Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 107: Chuyển biến



Yến Song được hưởng thụ đãi ngộ của kẻ có tiền một phen.

Trong căn phòng VIP rộng lớn chỉ có y và Tần Vũ Bạch, từng hàng nhân viên kéo giá áo phục vụ, giới thiệu cho y những bộ quần áo và phụ kiện mùa đông mới nhất của các thương hiệu lớn.

"Đều là kích cỡ của em, thích cái nào thì bảo họ gói lại.

Tần Vũ Bạch nâng một ly cà phê ngồi ở đầu sô pha còn lại.

Yến Song không có hứng thú chọn quần áo lắm, ban đầu còn có chút mới lạ, lâu dần cũng thấy nhàm chán, cũng lập tức dán hai chữ "nhàm chán" lên trên mặt.

"Tôi muốn đi về."

"Còn sớm mà," ngón tay Tần Vũ Bạch gõ nhẹ ly cà phê, "Muốn đi đâu chơi không?"

"Không."   

Đến lời nói y cũng keo kiệt, vẻ mặt uể oải, nếu cứ tiếp tục cái đà này, có khi Tần Vũ Bạch chỉ cần nói thêm hai câu nữa là y giận luôn.

Hàng lông mi dày đen nhánh khẽ động, Tần Vũ Bạch buông ly cà phê xuống, "Anh đưa em về."

Vẫn là chiếc xe kia, Yến  Song ngồi trong xe một lát liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, y vừa mới nhắm mắt không được bao lâu, cánh tay đặt trên đầu gối đã bị nắm lấy, y mở to mắt, lạnh lùng liếc qua.

Bàn tay nắm tay y đương nhiên là của Tần Vũ Bạch.

Lòng bàn tay Tần Vũ Bạch khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình vào tay y, "Tay anh to hơn tay em một chút, nhưng độ dài ngón tay thì gần như nhau nhỉ."

Yến Song cảm thấy hôm nay Tần Vũ Bạch có gì là lạ.

Muốn tạo phản à.

Yến Song mạnh mẽ rút ray về.

"Nếu anh còn như vậy, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."

Buffet bệnh viện còn đang chờ y đó!

Tần Vũ Bạch nhìn y thật sâu, rồi buông tay ra.

"Bốp ——"

Mu bàn tay rút về của Tần Vũ Bạch bị đánh một cái thật mạnh.

Yến Song không nương tay chút nào, mu bàn tay hắn lập tức đỏ lên một mảng.

"Sau này anh đừng tùy tiện chạm vào tôi."

Y khoanh tay trước ngực, y ra tay rất nhanh rồi lập tức thu về, nhìn chằm chằm Tần Vũ Bạch đầy cảnh giác.

Tần Vũ Bạch cảm giác sự đau rát ở mu bàn tay, hắn khẽ cười, "Được."

Kỳ quặc.

Xe vừa dừng lại, Yến Song lập tức đẩy cửa xe.

Tần Vũ Bạch ngồi yên trong xe, đợi Yến Song đóng cửa xe lại, hắn nói qua nửa tấm kính cửa sổ: "Song Song."

Yến Song quay đầu lại nhìn hắn.

"Anh có thể xin một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"

Gió đêm thổi mái tóc đen của hắn, ánh trăng vẽ nét mặt, khuôn mặt điển trai sắc nét, nụ cười hàm súc, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh rực rỡ, hắn ngồi trong xe chính là cảnh đẹp, nhưng Yến Song trước mặt lại mang vẻ mặt không hiểu phong tình, y phất phất tay, còn chẳng thèm trả lời mà xoay người đi.

Chờ sau khi bóng dáng Yến Song đi vào trong chung chư, Tần Vũ Bạch chậm rãi thu hồi khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt u ám nói địa chỉ cho tài xế.

Trong hành lang tối đen của khu nhà ở xã hội lâu năm không được tu sửa, giày da dẫm lên bậc thang, âm thanh lộp cộp quanh quẩn, sắc mặt Tần Vũ Bạch trầm xuống theo mỗi bước chân.

Đẩy cửa ra, Tần Vũ Bạch vừa đi vào nhà liền cười, "Sao lại thế này?"

Ánh đèn trong phòng nhấp nháy chập chờn, cả căn phòng đều lúc sáng lúc tối.

Trợ lý giải thích: "Ống đèn cũ quá rồi, tiếp xúc điện kém."

Tần Vũ Bạch "Ừ" một tiếng, cởi khuy áo vest, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rút từ trong túi một điếu thuốc rồi châm lửa, nói: "Tắt đi."

"Vâng."

Sau khi đèn tắt, trong phòng hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh lửa lập lòe nơi khóe môi hắn.

Tần Vũ Bạch từ tốn hút nửa điếu thuốc rồi mới nói: "Kéo người ra đây."

Trợ lý gật đầu trong bóng tối, vào phòng ngủ chính, kêu vệ sĩ đưa người ra ngoài.

Tần Vũ Bạch ngại Yến Quốc Phú ồn ào, nên lúc trên đường đến đã dặn trợ lý dạy Yến Quốc Phú cách nói chuyện, cho nên khi ông ta bị lôi ra thì câm như hến.

Phòng khách chìm trong bóng tối, Yến Quốc Phú liếc mắt một cái đã nhìn ra bóng dáng của Tần Vũ Bạch trong bóng đêm.

Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có một người ngồi, lại còn có chút ánh sáng duy nhất trong bóng tối, Yến Quốc Phú gần như bò về phía hắn, miệng ông ta bị bịt lại, chỉ có thể làm động tác dập đầu trong không trung.

Tần Vũ Bạch phất phất tay.

Vệ sĩ đứng phía sau Yến Quốc Phú, một trái một phải cố định ông ta.

Kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ánh mắt Tần Vũ Bạch chuyển động trong bóng tối, "Lặp lại những lời ông nói trong điện thoại đi."

Vệ sĩ gỡ bỏ miếng giẻ bịt miệng.

"Tần tổng, Tần tổng......" Yến Quốc Phú mở miệng, giọng nói rất nhỏ, không dám càn rỡ như trong điện thoại nữa, "Tôi nói, Yến Song không phải như ngài nghĩ, nó là một thằng điế.m ——"

"Dừng" Hắn giơ tay lên ra dấu dừng, ánh lửa màu cam vẽ một đường trong bóng đêm, Tần Vũ Bạch lười nhác nói, "Dẫn ông ta đi rửa miệng."

"Vâng."

Yến Quốc Phú lập tức bị vệ sĩ túm lên, tiếng xin tha bị bao tay lấp kín.

Nhà cũ cách âm kém, ngoài phòng khách có thể nghe rõ ràng tiếng nước ào ào trong phòng vệ sinh, ngón tay hắn búng tàn thuốc, Tần Vũ Bạch hút thêm một hơi, "Được rồi."

Một lát sau, vệ sĩ kéo người đàn ông ướt sũng ra ngoài.

Bị dội nước lạnh vào cuối mùa thu, Yến Quốc Phú lạnh đến run bần bật, hàm răng va vào nhau, thực ra ông ta không ngu, ngược lại còn có chút khôn lỏi, nên mới ỷ vào chút khôn lỏi này để suốt ngày nghĩ cách không làm mà cũng có ăn.

Tần Vũ Bạch là một tấm thẻ cơm từ trên trời rơi xuống, điều đáng tiếc duy nhất là bị trói buộc với Yến Song.

"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói," Tần Vũ Bạch chậm rãi nói, "Đừng thêm ý kiến chủ quan của ông."

Yến Quốc Phú nuốt nước miếng.

Dựa vào thái độ của Tần Vũ Bạch, ông ta nhạy bén mà cảm giác được tấm thẻ cơm này vẫn có khả năng còn hiệu lực.

"Lần đó...... ngài bảo tôi...... đến đây, đến xem Tiểu Song, nó, nó dường như thay, thay đổi thành con người khác vậy, lớn tiếng quát mắng tôi......" Yến Quốc Phú run run, phòng khách rất yên tĩnh, cảm giác chỉ có ông ta đang nói chuyện khiến ông ta sợ hãi vô cớ, ông ta cân nhắc từng chữ mà nói, "Nó nói ngài và Ngụy tiên sinh đều là chó của nó...... Câu này là thật, tôi không hề thêm mắm dặm muối —— nếu không tin ngài có thể cho nó tới đối chất với tôi......"

Ánh lửa màu cam lập lòe trên đầu ngón tay, Yến Quốc Phú không nhận được phản hồi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói.

"...... Nó nói nợ cờ bạc của tôi đều do ngài sắp đặt, nếu tôi dám đắc tội nó, ngài có rất nhiều cách trừng phạt tôi."

Phòng khách yên lặng đột ngột vang lên một tiếng cười.

Trong lòng Yến Quốc Phú căng thẳng, ánh lửa trước mặt vẽ thêm một đường, "Tiếp tục."

"Sau đó...... Ngụy tiên sinh cũng tới, tới, hai người ở dưới, dưới lầu hôn, hôn nhau, tôi tận mắt nhìn thấy ——"

Yến Quốc Phú thở dồn dập, "Là, là thật đó."

Phòng khách lại chìm vào yên lặng, Yến Quốc Phú nhìn Tần Vũ Bạch lại hút điếu thuốc, "Hết rồi?"

Yến Quốc Phú thành thật nói: "Hết rồi."

Tần Vũ Bạch lại cười, hắn hút nốt hơi cuối, quay đầu nhìn một chút, trợ lý bên cạnh ngầm hiểu mà lấy gạt tàn đặt trên mặt bàn, hắn dập thuốc rồi đứng lên.

Trong bóng đêm, Yến Quốc Phú cố ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người đàn ông, ông ta nín thở chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Tần Vũ Bạch.

Ông ta biết chắc chắn Tần Vũ Bạch rất tức giận, đứa con nuôi này vốn là thứ vô dụng, ông ta sẵn sàng trả thù Yến Song thay Tần Vũ Bạch.

Nếu Yến Song đã chịu ký hợp đồng vì món nợ của ông ta, chắc chắn ông ta còn nhiều giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ không bị vứt bỏ như vậy.

"Yến Song......" Tần Vũ Bạch chậm rãi mở miệng, khi Yến Quốc Phú căng thẳng đến sắp phát run, câu tiếp theo lại khiến ông ta suýt ngất, "vẫn luôn ở đây sao?"

Yến Quốc Phú sững sờ một hồi lâu, mới nói: "Đúng, chắc vậy."

"Chắc vậy?"

Yến Quốc Phú vội giải thích: "Tôi không thường xuyên ở nhà, nó, nó hẳn là cũng không, không có nơi nào để đi, chắc, chắc là vẫn luôn ở đây đó."

"Phòng nào?"

Yến Quốc Phú được vệ sĩ đỡ, đi tới trước một căn phòng.

Tần Vũ Bạch mở cửa phòng, ngón tay sờ lên vách tường mở công tắc điện, ánh sáng vàng u ám bật lên, hắn hơi híp mắt.

Đây là một căn phòng cực kỳ nhỏ.

Cửa vừa mở ra chính là một chiếc giường đơn đặt sát tường, cạnh giường kê một bàn học nhỏ hẹp, trên bàn và sàn nhà xếp ngay ngắn những cuốn sách cũ, thứ trang trí duy nhất trên tường chính là hàng loạt giấy khen.

Học sinh ba tốt, giải đặc biệt cuộc thi viết văn, giải nhất cuộc thi tiếng Anh, học sinh xuất sắc, học sinh văn minh cấp huyện....

Giấy khen gần như dán kín mặt tường.

Chính giữa là một lá thư thông báo trúng tuyển.

Tần Vũ Bạch đến gần.

Ở khoảng trống bên dưới thư thông báo trúng tuyển có viết một dòng chữ vừa đẹp vừa đều đặn: "Đại học mới chỉ là bắt đầu, tiếp tục cố gắng nhé!"

1

Qua mấy tháng, nét mực đã nhạt đi.

Ngón tay hắn vuốt nhẹ dòng chữ đó, Tần Vũ Bạch rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói: "Cậu ấy nói không sai...... Ông đắc tội cậu ấy, tôi có rất nhiều cách trừng phạt ông."

1

Đôi mắt Yến Quốc Phú chậm rãi trợn to.

"Ký thỏa thuận chấm dứt quyền giám hộ," Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói, "Hoặc là tới Trung Đông đào quặng, tự ông chọn đi."

1

"Tần, Tần tổng, tôi, tôi nói đều là thật, thật mà, ngài, ngài không, không muốn cho nó một bài học sao......"

Tần Vũ Bạch phất phất tay, vệ sĩ ngầm hiểu mà bịt kín miệng con quỷ bài bạc đó, thẳng tay kéo ra ngoài.

Trong WC lại vang lên tiếng nước ào ào.

Tay Tần Vũ Bạch vu.ốt ve mặt bàn thô ráp, mở quyển sách lịch sử lớp 12 ở trên cùng ra, những ghi chép lịch sử màu đỏ, xanh, đen rõ ràng ngay ngắn, ở những ý quan trọng còn có những ngôi sao đỏ.

Khép trang sách, Tần Vũ Bạch quay người lại, đầu gối liền đụng vào cạnh giường.

Nơi này thật sự quá chật hẹp.

Hắn im lặng một lát, nằm xuống.

Giường cũng rất nhỏ, nằm trên đó liền không thể cựa quậy, cứ như chỉ động đậy chút là ngã xuống vậy.

Hắn nhìn trần nhà nứt nẻ, rũ mắt trầm tư.

Vài phút sau, trợ lý tới gõ cửa.

"Tần tổng, ông ta chịu ký rồi."

Tần Vũ Bạch nói: "Ký xong lập tức đưa ông ta lên thuyền, đừng để tôi thấy ông ta lần nào nữa."

"Đã hiểu."

"Đêm nay tôi ngủ ở đây."

"Vâng."

Tần Vũ Bạch phân phó xong thì nhẹ nhàng nhắm đôi mắt, nằm một chốc lại lấy điện thoại ra.

Yến Song tắm rửa xong đi ra, điện thoại nhận được một tin nhắn, là của Tần Vũ Bạch.

"Đoán xem anh ở đâu?"

Yến Song nhướng mày, y đoán làm gì.

Vứt điện thoại sang một bên, Yến Song vừa lau tóc vừa đi tới tủ lạnh, vừa đi vừ tự hỏi lý do Tần Vũ Bạch lạ thường đêm nay.

"...... Chặt một ngón tay của ông ta."

Câu nói y nghe được ngoài cửa này hình như hơi quen quen.

Tủ lạnh mở ra, Yến Song lấy một chai nước ra, động tác mở nắp đột nhiên khựng lại.

—— là Yến Quốc Phú.

Khi y vừa mới vào thế giới này, Tần Vũ Bạch từng uy hiếp trước mặt hắn rằng muốn chặt một ngón tay của Yến Quốc Phú.

Đầu kia điện thoại là chuyện có liên quan tới Yến Quốc Phú!

Tay tiếp tục vặn nắp chai, Yến Song cười cười, y còn tưởng chuyện gì.

Đóng cửa tủ lạnh lại, cầm chai nước ra ban công, Yến Song dựa vào ban công vừa uống nước vừa nhớ lại sự kỳ lạ của Tần Vũ Bạch hôm nay, tám phần là Yến Quốc Phú chó cùng rứt giậu, lại tìm đường chết.

Nếu y đã dám làm những chuyện đó trước mặt Yến Quốc Phú, đương nhiên sẽ không sợ ông ta mách Tần Vũ Bạch.

Kể cả trước khi kết thúc tuyến của Tần Vũ Bạch cũng không sao cả, huống chi là khi tuyến này đã hoàn thành.

Cho dù mất rất nhiều thiện cảm cũng chẳng làm sao.

Dù sao mục đích của y chưa bao giờ là làm bọn họ thích y.

Đừng thích y quá nhiều.

Đối với y mà nói, đó cũng chỉ là phiền toái thôi.

Ban công cách vách truyền tới tiếng mở cửa sổ sát đất,

Yến Song quay mặt sang.

Thịnh Quang Minh một tay đỡ cửa, nửa người đã bước ra ngoài, nhìn có vẻ cũng vừa tắm xong, khi nhìn thấy Yến Song thì lập tức dừng bước.

Yến Song gật đầu với hắn, cầm chai nước xoay người lảng tránh.

"Từ từ ——"

Yến Song dừng bước, "Có chuyện gì sao?"

Sắc mặt Thịnh Quang Minh đen xì, "Em......", mày hắn nhíu chặt, dừng rất lâu rồi mới nói tiếp: "...... Ăn xoài không?"

Lần trước, Thịnh Quang Minh còn nghĩ không bao giờ để Yến Song bước vào cửa nhà hắn nữa, thế mà không ngờ chỉ mấy ngày sau, hắn lại tự vả.

Yến Song yên lặng mà ăn bánh xoài ngàn lớp.

Từ khi y bước vào cửa đã cực kỳ quy củ, không nhiều lời một câu nào, cùng lắm chỉ nhìn Thịnh Quang Minh một cái.

"Người ở trung tâm thương mại là ai vậy?"

Yến Song liế.m bơ dính trên thìa, nhẹ nhàng nói: "Em không thể tiết lộ thông tin khách hàng."

Thịnh Quang Minh suýt chút nữa bật cười vì tức, còn chuyên nghiệp quá ha.

"Em như vậy có phải có lỗi với bác sĩ Thích quá không?"

"Em và thầy Thích không phải quan hệ như anh nghĩ đâu...." Yến Song ngẩng đầu lên, cười cười với Thịnh Quang Minh đang chau mày, "Bọn em chỉ là bạn giường thôi."

Thịnh Quang Minh: "......"

Hay quá, nghe xong như thể mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

"Cho nên người kia cũng là bạn giường?"

Cho dù là sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, Thịnh Quang Minh vẫn ôm một tia hy vọng mà hỏi.

"Anh ấy không phải," Yến Song lại cười, "Anh ấy là khách hàng."

Thịnh Quang Minh: "......"

Yến Song cúi đầu tiếp tục ăn.

Đây là món ngọt ngon nhất y từng ăn ở thế giới này, không gì sánh nổi!

Cuốn sách rác rưởi này đúng là buff bẩn cho tra công mà!

Thịnh Quang Minh cũng lần đầu thấy Yến Song tỏa sáng bốn phía thế này, làm thế nào cũng không chịu bắt tay người khác, y giống như hoàn toàn không quan tâm cái nhìn của thế tục, cho dù khuyên thế nào y cũng không cho vào tai, chính là tự làm theo ý mình, không chút hối cải.

Thịnh Quang Minh vu.ốt ve ngón tay, Yến Song vừa không chịu nói gì, cũng không muốn hắn quản, đúng là thật sự không có cách nào với y.

"Ăn ngon không?"

Thịnh Quang Minh không có gì khác để nói.

Yến Song ăn xong miếng cuối cùng, ngậm thìa trong miệng một chút, tới khi không còn chút vị ngọt nào nữa mới lưu luyến buông thìa xuống.

"Ngon lắm."

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Thịnh Quang Minh liếc nhìn chiếc đĩa sáng bóng đến mức có thể soi giương, đầu óc bị nhét đầy cảm xúc chán nản bỗng nhiên lóe sáng.

Tuy rằng hơi vô lý, nhưng còn hơn là không làm gì nhỉ?

"Mai muốn ăn nữa không?"

"Muốn."

Ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Có khi thật sự được thì sao? Bàn tay Thịnh Quang Minh yên lặng nắm lại, nói: "Nếu em muốn ăn nữa, vậy em phải hứa với anh ngày mai......" Hắn dừng một chút, nhìn đôi mắt sạch sẽ không tì vết của Yến Song lúc này, câu chữ rõ ràng, "Không —— được —— tiếp —— khách."

"Hả?"

"Hả cái gì," Thịnh Quang Minh lấy lại chút tự tin, ngồi thẳng dậy, mặt đầy nghiêm túc, "Nếu còn muốn ăn thì mai không được tiếp khách, thành thật mà đi học rồi về nhà."

Mặt Yến Song lộ vẻ chần chờ.

"Thích quả mận không?" Thịnh Quang Minh hạ giọng.

Yến Song chậm rãi gật gật đầu.

"Ngày mai làm bánh tart mận, là công thức độc quyền do anh sáng tạo," Thịnh Quang Minh tiếp tục dụ dỗ, "Ngoài anh thì chưa ai được nếm thử đâu, hương vị còn ngon hơn cái hôm nay nữa."

Yết hầu Yến Song lăn lăn.

Nửa giả, nửa thật.

Trăm triệu lần cũng không ngờ tới Thịnh Quang Minh sẽ đi con đường cứu quốc quanh co này.

Cho dù không phù hợp cốt truyện, y cũng muốn đồng ý!

Thịnh Quang Minh thấy y do dự, vừa thấy may mắn vừa thấy buồn cười —— Yến Song vẫn còn khía cạnh rất trẻ con.

Thịnh Quang Minh vươn tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu y như ở vườn hoa lúc sáng.

"Tặng kèm thêm bánh tart chanh, sao nào?"

Ngón tay trắng trẻo nắm chặt cái thìa, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông ra.

"...... Chốt đơn."