Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 221: Tử Phủ



sẽ làm cho các nàng từ từ mà hưởng thụ.

Tử Y cùng Tử Linh đều biến sắc, Dương Đà lão đại có thực lực là Linh vũ cảnh tầng bốn, dù bị trọng thương nhưng các nàng cũng không thể đối phó được.

– Đi chết đi!

Dương Đà lão đại trực tiếp động thủ, chưởng lực âm sát trực tiếp ập thẳng đến Lâm Phong. Lâm Phong chậm rãi giơ tay lên, quét qua hư không, một tia sáng lập tức bùng lên, như sấm sét chớp lên, cực kỳ ngắn ngủi.

Mà sau khi tia sáng biến mất, thân thể Dương Đà lão đại cứng đờ một chỗ, một vệt máu xuất hiện giữa trán, gã trợn mắt nhìn Lâm Phong, lộ vẻ tràn đầy hối hận.

Lâm Phong phát hiện ra gã giả chết, chỉ đơn giản là vận khí sao?

– Ngươi cũng tự đại như Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, đứng đó một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp:

– Lâm Hạo Kiệt không ra tay, ba tên này vẫn không cách nào đụng tới các ngươi, cho nên, các ngươi cũng không nợ gì Lâm Hạo Kiệt. Nhớ kỹ, thứ mắt ngươi nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, cũng giống như gã này, vừa mới chết đi, rồi lại sống lại.

Nói xong, Lâm Phong nhấc chân bước đi, vậy mà thật sự rời khỏi nhà cỏ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, giống như quỷ mị.

Tử Y cùng Tử Linh nhìn bóng lưng Lâm Phong biến mất trong màn đêm, trong lòng run rẩy. Mới vừa rồi, Lâm Phong dễ dàng giết chết Dương Đà lão đại, không thể nghi ngờ là đã chứng minh rõ ràng, hắn có thể bảo vệ hai người nàng, dù Lâm Hạo Kiệt không ra tay thì các nàng cũng không xảy ra chuyện gì.

Về phần một câu nói sau cùng của Lâm Phong, có một loại ý ở ngoài lời, các nàng nhìn thấy người chết là giả, các nàng nhìn thấy Lâm Hạo Kiệt kia cũng không phải là bộ mặt thật sự của Lâm Hạo Kiệt. Còn Lâm Phong cũng vậy, Tử Y cùng Tử Linh vẫn xem thường hắn, vẫn cho hắn là hèn yếu, là phế vật, nhưng kết quả, hắn chỉ đưa tay tùy ý vẽ một cái trong hư không là có thể giết chết Dương Đà lão đại có tu vi là Linh vũ cảnh tầng bốn.

– Tử Y tỷ tỷ, hình như Lâm Phong hắn rất lợi hại.

Trầm mặc một lúc, Tử Linh thấp giọng nói một câu, ánh mắt vẫn còn nhìn vào thi thể Dương Đà lão đại đang nằm trên mặt đất.

– Tự cao tự đại, nếu thật sự hắn lợi hại như vậy, vì sao vừa rồi còn phải đợi Lâm Hạo Kiệt xuất thủ, mà chính hắn lại không xuất thủ. Còn nữa, lúc Lâm Hạo Kiệt ở chỗ này, vì sao hắn khong dám nói một câu, hiển nhiên là không bằng Lâm Hạo Kiệt, sợ hãi người ta, nhưng lại sinh ra lòng ghen tỵ.

Tử Y có chút chán ghét với những lời của Lâm Phong, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng ả lại nhộn nhạo, Lâm Phong nhất định không bằng Lâm Hạo Kiệt.

– Nhưng mà hắn chỉ tiện tay vẻ một cái đã giết chết Dương Đà lão đại, hơn nữa, một tia sáng kia, hình như là kiếm quang.

Tròng mắt Tử Linh xoay chuyển liên tục, cố gắng nhớ lại một tia sáng từ trong lòng bàn tay Lâm Phong vụt lên.

– Đó là do Dương Đà lão đại tự đại khinh địch, lúc Dương Đà lão đại đối mặt với Lâm Hạo Kiệt thì giả chết, mà lúc đối mặt với Lâm Phong thì lại không chút để ý. Ai mạnh ai yếu thì đã có thể thấy được, về phần tia sáng kia, chẳng lẽ còn rực rõ, uy lực hơn Mạn Thiên Kim Vũ của Lâm Hạo Kiệt sao?

Tử Y vẫn cho rằng như vậy, cứ việc lý do của ả có chút gượng ép.

Bên ngoài nhà cỏ, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, làm cho đống lửa mà Lâm Phong nhóm lên bị dập tắt, trong nháy mắt, cả gian nhà cỏ trở nên tối om, tràn ngập lãnh ý.

Tử Y cùng Tử Linh đều sợ hãi, hai người liền nắm chặt lấy nhau. Các nàng đều phát hiện lòng bàn tay mình vậy mà tràn đầy mồ hôi.

– Tử Y tỷ tỷ, thực ra, có Lâm Phong ở đây cũng rất tốt.

Tử Linh thầm nói một tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, thiếu đi đống lửa do Lâm Phong nhóm lên thì gian nhà cỏ trở nên lạnh lẽo như thế…

– Tử Linh, không bằng chúng ta theo đêm tối mà lên núi đi.

Tử Y đột nhiên mở miệng nói, Tử Linh khẽ ừm một tiếng, Tử Y lại tiếp tục nói:

– Không phải là Lâm Hạo Kiệt cũng lên núi sao, bây giờ chúng ta đi lên, nói không chừng có thể gặp được y.

– Vậy Lâm Phong thì sao?

– Quản tới hắn làm gì?

Tử Y lạnh lùng nói một tiếng.

– Vậy cũng được!

Tử Linh đồng ý đáp, sau đó hai người liền ra khỏi nhà cỏ, trực tiếp cưỡi Thiên Lý Tuyết, nhanh chóng lao đi về phía Tử Kim Sơn.

Sau khi hai người rời đi không lâu, thân ảnh Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, dắt lấy ngựa đuổi theo hai người.

Trên Tử Kim Sơn, có nhiều tòa hành cung, đó chính là Tử Phủ phi thường nổi danh trong vòng ngàn dặm quanh đây.

Tử Phủ có cường giả Huyền Vũ cảnh, nước Ma Việt vào nước Tuyết Nguyệt có thực lực tương đương nhau. Người có thực lực Huyền vũ cảnh, nếu đặt ở Hoàng thành cũng được coi là cường giả, nếu ở xa trung tâm như vậy, tự nhiên trở thành nhân vật độc bá một phương.

Ở bên ngoài Tử Phủ có hai cái trụ lớn chọc trời, tọa lạc ở hai bên, mà phía trên đó là một cái biển khổng lồ, một tấm bảng lớn màu tím, phía trên có khắc hai chữ – Tử Phủ!

Lúc này, Tử Y cùng Tử Linh đã giục ngựa tới dưới bảng lớn, Lâm Phong thì lẳng lặng đi theo phía sau. Ba người bọn họ đã theo đường lớn mà chạy suốt hai canh giờ, hơn nữa còn ra roi thúc ngựa mới có thể tới đây trong lúc này.

– Chúng ta là người của Tử Vi sơn tràng trong chi mạch Tử Phủ, đây là thiệp mời.

Tử Y tiến lên một bước, lấy từ trên người ra một cái thiếp màu vàng, đưa cho người đang chặn ở phía trước.

Ngươi kia mở thiếp vàng ra nhìn qua một lượt, quả nhiên là người ở chi mạch Tử Vi sơn trang, lúc này, gã mới gật đầu cho qua.

Ba người bước vào Tử Phủ mênh mông vô bờ, từng tòa hành cung san sát như thế, bọn họ cũng không biết đi nơi nào.

Mặc dù Tử Y cùng Tử Linh là người ở chi mạch của Tử Phủ, nhưng hai người mới đến đây lần đầu tiên. Chi mạch có địa vị không quá cao ở Tông gia này, phàm là chi mạch có thực lực cường đại đều sẽ được mời quay về trong Tông gia mà nhập vào trong đó.

Bởi vậy, dù thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, nhưng bên cạnh Tử Y cùng Tử Linh đều không có ai tới tiếp đãi, hơn nữa, hiện giờ còn là ban đêm, các nàng cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, chỉ có thể dắt Thiên Lý Tuyết đi lòng vòng quanh từng tòa hành cùng, không có mục đích.

– Lâm thiếu gia, mời sang bên này.

Lúc này, ở trên hành lang trong một hành cung, có hai người chậm rãi đi tới.

Tử Y và Tử Linh ngẩng đầu lên nhìn sang bên kia, người thanh niên được gọi là Lâm công tử kia rõ ràng chính là Lâm Hạo Kiệt.

– Lâm công tử!

Tử Y nhìn về người nọ hô lớn một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần vui mừng.

Lâm Hạo Kiệt đưa mắt nhìn về phía này, liền nhìn thấy Tử Y cùng Tử Linh, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm nhanh chóng lộ ra nụ cười ôn hòa, đi về phía này:

– Xem ra Lâm Hạo Kiệt ta rất có duyên với hai vị mỹ nhân, vậy mà gặp lại nhanh như thế.

– Lâm công tử cứ gọi ta là Tử Y là được rồi.

Tử Y có chút xấu hổ nói, lộ ra phong vị nữ nhân.

– Lâm thiếu gia, đây là bằng hữu của ngài?

Ả thị nữ dẫn Lâm Hạo Kiệt thấy y quen biết với Tử Y, liền nhịn không được mà hỏi một tiếng.

– Ừ, đúng vậy!

Lâm Hạo Kiệt gật đầu đáp.

– Thì ra là như vậy, Tử Y tiểu thư, xin hỏi các vị muốn đi đâu?

Ả thị nữ nghe được Tử Y là bằng hữu của Lâm Hạo Kiệt, liền nhiệt tình thăm hỏi. Lâm Hạo Kiệt chính là bằng hữu của Tử Quỳnh, thiếu gia Tử Phủ, hơn nữa bản thân y lại có thiên phú rất cao, còn là đệ tử thế gia, vì vậy bằng hữu của y, Tử Phủ tất phải nhiệt tình tiếp đãi.

– Đi đâu…

Tử Y có chút lúng túng, còn Tử Linh thì vừa xấu hổ lẫn giận dữ nói:

– CHúng ta là người trong Tử Vi sơn trang, thuộc chi mạch Tử Phủ, đến đây chúc mừng, vậy mà đến bây giờ còn không có an bài chỗ ở.

– Tử Vi sơn trang!

Ả thị nữ kia nói nhỏ một tiếng, sau đó lộ ra nụ cười tỏ vẻ hiểu được, ả nói:

– Nếu mấy vị là bằng hữu của Lâm thiếu gia, vậy ta đây liền an bài chỗ ở cho mấy vị.

Đối với những người tới chúc mừng, Tử Phủ tất nhiên sẽ an bài chỗ ở, chỉ là ba người Tử Y lại đến muộn như thế, lại là người ở chi mạch, tự nhiên không có ai để ý tới bọn họ mà đi an bài chỗ ở.

Mặt khác, trong lời nói của ả thị nữ cũng đã nói rõ, là vì bằng hữu của Lâm thiếu gia mà không phải nói người Tử Vi sơn trang. Những lời này không thể nghi ngờ là ám hiệu rằng, thân phận chi mạch Tử Vi sơn trang không trọng yếu bằng thân phận bằng hữu với Lâm thiếu gia. Vô hình chung đã cấp mặt mũi cho Lâm Hạo Kiệt.

– Không cần, ngày mai chính là ngày đại hôn của Tử Quỳnh, các ngươi cũng bận rộn, không phải ở chỗ ta còn có vài phòng sao, nếu hai vị mỹ nhân không chê mà nói, không ngại đến ở một đêm.

Lâm Hạo Kiệt mỉm cười nói, về phần Lâm Phong, lại một lần nữa bị y bỏ qua một bên.