Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 607: Trước Lúc Đại Hội



Trên đỉnh tám tòa núi cao tận trời mây đã có bảy ngọn đã có người đứng, tám người được cho là mạnh nhất thì đã có bảy người xuất hiện, chỉ có Quân Mạc Tích còn chưa tới.

Trong hư không, từng thân ảnh bay về phía này, bọn họ vốn muốn đứng lên đỉnh tám ngọn núi này, nhưng sau khi thấy bảy người kia thì đều khựng lại, trong nháy mắt liền buông bỏ ý nghĩ này, lăng không đạp bước tới đỉnh một cột đá vây quanh Đoạ Thiên sơn mạch.

Lúc này, ở bên ngoài sơn mạch, một nhóm người bay tới, là mấy người đế quốc Long Sơn.

Đạp bước trên hư không, nhìn Đoạ Thiên sơn mạch, tám ngọn núi cao vút ở bên ngoài, sau đó là từng đỉnh núi nhỏ.

Những ngọn núi này giống như là từng cột đã chống trời, tạo thành một vòng tròn, mỗi một trụ cách nhau mà đứng, cực kỳ đồ sộ, giống như giữa những trụ đá này là vách núi vạn trượng.

Nhưng ở giữa những cột đá này là một vùng đất bằng cực kỳ rộng lớn mênh mông, tựa như cung điện giữa lòng núi, lộ ra khí tức thần bí. Dù Đoạ Thiên sơn mạch này nổi danh trong Mê thành, nhưng dù là người Mê thành cơ hồ không có ai đặt chân vào cung điện trên mảnh đất bằng trong Đoạ Thiên sơn mạch. Nơi này giống như là một ẩn số, có lẽ người Thần Cung có đặt chân tới, nhưng Thần Cung cũng là một ẩn số tại trong Tuyết Vực Mê thành.

- Thật hùng vĩ!

Lâm Phong đứng trên hư không nhìn sơn mạch phía dưới, quá đồ sộ rồi, giống như là một thế giới khác.

Ngẩng đầu nhìn lại, tám đỉnh núi cao có bảy người đang đưa mắt nhìn bọn họ, Lâm Phong nhìn về Quân Mạc Tích bên cạnh, nói:

- Nơi này còn có một đỉnh núi, hình như là để cho ngươi!

Tất nhiên Quân Mạc Tích cũng nhìn thấy tòa núi cao nhất kia, nhưng hắn lại lắc đầu nói:

- Chúng ta tùy ý tìm một ngọn núi nhỏ là được.

Nói xong, Quân Mạc Tích vọt tới một đỉnh trụ.

Lâm Phong cười một tiếng, kéo Tiểu Nhã đi theo. Phía sau, Vân Phi Dương, Kiếm Thần, Đường U U cùng Thanh Mộng Tâm cũng đuổi theo.

Về phần những người khác, người Thiên Phong đi tới một ngọn núi. Những người khác thì tìm riêng một trụ đá, nếu là đã đến Đoạ Thiên sơn mạch thì cũng không cần chỉnh tề rồi. Theo suy nghĩ của bọn họ, tuy là cùng một thế lực đế quốc Long Sơn, nhưng tất cả đều vì chính mình mà thôi.

Đúng như lời người không vì mình, trời tru đất diệt, đại hội Tuyết Vực chính là cơ hội đối với bọn họ, những người khác đều là kẻ ngăn cản bọn họ đạt được kỳ ngộ. Dù là cùng ở đế quốc Long Sơn đều là địch nhân của bọn họ, mà không phải bằng hữu. Có lẽ nếu đụng phải trong đại hội Tuyết Vực, chính là lúc chém giết lẫn nhau.

Người tới Đoạ Thiên sơn mạch càng ngày càng nhiều, dù đại hội Tuyết Vực mở ra vào ngày mai, nhưng hôm nay, mọi người đã đều chạy tới. Vì, nơi này chính là nơi chờ đợi đã lâu, dù chính bọn họ không tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng chỉ quan sát cũng rất làm cho người ta kích động.

- Nếu tiếp tục như vậy, ở đây có chín chín tám mươi mốt trụ đá, e rằng sẽ bị mọi người chiếm hết, khi đó những người khác chắc phải xuống vách đá mà đứng quan sát.

Nhìn đám người không ngừng chiếm cứ trụ đá, có người thầm nói nhỏ, quá nhiều người rồi, chưa tới một canh giờ ngắn ngủi cũng đã có mấy ngàn người hạ xuống Đoạ Thiên sơn mạch này, chiếm hết từng trụ đá kia. Hơn nữa, có vài người lợi hại bá đạo, một người chiếm lấy một trụ đá, không cho người khác đặt chân.

Về phần bảy ngọn núi cao nhất trên kia, căn bản không có ai dám qua tranh giành, dù còn một tòa núi cao còn trống, nhưng cũng không có ai bước lên, ai biết được lên đó sẽ có hậu quả gì.

- Khi đó lại phải tranh chấp nữa rồi, phía dưới vách đá căn bản không nhìn thấy rõ.

Quân Mạc Tích khẽ lắc đầu, chỉ cần là nơi có người thì tránh không được tranh đấu, huống chi tình huống hiện giờ.

- Cút ngay, các ngươi có tư cách gì mà đứng ở chỗ này!

Quân Mạc Tích vừa nói xong, trên một trụ đá cách bọn họ không xa đã có người lớn tiếng quát mắng.

Mọi người mở to mắt nhìn về trụ đá kia, hơi kinh ngạc, vậy mà là người quen, người nước Tuyết Nguyệt, Vũ gia.

Kiếm Vũ cùng Kiếm Cầm cũng ở trong đó.

- Chư vị đều đến cùng một mục đích, là nhìn đại hội Tuyết Vực, cần gì phải tranh đoạt lẫn nhau, cùng nhau quan sát không phải càng vui hơn sao!

Người bị quát kia sắc mặt đã không dễ coi, nhưng vẫn rất nhẫn nại chậm rãi nói.

- Hừ, các ngươi tới xem đại hội Tuyết Vực, Vũ gia ta lại có hai người tham gia đại hội Tuyết Vực, có thể so sánh sao, cút cho ta!

Vũ Lưu Thủy vọt qua, cực kỳ bá đạo, khí tức cường đại đánh tới người nọ.

- Tham gia đại hội Tuyết Vực!?

Người kia hơi kinh hãi, nhìn hai tên thanh niên trong nhóm người Vũ gia, quả nhiên hai thanh niên này hình như cũng rất mạnh, tất cả mọi người liền rút lui, rời khỏi trụ đá này.

Vũ Lưu Thủy lộ ra thần sắc đắc ý, có thể mang hai vị thiên tài tới tham gia đại hội Tuyết Vực, đây là vinh diệu cỡ nào.

- Vũ Kiếm, Vũ Cầm, dù rất nhiều cường giả tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng các ngươi chỉ cần ở chung bảo vệ lẫn nhau, cùng nhau đối địch, ở trong vòng một này tận lực khiêm tốn một chút, có lẽ không có vấn đề gì. Vòng thứ hai cố hết sức, vòng thứ ba có thể đứng trên võ đài này, đã là kiêu ngạo rồi. Đợi đến khi chúng ta quay về nước Tuyết Nguyệt, trừ thái tử Đoàn Vô Đạo ra, thiên hạ chính là của các ngươi!

Vũ Lưu Thủy nhìn về hai vị hậu bối trong tộc, thâm thúy nói. Hai người rối rít gật đầu, bọn họ cũng ý thức được thực lực của mình mà so với mấy thiên tài tham gia đại hội Tuyết Vực thì quả thật không coi là gì. Nhưng bọn họ có hai người, chỉ cần cẩn thận khiêm tốn một chút, có lẽ không có việc gì đâu, hi vọng có thể gặp được chút kỳ ngộ trong vòng một này.

- Ngươi cũng quá để mắt tới bọn họ đi, thiên hạ của bọn chúng, nực cười.

Một giọng nói lãnh đạm truyền tới, chỉ thấy Đằng Vu Yêu cùng Vu Thanh đi tới, sau đó ngồi lên đỉnh trụ đá, cười lạnh nhìn người Vũ gia.

- Các ngươi đừng quên, Vu Thanh đừng hàng thứ ba trong tám đại công tử Tuyết Nguyệt. Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm chỉ là một tên thứ năm, một tên đứng chót mà thôi.

- Hừ, thứ hạng xếp trước thì không đại biểu cái gì, chờ sau đại hội Tuyết Vực nhìn lại thì biết!

Vũ Lưu Thủy hừ lạnh đáp trả.

- Thiên Mệnh, nếu gặp bọn chúng, có nắm chắc thắng không?

Một giọng nói từ phía sau truyền tới, làm cho Vũ Lưu Thủy cùng Đằng Vu Yêu đều kinh ngạc, xoay người nhìn Nguyệt Thanh Sơn đi tới, ánh mắt lạnh lùng, lão già Nguyệt Thanh Sơn này cũng thật lớn lối.

Nguyệt Thiên Mệnh liếc nhìn Vu Thanh cùng hai huynh đệ Vũ gia một cái, lạnh nhạt gật đầu:

- Nếu gặp phải bọn họ, bọn ho không có cơ hội!

- To mồm!

Vu Thanh hừ lạnh một tiếng, toàn thân bộc phát thú tính cuồng dã.

- Đối thủ của ta vốn là Lâm Phong, đáng tiếc hắn mất tích rồi, về phần các ngươi, ta chưa bao giờ để vào mắt!

Nguyệt Thiên Mệnh lãnh đạm nói, để cho Lâm Phong đứng bên kia hơi thầm rung động, mất tích? Hắn sẽ không để Nguyệt Thiên Mệnh thất vọng, cũng không làm cho Nguyệt Thanh Sơn thất vọng.

Nếu Nguyệt Thanh Sơn thấy đứa cháu ngoại này đánh thắng cháu nội của lão, không biết sẽ có cảm thụ gì.

Ban đầu, Nguyệt Thanh Sơn còn muốn Nguyệt Thiên Mệnh tranh giành Hân Diệp cùng hắn.

Lần đại hội Tuyết Vực này, nếu người nước Tuyết Nguyệt gặp nhau, nhưng người nước Tuyết Nguyệt này đều sẽ bị hắn dẫm đạp dưới chân. Mục tiêu của hắn, không phải là thiên tài Tuyết Nguyệt, mà là những thiên tài cường đại của những đế quốc kia.

Hắn và Đoàn Vô Nhai đã có ước định, mục tiêu lần này, đứng trước số chín.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, người bên trụ đá kia đưa mắt nhìn sang, nhìn về phía Lâm Phong.

- Nhìn cái gì, phế vật không biết lượng sức, có thể còn sống tham gia đại hội Tuyết Vực chính là ngươi mạng lớn.

Ánh mắt Vũ Kiếm như kiếm, sắc bén nói. Vô luận là Vu Thanh hay Nguyệt Thiên Mệnh đều xếp hạng trước hắn, làm cho hắn rất khó chịu, đúng lúc thấy Lâm Phong, cho nên hắn muốn phát tiết một chút.

- Mạng của ngươi, có lẽ không lớn như vậy!

Lâm Phong cười lạnh, sau đó lại không nhìn Vũ kIếm, làm cho Vũ Kiếm bị nhục, sát ý chớp động, tên Lâm Phong này thật không biết sống chết.

- Cần gì chấp nhặt với người như thế, hôm nay cứ nghĩ ngơi trên trụ đá này đi, dưỡn đủ tinh thần, một ngày, chỉ chớp mắt liền qua.

Vân Phi Dương nhàn nhạt cười, sau đó liền khoanh chân ngồi trên đỉnh trụ đá, nhắm mắt dưỡng thần.

- Đúng vậy!

Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó cũng khoanh chân ngồi xuống, tiến vào trạng thái nhập định, không nghe không nói, tâm như như lặng.