Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 57: Hồi 057





Vèo, vèo...



Cả hai lao về bờ lau sậy bên đầm nước nhẹ nhàng như những chiếc lá rơi. Nhưng tiếng động nhẹ ấy cũng đủ làm thần đao Tạ Đại Đởm ngưng vội đường đao, ngước mắt nhìn.



Cẩm Tiên nở nụ cười tươi, chắp tay khom mình :



- Kính chào Tạ tiền bối.



Lão già trừng mắt ngó, không trả lời.




Cẩm Tiên đưa mắt nhìn Hán Sơn ra ý bảo: “Đó, thấy chưa, lão ta đã khùng rồi”...



Nhưng Hán Sơn vẫn bước lại gần Tạ thần đao cúi đầu nói :



- Vãn bối xin ra mắt lão tiền bối. Vừa rồi kẻ hậu sinh được chiêm ngưỡng mấy đường đao của tiền bối, thật là đao pháp siêu tuyệt.



Tạ Đại Đởm chợt mở miệng :



- Ngươi là ai?



Chàng trai vội đáp :



- Vãn bối là Vương Hán Sơn, còn tiểu muội kia là Cẩm Tiên, vừa rồi may mắn mở tầm mắt trước mấy chiêu thần đao của tiền bối.



Lão già nhíu mày, nhếch mép :



- Ta không ưa những kẻ nào lén xem ta thi triển đao pháp đâu.



Cẩm Tiên bước tới, lẹ miệng :




- Tiền bối công khai múa đao giữa khoảng trời đất này thì bọn hậu sinh chúng tôi cũng công khai xem, sao gọi là lén lút?



Tạ Đại Đởm dộng cán đao xuống đất quát :



- Hừm, ta không tranh luận với bọn trẻ ranh. Nơi đây là giang sơn của ta, các ngươi hãy cút đi.



Mặc cho Tạ Đại Đởm nổi giận. Vương Hán Sơn vẫn kiền trì, nhỏ nhẹ :



- Bẩm tiền bối, bọn hậu sinh chúng tôi đang phiêu bạt giang hồ, nghe đại danh của tiền bối nên tới xin được tiền bối thu nhận làm đệ tử. Mong tiền bối rộng lòng gia ơn cho vãn bối.



Chàng trai vừa dứt lời thì lão già chợt ngửa cổ cười sằng sặc rung rinh cả đầm nước.



Cẩm Tiên bực tức hỏi :



- Tiền bối cười cái gì vậy?



Tạ Đại Đởm vẫn nhăn hàm răng cái còn cái mất ra để cười, thân mình rung theo tràng cười quái gở.



Rồi lão gằn từng tiếng :



- Ta tự cười ta đấy mà...




Cẩm Tiên là cô gái ngang ngạnh, giọng chua như giấm :



- Có chuyện gì đáng cười đâu?



Tạ Đại Đởm gật gù :



- Tức cười thật chứ. Mấy mươi năm nay ta sống phiêu bạt ở miền sơn cước này, kẻ nào thấy cũng chạy mặt. Bữa nay tự dưng có kẻ tới xin làm đệ tử.



Hán Sơn nói ngay :



- Vậy tiền bối còn chờ gì không nhận cho vui vẻ cuộc đời?



Lão già lắc đầu :



- Đệ tử tìm thầy đã khó, mà thầy nhận đệ tử cũng chẳng dễ gì. Nhận nhầm thứ ác ôn sẽ di lụy cho đời, thậm chỉ bản thân khó tránh cái chết bởi kẻ phản sư.