Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 543: Thông linh bí pháp (2)



Đôi mắt vốn bình thản, trong nháy mắt nhìn thấy sao băng, đồng tử co rút lại, thân thể nhảy lên lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào ngôi sao trên trời.

Động tác của hắn đã kinh động người khác, Hải Lâm giật mình nói:

- Vân Tiêu đại sư, như thế nào?

Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào sao băng trên trời, sắc mặt thập phần ngưng trọng, nói:

- Đây không phải là sao băng, là tinh lực hội tụ mà thành ánh sao, hình như đang rơi xuống chỗ chúng ta.

- Cái gì?

Lần này tất cả mọi người nhảy dựng lên, không dám tin nhìn qua trời sao.

Chu Lôi cũng chằm chằm một hồi, nói:

- Không thể nào đâu? Người nào có thể rút tinh thần chi lực chứ, cho dù là Cửu Thiên Vũ Đế cũng làm không được a?

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Cửu Thiên Vũ Đế rút tinh thần chi lực dễ như trở bàn tay, nhưng đó cũng không phải đơn giản rút ra, hắn là có người dùng bí pháp, hơn nữa không phải là công kích đơn giản, nếu không cũng không cần tốn sức như vậy. Trong đối phương có cao thủ a, mục tiêu của hắn là cái gì?

Hải Lâm cả kinh nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta bây giờ lập tức tiến lên, vào trong rừng cây này?

Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:

- Không kịp, ánh sao trải dài quá rộng, phương viên trăm dặm đều nằm trong phạm vi công kích, vẫn nên nghĩ biện pháp phòng ngự đi.

Chu Lôi hét lớn một tiếng, nói:

- Lập tức kết trận, căng kết giới bảo hộ thiếu gia.

suy nghĩ của hắn đơn giản, chỉ cần tập trung, gặp được vấn đề gì thì đầu tiên phải bảo vệ Hải Lâm.

Cơ hồ tất cả võ giả nhao nhao vây thành một vòng, rót chân khí vào tay, rất nhanh tạo thành kêt giới nhàn nhạt vây quanh tất cả mọi người, toàn bộ vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào sao băng.

Lý Vân Tiêu khẽ chau mày, cũng không nói gì thêm, hắn không rõ mục đích của kẻ rút tinh thần chi lực, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hào quang sao băng càng ngày càng mạnh, quả nhiên là rơi xuống yêu nguyên, tất cả mọi người mở to mắt ra, mồ hôi lạnh chảy xuống, tinh thần chi lực chẳng khác gì thiên uy, làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi từ đáy lòng.

Cố Nguyệt Sinh nhìn qua sao băng rơi xuống, cũng có chút khẩn trương. Hai tay của hắn niết pháp quyết, lẳng lặng chờ đợi, ánh sao rơi xuống mặt đất, còn cách mấy ngàn thước thì hắn hành động.

- Mượn tinh thần chi lực, vật đổi sao dời, thông linh!

Hắn khẽ quát một tiếng, linh quyết trong tay khẽ động, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, giống như mất đi toàn bộ huyết dịch, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Ánh sao rơi xuống ngàn mét thì nổ tung, nó chẳng khác gì khói lửa chiếu sáng khắp nơi, che kín cả bầu trời, chiếu sáng mặt đất như ban ngày.

Sau khi hào quang tản ra cũng không có biến mất mất, mà là dần dần trải ra giống như mặt hồ nước phản chiếu bóng mặt đất.

Một đạo khí tức thô bạo từ ánh sao bắn ra ngoài.

Lý Vân Tiêu ngây ngốc nhìn qua, có chút khó có thể tin nói:

- Đây là..., thông linh bí thuật?

Đinh Linh Nhi nghe vậy, trong nội tâm đại chấn nói:

- Thông linh bí pháp? Đây không phải đã sớm thất truyền thuật sao?

Lý Vân Tiêu nói:

- Không tới mức thất truyền, chỉ là rất ít người tu luyện a. Muốn thi triển loại bí thuật này phỉa có thiên phú thuật luyện sư cực cao, hơn nữa tổn hại bản thân thật lớn. Đối phương khẳng định bởi vì thực lực của mình không đủ, lúc này mới trước dùng bí pháp rút tinh lực ra, bằng vào tinh thần chi lực thông linh triệu hồi yêu thú cao cấp xuất hiện.

Rống!

Sau khi ánh sao thô to tới mức nhất định, ngay sau đó là một tiếng rống to vang lên, uy áp yêu thú bao phủ bốn phương tám hướng, mội người sợ hãi kinh hồn táng đảm.

Sắc mặt Chu Lôi đại biến nói:

- Vân Tiêu đại sư, yêu thú đẳng cấp cao bao nhiêu?

Lý Vân Tiêu nhìn qua thân ảnh yêu thú từ từ xuất hiện, lẩm bẩm nói:

- Ta thấy xem chừng là thất túc Vũ Hoàng.

- Yêu thú cấp Vũ Hoàng?

Cơ hồ tất cả võ giả chấn động, đáy lòng sợ hãi, vẻ mặt trắng bệch, một số gần như tuyệt vọng.

Đinh Linh Nhi cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lo lắng thật nhiều, tụy Lý Vân Tiêu tại thành Viêm Vũ tiện tay là trấn áp bảy Vũ Hoàng, nhưng dù sao cũng là dựa vào đại thế và át chủ bài.

Con yêu thú kia hiển thị chân dung, đầu như con báo có màu xám trắng, hai mắt đỏ bừng, toàn thân xanh như lá, trên thân hình khổng lồ có đôi cánh chim màu trắng, lộ ra vẻ sinh mãnh.

- Thất giai, dĩ nhiên là yêu thú thất giai.

Tư Đồ Hoành đột nhiên cả kinh, hoảng sợ nghẹn ngào kêu to. Yêu khí trên bầu trời làm cho hắn có cảm giác kinh hồn táng đảm.

Cố Nguyệt Sinh toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đại hỉ nói:

- Ha ha, dĩ nhiên là thất giai, tinh thần chi lực trên yêu nguyên này quá mạnh, ta cũng lần đầu tiên triệu hồi ra tồn tại này.

Lạc Vân Thường nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:

- Vân thiếu, làm sao bây giờ?

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Mọi người không cần bối rối, tuy yêu thú này là tồn tại thất gaii, nhưng mà không có thần trí gì, chỉ biết giết chóc mà thôi, không có gì đáng sợ.

Hải Lâm ho khan kịch liệt vài tiếng, cười khổ nói:

- Vân Tiêu đại sư đúng là khiến người ta bội phục, trước uy áp của yêu thú Vũ Hoàng vẫn lâm nguy không sợ, nói nói cười cười. Tuy yêu thú này thần trí không cao, nhưng thực lực bày ra ở đó, đôi mắt đầy huyết tinh, khí tức sát lục rất nặng, sợ rằng chúng ta liên thủ cũng không chống được vài lần.

Sắc mặt Chu Lôi tái nhợt, hắn ôm quyết tâm hẳn phải chết, nói:

- Thiếu gia xin yên tâm, ta cho dù như thế nào cũng phải đưa ngươi còn sống quay về! Đợi lát nữa phòng ngự phá vỡ thì để Hồng Vũ lưng cõng thiếu gia trốn trước tiên.

Trên mặt hắn đầu xấu hổ, nói:

- Vân Tiêu đại sư, chiếu cố không chu toàn.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Không cần sanh ly tử biệt như vậy, ta có một kiện huyền khí có thể giúp tránh một kiếp này dễ dàng.

- Huyền khí gì?

Hải Lâm vui mừng quá đỗi, nghe được muốn hắn một mình bỏ chạy thì hắn lắc đầu như trống bỏi. Hắn chẳng biết tại sao, dường như vô cùng tín nhiệm Lý Vân Tiêu.

Rống!

Toàn bộ thân hình yêu thú này hiện ra, hai mắt khát máu nhìn chằm chằm vào người trên mặt đất, phát ra hào quang đỏ như máu, rốt cục hét lớn một tiếng lao xuống dưới.

Uy áp Vũ Hoàng kinh thiên động địa, tăng thêm khí tức thô bạo của yêu thú trên trời, có trời mới biết nó đã giết bao nhiêu sinh linh, nó xông tới sinh ra chấn động mạnh mẽ, sắc mặt người trong thương hội tái nhợt, thậm chí không sinh ra một tia phản kháng nào cả.

Hào quang trong tay Lý Vân Tiêu lóe lên, Thiên Linh Hoàn xuất hiện, bạch quang trùng thiên.

Hắn điểm ngón tay một cái, Thiên Linh Hoàn bay ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi kết giới phòng hộ, nó mở lớn trên không trung, mở rộng vô hạn, hoàn toàn trải rộng song song với ánh sao trên trời, giống như hai mặt nước phản chiếu nhau.

Ánh mắt yêu thú đỏ tươi mang theo thần thái miệt thị, hai vuốt của nó mang theo lực lượng to lớn, gầm thét giống như muốn đánh nát mặt nước.

Tư Đồ Hoành ở xa xa cả kinh nói:

- Đó là huyền khí gì? Từ khí vận thì đó là thất giai huyền khí!