Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 421: Đầm lầy ác chiến, Tư Mạch thịnh nộ! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Đầm lầy Vô Tận, diện tích rộng lớn vô biên.

Dưới đầm lầy đen nhánh cất giấu bẫy rập khắp nơi. Hơi không cẩn thận, sẽ vướng sâu vào vũng lầy, vứt đi tính mạng...

Ở góc nào đó, đầm lầy sền sệt đột nhiên sôi sục, nổi lên một đám bọt khí. Bỗng nhiên đầm lầy như ăn no nấc một cái, hộc ra một bóng người.

Động tác bóng người cực kỳ nhanh nhạy. Vừa xuất hiện trên đầm lầy, đã nghiêng người vài vòng nhanh chóng đứng lên.

"Sao lại thế này?" Áo khoác mưa trên người Mộ Khinh Ca đã dính đầy nước bùn, mặt mờ mịt nhìn cảnh sắc chung quanh.

Đầm lầy đen kịt, khí độc màu xanh lục, nơi đây đúng là đầm lầy Vô Tận. Nhưng sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Không phải nàng đang ở mê cung dưới lòng đất sao?

Mộ Khinh Ca trầm tâm xuống, cẩn thận nhớ lại chuyện vừa nãy.


Sau khi gϊếŧ chết Đinh Mão, nàng dựa theo ký ức đứng chờ ở lối vào mê cung. Vốn nghĩ đợi cho đám người bên ngoài đánh đến rã rời, thì tìm cơ hội trốn đi.

Không nghĩ tới, chờ nàng đi vào gần lốc xoáy nghe trộm động tĩnh bên ngoài, lại không có tiếng đánh nhau.

Đang lúc nàng nghi hoặc, bỗng cảm thấy lốc xoáy trên đỉnh xuất hiện biến hoá. Một cỗ lực hút cực lớn lôi kéo thân thể nàng, không thể kháng cự bay về sâu trong mê cung. Ngay sau đó, nàng đến đây.

"Cẩn thận tra bên này, xem có thể lục soát ra gì không?"

Lúc Mộ Khinh Ca đang nghi hoặc, một thanh âm bỗng nhiên cắt ngang truyền vào.

'Có người!'

Mộ Khinh Ca ngưng mắt, lập tức kịp phản ứng.

Hiện giờ người ở đầm lầy Vô Tận ngoại trừ Luyện Đúc Tháp thì chính là Vạn Thú Tông. Mà cố tình hiện giờ nàng không thể gặp hai thế lực này.


Ánh mắt chợt loé, Mộ Khinh Ca mượn địa thế đầm lầy Vô Tận ẩn nấp thân hình mình, thu liễm hơi thở.

Khi nàng hoàn thành xong tất cả, nhìn thấy một thuyền con của Luyện Đúc Tháp, chậm rãi lọt vào tầm mắt...

Trên thuyền con có năm đệ tử Luyện Đúc Tháp đang đứng. Từng người đều cầm vũ khí chĩa ra ngoài, hình thành một vòng tròn, như đang điều tra cái gì đó.

Một người trong đó tìm kiếm không có kết quả, nói: "Tiểu tử kia dám giả mạo đệ tử Luyện Đúc Tháp chúng ta, có phải đã sớm rời khỏi đầm lầy Vô Tận hay không? Bằng không sao hai thế lực liên hợp lại đi tìm, cư nhiên không có chút tin tức nào?"

Có một người đáp: "Hẳn là không có khả năng, đầm lầy Vô Tận rộng lớn như thế, không mất mấy ngày nào có dễ dàng ra ngoài được? Hơn nữa hiện tại các trưởng lão bố trí ở bên ngoài. Cho dù hắn có chạy ra ngoài, cũng không qua được cửa của trưởng lão."


Một người khác phụ hoạ: "Không sai, hiện tại bên ngoài còn chưa truyền đến tin tức, chỉ có thể chứng minh tiểu tử kia còn ở trong đầm lầy Vô Tận. Không biết trốn đi chỗ nào rồi."

Mấy người nói chuyện, bay vào tai Mộ Khinh Ca.

Vài câu ít ỏi, giúp nàng đủ phán đoán ra tình thế.

'Xem ra, thân phận ta bị bại lộ.' Mộ Khinh Ca hơi u ám. Hơn nữa sợ là không chỉ bại lộ thân phận, còn khiến người Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp đều biết mình đã lấy dị bảo. Hiện tại đang truy bắt nàng.

Hình như có chút phiền phức.

Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày. Nghe mấy tên này nói chuyện, muốn lặng yên không tiếng động ra khỏi đầm lầy Vô Tận, chỉ sợ không dễ.

"Sư huynh, chờ một lát. Ta đi giải quyết nỗi buồn." Trên thuyền con, chợt có một người lên tiếng.

Thanh âm cười mắng lập tức truyền ra.
"Ngươi cái tên này, đúng là người lười thì tiểu nhiều. Nhanh đi đi."

Đệ tử Luyện Đúc Tháp cười 'hắc hắc', bọc lên chiếc giày rộng và phẳng hơn dưới chân. Sau đó rời khỏi thuyền, đi về phía chỗ sâu trong đầm lầy.

Bốn người còn lại cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi, không còn đề phòng như trước.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, lặng yên không tiếng động tới gần đệ tử Luyện Đúc Tháp vừa rời thuyền. Vòng qua phía sau hắn, lấy tính mạng ngay khi hắn đang giải quyết vấn đề sinh lý.

Thi thể, bị đầm lầy vô tình cắn nuốt.

Mộ Khinh Ca đứng ở vị trí của hắn, cướp áo choàng và vũ khí cầm trên tay.

"Này, Lưu Nguyên. Ngươi nhanh lên."

Trên thuyền con, truyền đến tiếng hô không kiên nhẫn.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh băng. Đôi môi đỏ thắm hơi cong, hạ giọng hàm hồ nói: "Đây, đây."
Dứt lời, nàng quay người lại, hơi cúi đầu nhanh chóng đi đến thuyền con.

Nàng không hề trở ngại lên thuyền con, vừa đứng vững đã nghe thấy thanh âm nghi hoặc vang lên trên đầu: "Ơ? Dưới chân ngươi..."

Không đợi nói hết câu, chỉ thấy ánh sáng tím chợt loé. Bốn người phảng phất như bị dính định thân chú, không nhúc nhích. Nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ họ, đều để lại vệt đỏ như sợi tơ tằm.

Một đám đều nhắm hai mắt lại, không còn tiếng động.

Mộ Khinh Ca chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bốn tên đã mất mạng. Không nói một câu, chỉ dựa theo trận hình lúc trước của họ, chỉnh trang lại tư thế cho họ.

Mà nàng thì đứng ở vị trí Lưu Nguyên lúc nãy.

Xa xa nhìn lại, thật giống như bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm.

Thuyền con tiếp tục đi trước, phá ra khí độc, tìm kiếm tung tích 'Mộ Khinh Ca' ở đầm lầy Vô Tận đen kịt.
Vòng một hồi, có đệ tử Vạn Thú Tông cưỡi linh thú đi qua thuyền. Là mấy nữ tử nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần âm lãnh.

Nhìn thấy thuyền con Luyện Đúc Tháp, nữ tử dẫn đầu trong đó cười khẩy nói: "Ơ, đây không phải các sư huynh Luyện Đúc Tháp sao. Lục soát cái gì? Một kẻ ngoài giả mạo đệ tử Luyện Đúc Tháp lấy bảo, các ngươi lại hồn nhiên không biết, còn bị lợi dụng. Thật sự là buồn cười."

Nàng vừa nói xong, mấy nữ tử bên cạnh lập tức cười phụ hoạ.

Trong tiếng cười không hề che giấu trào phúng nồng đậm.

Trên thuyền con, ngoại trừ Mộ Khinh Ca còn lại đều là người chết, tự nhiên sẽ không trả lời các nàng. Mộ Khinh Ca hạ giọng nói: "Mấy vị sư muội Vạn Thú Tông cần gì phải đắc ý như thế? Thiếu tông chủ nhà các ngươi còn không phải... Súyt nữa mất mạng ở đầm lầy?"
Nàng vốn định nói thẳng Thái Sử Cao đã chết, nhưng xem vẻ mặt mấy nữ tử không có biểu cảm nên có khi thiếu tông chủ chết, thử sửa miệng.

"Ngươi! Hừ, thiếu tông chủ của chúng ta chẳng qua là nhất thời không cẩn thận, mới xém chút bị tên tặc tử kia đắc thủ. Chờ ngài điều dưỡng xong, chắc chắn sẽ tự mình đi bắt tặc tử kia, lấy mạng chó của hắn!" Nữ đệ tử Vạn Thú Tông tức giận nói.

Thái Sử Cao quả nhiên không chết!

Trong lòng Mộ Khinh Ca hơi trầm, đáy mắt nổi lên ý lạnh.

Lúc trước ở mê cung dưới lòng đất, nàng đã cảm thấy Thái Sử Cao 'chết' quá dễ. Không nghĩ tới hắn cư nhiên dùng quỷ kế giấu trời qua biển.

Thái Sử Cao không chết, sau khi tỉnh lại đương nhiên sẽ nói hết chuyện xảy ra phía dưới.

Khó trách nhóm người này dễ dàng khoanh vùng mình, hạ lệnh cưỡng chế đoạt lại!
Thái Sử Cao không chết, nhưng Đinh Mão khẳng định chết rồi. Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, làm bộ bi thương nói: "Đinh sư huynh chúng ta lại không có vận khí tốt như thiếu tông chủ các ngươi."

Nhắc tới Đinh Mão, mấy nữ đệ tử Vạn Thú Tông cuối cùng nhớ đến hai thế lực trước mắt đang cùng chung kẻ địch.

Nữ đệ tử dẫn đầu nói: "Yên tâm đi, hiện tại trong đầm lầy Vô Tận có Phùng trưởng lão các ngươi phụ trách tìm kiếm. Bên ngoài có Kim trưởng lão các ngươi và Hắc Mộc trưởng lão chúng ta phụ trách canh giữ. Tặc tử kia có bản lĩnh lớn, cũng không thể trốn thoát được."

"Ừm, vậy chúng ta tiếp tục đi tìm tung tích tặc tử kia." Mộ Khinh Ca nói theo mấy người, thuyền con lần nữa trôi xa.

Đột nhiên, một nữ đệ tử Vạn Thú Tông hô: "Này, bên đó là địa bàn tìm kiếm của Vạn Thú Tông chúng ta. Các ngươi ra bên kia."
Mộ Khinh Ca híp híp mắt, điều động đầu thuyền, nói với nữ đệ tử Vạn Thú Tông: "Biết biết, ta đang chỉnh đầu thuyền."

Thuyền con quay đầu, đi về phương hướng nữ đệ tử Vạn Thú Tông chỉ.

Sau khi thuyền con biến mất trong làn khí độc, mấy nữ đệ tử mới rời đi tiếp tục tìm kiếm.

'Không nghĩ tới còn tách khu tìm kiếm.' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Nàng giả thành đệ tử Luyện Đúc Tháp là muốn tìm hiểu thêm tin tức, còn có tìm kiếm cơ hội rời đi. Nhưng hiện giờ nghe nữ đệ tử Vạn Thú Tông kia nói, chỉ sợ không dễ rời đi.

Nếu tiếp tục trì hoãn ở nơi này, khả năng sẽ gặp phải vị Phùng trưởng lão kia.

'Có vẻ không ra ngay được.' Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng.

...

"Từ từ, không đúng." Mấy nữ đệ tử Vạn Thú Tông đi xa, người dẫn đầu đột nhiên kịp phản ứng.
"Sư tỷ sao vậy?" Một người đệ tử Vạn Thú Tông đi lên trước hỏi.

Nữ đệ tử dẫn đầu nhíu mày, cẩn thận nhớ lại đối thoại với đệ tử Luyện Đúc Tháp vừa rồi, chậm rãi lắc đầu: "Không đúng, không đúng."