Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 281: Tới Cửa Uy Hiếp



Trong Thiên Sơn tửu lầu, Lâm Phong ngồi trước một bàn rượu, uống rượu, trầm tư.

Về phần nguyên thạch của phòng đấu giá, hắn cũng không vội, để ở Mộng các không mất đi đâu được.

- Các ngươi có nghe nói không, mấy ngày tới sẽ có dị bảo xuất thế ở thành cổ Thiên Lạc chúng ta.

Lúc này một âm thanh nhỏ nhẹ truyền ra, thu hút ánh nhìn của không ít người.

- Cái gì mà mấy ngày tới, ta nghe nói dị bảo này đã hiện thế rồi, chẳng qua còn chưa bị người ta phát hiện thôi.

- Làm sao có thể, dị bảo xuất thế đều có động tĩnh rất lớn, nếu quả thật đã xuất hiện, tất nhiên sẽ làm kinh động thành cổ Thiên Lạc, làm sao có thể không có tin tức nào.

- Hừ, chẳng qua là ngươi tưởng tượng thế thôi! Đúng là dị bảo xuất hiện sẽ có động tĩnh lớn, nhưng cũng không phải tất cả bảo bối khi xuất hiện đều phải kèm theo động tĩnh lớn.

Hai người kia ba hoa khoác lác, cũng không biết là ở đâu nghe được tin vịt, giọng càng nói càng lớn, dường như chỉ sợ người ta không nghe thấy vậy.

- Dị bảo, Cửu Thiên Thương Long đỉnh sao?

Lâm Phong mỉm cười lắc đầu, đem chuyện hai người kia nói xem như trà dư tửu hậu để cười một lúc mà thôi.

- Lâm Phong.

Lúc này, một tiếng gọi truyền đến làm cho Lâm Phong ngẩn ra, quay đầu hướng dưới tửu lầu nhìn lại, liền thấy Lam Kiều đang đứng ở đó.

Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ nghi hoặc, sao cô ta lại tới nữa?

- Lâm Phong?

Mọi người trong tửu lầu ánh mắt nhìn theo ánh mắt của Lam Kiều, ánh mắt bọn họ toàn bộ rơi trên người Lâm Phong, hắn chính là Lâm Phong? Là thiên tài Lâm Phong mà hôm qua giết Băng Nguyên, một kiếm đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt?

Chỉ thấy Lam Kiều đi lên lầu hai, hướng phía Lâm Phong mà đến, trên mặt của cô, vẻ tức giận đã biến mất, nụ cười quyến rũ mị hoặc lại xuất hiện.

Đi đến trước bàn rượu của Lâm Phong, Lam Kiều thanh âm kiều mỵ nói:

- Lâm công tử, thấy ta đến không cao hứng sao?

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn Lam Kiều liếc mắt một cái, lập tức thản nhiên nói:

- Hôm nay làm sao mặc nhiều như vậy, không tiếp tục lộ nữa sao?

- Ngươi...!

Nụ cười trên mặt Lam Kiều cứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong, tên khốn này, coi cô là hạng người nào.

- Lâm Phong, hai vạn nguyên thạch trung phẩm của ngươi, bây giờ đang ở trên người ta.

Lam Kiều nhìn Lâm Phong nói, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, dám châm chọc cô, để xem lúc này Lâm Phong sẽ làm như thế nào.

- Đưa đây!

Lâm Phong nhẹ nhàng uống một chén rượu, thản nhiên nói, làm cho vẻ đắc ý của Lam Kiều sững lại.

- Ngươi tưởng có thể lấy dễ dàng như vậy sao?

Lam Kiều cười lạnh một tiếng.

Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lam Kiều, nói:

- Cách làm việc của Mộng các là như vậy sao?

- Đây là nguyên tắc cá nhân của ta, không quan hệ tới Mộng các, ngươi muốn lấy nguyên thạch trở về, phải chờ ta cao hứng mới được.

Lam Kiều cười lạnh nói.

Lâm Phong nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẫn không dao động mảy may, điều này làm cho Lam Kiều sinh ra một chút cảm giác mất tự nhiên.

- Đưa đây!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra mấy chữ, thanh âm mang theo hàn ý nhè nhẹ, bao phủ trên người Lam Kiều.

Hàn ý này làm cho vẻ tươi cười của Lam Kiều hoàn toàn cứng đờ, cắn răng nhìn Lâm Phong:

- Nếu ta không đưa thì sao!

- Không đưa?

Lâm Phong trong đôi mắt hàn quang lóe lên, đứng dậy, lãnh ý lộ ra:

- Ngươi biết rồi đó!

Lam Kiều hìn chằm chằm Lâm Phong, trong đôi mắt Lam Kiều mang theo vài hồng nhuận, làm cho Lâm Phong đồng tử co rút lại, hắn không rõ, ánh mắt Lam Kiều là có ý gì?

Cô gái này, đêm qua lấy huyễn thuật mê hoặc chính mình, sau lại uy hiếp hắn, làm cho Lâm Phong sinh ra vài phần ác cảm, không muốn cùng cô ta tiếp xúc nhiều.

Hôm nay, không ngờ cô ta thủ sẵn nguyên thạch của mình đến uy hiếp, điều này làm cho Lâm Phong thực khó chịu.

- Lâm Phong, tên khốn này!

Lam Kiều ném một túi trữ vật lên bàn rượu, sau đó lập tức xoay người bỏ đi.

Lam Kiều hận, rất hận Lâm Phong, hôm qua cô thi triển Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật, Lâm Phong nhưng lại không bị lay chuyển, làm cho cô không đạt được mục đích. Hôm nay, cô đến đưa nguyên thạch, chỉ là cố ý muốn trêu đùa Lâm Phong một chút, muốn cho Lâm Phong phải xin lỗi cô, nhưng cô không nghĩ tới Lâm Phong sẽ mặc kệ cô, thả ra lãnh ý trực tiếp uy hiếp cô, điều này làm cho Lam Kiều cảm thấy đau.

Cô ta tới đây còn có một mục đích, có lẽ chính cô cũng không nguyện thừa nhận, kỳ thật cô vội đưa nguyên thạch tới cho Lâm Phong chính là muốn nhắc nhở Lâm Phong nên lập tức rời đi thôi.

Ngốc Thứu tìm kiếm Lâm Phong, muốn đoạt yêu hỏa của Lâm Phong, chỉ sợ không bao lâu sẽ tìm tới Thiên Sơn tửu lầu.

Đi ra tửu lầu, Lam Kiều ở trong lòng âm thầm nguyền rủa Lâm Phong, tên khốn này sẽ chết không yên lành cho coi.

Ngốc Thứu nhất định sẽ giết Lâm Phong, lấy hiểu biết không nhiều lắm của Lam Kiều đối với Lâm Phong, cô biết hắn chắc chắn sẽ không chịu khuất nhục mà giao ra yêu hỏa, cho nên, cũng sẽ chết ở trong tay Ngốc Thứu.

- Để mặc cho ngươi bị người ta giết đi.

Lam Kiều trong lòng hung tợn nói, nhưng mà bước được vài bước, bước chân của cô dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, trong lòng sinh ra chút cảm giác không đành.

- Thôi, để hắn chết trong tay Ngốc Thứu như vậy, có phải quá đơn giản cho hắn rồi không?

Lam Kiều nói một tiếng, thân thể chậm rãi quay lại, đúng vậy, không thể để cho Lâm Phong chết được dễ dàng như vậy.

Bước nhanh, trong chốc lát Lam Kiều đã trở lại trong tửu lầu, tới trước người Lâm Phong.

- Cô lại quay về đây làm gì?

Lâm Phong nhìn Lam Kiều, nghi hoặc khó hiểu.

Lam Kiều cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lâm Phong oán hận nói:

- Ngươi đi nhanh đi, có người muốn đối phó ngươi.

- Đối phó ta?

Lâm Phong sửng sốt, lập tức cười nói:

- Người muốn đối phó ta, rất nhiều.

- Lần này không như trước, là Ngốc Thứu muốn cướp đoạt yêu hỏa mà ngươi vừa lấy được ngày hôm qua, thực lực của Ngốc Thứu là Linh Vũ cảnh đỉnh phong, trong Linh Vũ cảnh không có đối thủ, ngươi nếu không đưa cho hắn đồ hắn muốn, hắn sẽ giết ngươi.

Lam Kiều lãnh đạm nói, nhắc nhở Lâm Phong.

- Linh Vũ cảnh đỉnh cấp, không có đối thủ?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, hắn cũng muốn biết một chút về cái gọi là Linh Vũ cảnh đỉnh cấp, là thực lực ra sao, không cho, giết hắn rồi?

Nhìn Lâm Phong còn có tâm trí cười, Lam Kiều không khỏi khẽ kêu nói:

- Ngốc Thứu rất có thể sẽ lập tức tới, ngươi còn không mau rời đi, thật sự muốn chết sao.

Nghe Lam Kiều ăn nói thô tục, Lâm Phong ngẩng đầu, nở một nụ cười hiếm thấy đối với Lam Kiều, Lam Kiều là có ý tốt đến nhắc nhở hắn, xem ra là hắn đã hiểu lầm Lam Kiều rồi, nhưng hành vi của cô gái này bảo hắn không hiểu lầm cũng khó.

- Xin lỗi.

Lâm Phong khẽ nói, trong ánh mắt có vài phần xin lỗi, làm cho Lam Kiều hơi sững lại, tên khốn này vẫn còn biết xin lỗi.

- Không còn kịp rồi, đã nói ngươi đi nhanh đi mà, khốn kiếp!

Lam Kiều không thể duy trì vẻ lạnh lùng, mắng ra tiếng, nhưng Lâm Phong vẫn thờ ơ.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, lại nghe từ bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

- Không cần đi, hắn không đi nổi rồi.

Nghe được âm thanh lạnh lùng như thế, Lam Kiều sắc mặt cứng đờ, xong rồi, Lâm Phong, tên khốn này không nghe lời của cô ta, không chịu đào tẩu.

- Lâm Phong, cút ra đây.

Âm thanh rít gào cuồn cuộn chói tai, từ bên ngoài tửu lầu truyền vào, làm cho đám người đang uống rượu ánh mắt ngưng tụ, thậm chí có người dám bảo Lâm Phong cút ra.

Lâm Phong đồng tử cũng co rút, Ngốc Thứu là người phương nào? Thật không ngờ lại càn rỡ như vậy.

Lâm Phong đứng dậy, nhấc chân bước theo cầu thang mà chậm rãi đi xuống dưới lầu, sau đó, lại bước ra khỏi tửu lầu.

Lúc này bên ngoài tửu lầu, có rất nhiều người, nhưng mà đều đứng ở phía xa quan sát, duy chỉ một người hói đầu, mang theo khí thế bá đạo, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt sắc bén.

- Ngươi là Lâm Phong?

Ngốc Thứu nhìn thấy Lâm Phong đi ra, lạnh lùng hỏi.

- Đúng. Ta và ngươi dường như không có thù hận gì thì phải?

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng.

- Đích thực là không có, đem yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ mang ra đây, giao cho ta, sau đó biến, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngốc Thứu lên tiếng uy hiếp, làm cho đôi mắt Lâm Phong đột nhiên nheo lại, Ngốc Thứu đến đây với uy phong lẫm liệt, dường như trong Linh Vũ cảnh, gã thật sự là vô địch vậy, dường như không ai có thể thắng được gã, cực kỳ xấc xược.