạ được năm đối thủ cảnh giới cao hơn.
Nhưng Tôn Lập... Mộ Dung Hoành Đạt vẫn thấy là một quái thai, hoặc dùng từ thích hợp hơn: Tuyệt thế thiên tài!
Một chiêu giết được Điền Anh Đông khiến những lời đồn "túc mệnh chi địch" thành trò cười, khiến Mộ Dung Hoành Đạt nhận rõ nguy hiểm băng lãnh!
Chân nhân lão tổ hùng mạnh nhưng cũng trí tuệ và cẩn thận. Không có hai ưu điểm này tất chết lâu rồi, sao tu luyện nổi đến Chân nhân cảnh?
Mộ Dung Hoành Đạt cực kỳ cẩn thận, tuy không thể gọi vị chân nhân lão tổ kia cùng xuất chinh La Mi sơn, nhưng y cần tăng cường thực lực.
Huyết thần tử không phải đơn dược, mà là nội đơn của Huyết điệt nghìn năm.
Huyết điệt là đê cấp linh thú, linh trí cực thấp nhưng sống tới nghìn năm, hút máu vô số sinh linh thì nội đơn chứa khí huyết chi lực đáng sợ, là linh đơn xung quan.
Chỉ là khí huyết chi lực này thường khiến tu sĩ mê say, dùng để xung quan kỳ thực hung hiểm, không đến vạn bất đắc dĩ thì không ai dùng.
Bảy viên Huyết thần tử này là nửa năm trước, quét sạch một cư điểm sau cùng của Bạn Hổ trai thì tìm được, vẫn để trong Phúc bảo các của Thiên tử quan.
Mộ Dung Hoành Đạt dùng tới bảy viên Huyết thần tử, hiển nhiên muốn xung kích Chân nhân cảnh đệ nhị trọng, mạo hiểm tăng tiến cảnh giới rồi giao chiến với Tôn Lập!
...
Mặt biển xanh biếc, nối với chân trời thành cảnh đẹp say lòng người.
Trên không, sao và mặt trời tranh nhau tỏa sáng rực rỡ.
Đấy là một bán đảo vươn mình vào biển, tạo cảm giác tựa hồ không chỉ đơn giản thế mà tiến sâu vào Tinh Thần chi hải!
Vân Phá Hạc đã đạt Chân nhân cảnh, cao hơn một trượng, hùng tráng như núi mà vẫn quỳ dưới chân một người.

Người đó đứng trong kim quang xán lạn, chắp tay sau lưng, cô ngạo nhi lãnh tuấn, vượt lên thiên hạ.
Sau lưng người đó là một trăm chiến sĩ, ai nấy mạnh mẽ vô cùng, đều từ Chí nhân cảnh trở lên, đến từ Nhân tộc, yêu tộc, thú tộc, La sát, vũ nhân, dực nhân, cự nhân...
Thượng cổ bách tộc!
Mỗi chiến sĩ đều cưỡi ma huyết quỷ long, trận dung này dù tiến vào tinh hải cũng vô địch!
Đội quân đáng sợ này, chỉ cần người trong kim quang hạ một mệnh lệnh, là san bằng mọi mục tiêu!
Sức mạnh tuyệt đối!
Nắm được lực lượng đó trong tay thì hay quá, Tôn Lập muốn xem là có được sức mạnh vô địch đó, gã chuyển góc độ nhìn, sau cùng thấy được gương mặt trong kim quang thì giật mình: gã thấy chính mình!
"Tôn Lập” đó đứng trong kim quang nhìn gã cười vang, hơi giơ tay mời, eo đeo Ma nhãn cự nhận!
"Tất cả đều là của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, san bằng thiên hạ là quá dễ dàng, Thiên vực cũng phải thần phục."
"Tôn Lập" giơi chân đá Vân Phá Hạc: "Phế vật này có là gì? Thiên vực lão bất tử mới tạm đủ tư cách làm nô tài."
"Ngươi cũng thấy, ngươi không sở hữu bóng tối mà ánh sáng mênh mông. Sức mạnh đủ cho ngươi tiến vào tinh hải, lẽ nào ngươi không muốn?"
Tôn Lập muốn, muốn lắm!
"Đến đây, ngươi sẽ lấy được thứ thuộc về mình, đoạt được nhiều hơn nữa. Ngươi sẽ khiến thế giới này run rẩy, vui vẻ, với ngươi, tất cả chỉ có vâng lời, ngươi không phải bạo quân, ngươi có thể khiến tất cả đưa ra lựa chọn tốt nhất, để họ không gây chuyện ngốc nghếch, không phải hay lắm sao?"
Tôn Lập càng động lòng, từ từ đi về phía kim sắc quang mang.
Được nửa đường thì gã do dự, thấy có gì đó không ổn.
"Tôn Lập" khẽ mỉm cười: "Ta là một ngươi khác, đấy là sức mạnh ngươi muốn có, ngươi tu luyện cũng vì thế mà, sao còn do dự?"