Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 381: Mộ Khinh Ca ngươi thật tàn nhẫn! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Ánh sáng chói mắt chiếu vào người, bao phủ Phượng Vu Quy.

Thời điểm cửa xe huyền thiết phong bế mình được mở ra, hắn nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào náo động.

"Ra rồi! Ra rồi!"

Thanh âm thô lỗ mà dã man hò hét bên ngoài, cùng với côn sắt đánh vào thùng xe.

Phượng Vu Quy chậm rãi bò ra khỏi thùng xe, đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng.

Tầm mắt hắn còn chưa nhìn rõ ràng, đã cảm thấy có một vật lớn nhào tới mình. Phượng Vu Quy theo bản năng lăn sang bên cạnh, giơ tay muốn phản kích.

Nhưng khi ra tay, hắn mới đột nhiên nhớ tới linh lực mình bị phong ấn.

Chưởng phong sắc bén xẹt qua gương mặt. Phượng Vu Quy hoảng sợ tránh né, nhưng trên mặt vẫn để lại vài vệt máu nóng rát. Hương vị máu tanh tràn ra từ miệng vết thương trên má, cảm giác đau đớn khiến tầm nhìn hắn ngày một rõ ràng. Thần trí cũng dần kéo về...

"Gϊếŧ hắn!!! Gϊếŧ hắn!!!"

"Xé nát hắn! Xé nát hắn!"

"Ôi trời! Thất thần làm gì? Bị doạ mất mật rồi sao!"

Phượng Vu Quy đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Tầng tầng khán đài vây thành vòng tròn, vô số bộ mặt điên cuồng dữ tợn. Bọn họ kêu, mắng, gào, rống phát tiết cảm xúc nội tâm.

Mà dưới chân là tầng đất cát thô ráp. Dù có đi giày, cũng có thể cảm nhận được bàn chân lấn cấn.

Bên tai hắn là tiếng dã thú gầm nhẹ, còn có hơi thở thuộc về dã thú.

Hắn đột nhiên nhìn sang, thấy một con báo trưởng thành như hổ rình mồi nhìn hắn. Móng vuốt không ngừng bào cát đất. Bụi đất văng lên, há miệng để lộ răng nanh sắc bén cứng rắn, nhiễm đỏ như máu.

Hai mắt Phượng Vu Quy co rụt lại. 'Nơi này là Giác Đấu Trường!'

"Rống!!!" Con báo không có kiên nhẫn để cho Phượng Vu Quy có nhiều thời gian tự hỏi, lần nữa nhào tới hắn.

Phượng Vu Quy hung ác nhìn, trong lòng càng phẫn nộ!

Khi nào, hắn đường đường là Ly quốc Tam điện hạ lại bị một con súc sinh khinh nhục?

Phượng Vu Quy huy một quyền qua, đánh trúng vuốt con báo, thành công khiến công kích của nó bị thay đổi phương hướng. Nhưng đồng thời mu bàn tay hắn cũng bị móng vuốt cào rách, lưu lại vài vệt máu sâu. Máu theo ngón tay nhỏ giọt xuống đất cát.

Công kích nhiều lần thất bại, cộng thêm mùi máu tanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, con báo điên cuồng nhào tới Phượng Vu Quy. Mà Phượng Vu Quy bị mất linh lực chỉ có thể dựa vào phản ứng tự thân và lực lượng thân thể phản kích.

Một người một báo quần nhau trong Giác Đấu Trường, đấu đến khó phân trên dưới.

Màn đấu kịch liệt nhấc lên sóng nhiệt hò hét. Thanh âm một tiếng tiếp một tiếng nối liền.

Mà ở khu khách quý khán đài giống như bị cách ly, so với ồn ào bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Nơi này thoải mái an tĩnh, tất cả hưởng dụng cái gì cần có đều có.

Trên tường trang trí vô số đầu thú, cả gian phòng tục tằng tràn ngập dã tính.

Một bên dựa vào xem đài, ở đó có một ghế dựa thoải mái dễ chịu cực lớn. Phía trên phủ nệm êm dùng tơ tằm thượng đẳng dệt thành. Ngồi lên giống như ngồi trên đám mây.

Có một người nằm nghiêng trên ghế. Khuỷu tay chống lên gối mềm, tư thái lười biếng dựa vào lưng ghế. Một thân hồng y như ngọn lửa chảy xuôi từ ghế xuống sàn.

Đôi môi đỏ thắm của nàng nhẹ giương. Con mắt thấu triệt mang theo sự trêu tức nhàn nhạt, thưởng thức chiến đấu trên Giác Đấu Trường.

"Rống!!!" Con báo trong Giác Đấu Trường phát ra tiếng rêи ɾỉ. Cơ thể rơi bộp xuống đất, hơi thở thoi thóp.

Phượng Vu Quy cũng không tốt hơn. Áo choàng trên người bị xé thành từng mảnh rách rát. Làn da có không ít vết thương chảy máu đầm đìa. Trán hắn cũng bị va đập, vệt máu chảy xuống nhiễm đỏ nửa bên mặt hắn.

Hắn thở hổn hển, ánh mắt ngoan độc âm trầm.

Trên khán đài tuôn ra tiếng hoan hô, khiến hắn nổi lên sát khí lạnh thấu xương!

Hắn là Hoàng tử tôn quý, hiện giờ lưu lạc tới mức ẩu đả với dã thú để lấy lòng đám tiện dân vô tri?!

"Là ai! Rốt cuộc là ai! Phượng Vu Phi có phải ngươi không?!" Phượng Vu Quy đột nhiên ngửa đầu la lớn. Thanh âm hắn không nhỏ, nhưng không khiến cho kẻ nào chú ý.

"Ra đây! Rốt cuộc là ai hãm hại ta? Đi ra cho ta!" Phượng Vu Quy tìm kiếm người khả nghi, nhưng vẫn không tìm được đáp án.

Đột nhiên, Giác Đấu Trường hạ ba cánh cửa sắt xuống. Lập tức khiến Phượng Vu Quy cảnh giác.

Tiếng chân truyền ra từ cửa sắt đen tuyền.

Chỉ chốc lát ba con bò húc phừng phừng vọt ra từ cửa sắt, bay thẳng tới công kích Phượng Vu Quy.

Sừng đấu bén nhọn trên đầu bò húc nhắm ngay Phượng Vu Quy, làm con mắt hắn co rụt lại. Bỗng chốc trong lòng dâng lên cỗ sợ hãi.

Ba con bò húc nhanh chóng tới gần từ các phương hướng khác nhau. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Phượng Vu Quy.

Đôi tay Phượng Vu Quy đột nhiên bắt lấy sừng đấu đang nghênh diện xông lên, gắt gao chống lại không cho nó tới gần mình. Dùng sức quá mạnh dẫn tới không ít miệng vết thương đều đã chảy máu.

"A!!!" Phượng Vu Quy bị bò húc đỉnh không ngừng lui về phía sau.

Mà hai con bò húc hai bên đã tới gần, nhắm ngay eo và bụng Phượng Vu Quy, húc lên.

Phượng Vu Quy trợn to mắt. Hắn nhanh chóng buông tay, muốn né tránh va đập hai bên. Nhưng vẫn chậm một bước, eo và bụng bị hung hăng đụng phải. Phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị văng lên không trung.

Lực lượng bò húc rất lớn, hất hắn lên không trung tạo thành một đường hình cung.

Phượng Vu Quy đau đớn muốn chết. Thời điểm bị hất lên không trung, đôi mắt nhuộm máu của hắn vô tình thấy được trên khu khán đài dành cho khách quý, có một mạt hồng y kinh diễm. Còn có đôi mắt lạnh băng giễu cợt kia!

Đồng tử hắn bỗng phóng đại. Đáy mắt nhìn bóng dáng màu đỏ thật lâu không tan đi.

Oanh!!!

Lưng đập mạnh xuống đất. Tạng phủ Phượng Vu Quy lệch vị trí, lại phun ra búng máu.

'Mộ Khinh Ca, là ngươi!'

Phượng Vu Quy gắt gao nắm chặt cát đất trong tay. Hận ý trong mắt như thực chất.

Ba con bò húc lại vọt tới, Phượng Vu Quy không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể lê lết thân thể chồng chất vết thương, cố gắng tránh né.

Hắn chật vật thê thảm, đưa tới thanh âm cười đùa trên khán đài.

Tiếng chế nhạo, cười nhạo, vũ nhục truyền vào tai hắn. Càng làm hắn hận Mộ Khinh Ca thêm một phần!

Hắn muốn sống sót!

Sống tìm Mộ Khinh Ca báo thù!

Có lẽ do thù hận, khiến Phượng Vu Quy bộc phát ra lực lượng kinh người. Hắn cư nhiên khi đối diện với bò húc công kích, cậy mạnh bẻ gãy một cái sừng, trở thành vũ khí của mình.

Trải qua một hồi chém gϊếŧ thảm thiết, Phượng Vu Quy đã mổ bụng ba con bò húc. Nhưng đùi phải hắn cũng bị đâm đứt, tạng phủ trong cơ thể sớm đã rách nát.

Phượng Vu Quy cảm giác mình ngày càng suy yếu. Nằm thẳng trên đất cát, cầu nguyện tất cả kết thúc.

Trong phòng khách quý, người phụ trách Giác Đấu Trường vô cùng khiêm tốn đi tới sau Mộ Khinh Ca, cẩn thận dò hỏi: "Tiểu tước gia, có tiếp tục nữa không?"

Bằng vào kinh nghiệm của hắn, tên nam nhân kia chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười nguy hiểm tà mị, nàng nhìn Phượng Vu Quy trong sân, nhàn nhạt nói: "Cho hắn một ít thuốc trị thương thấp kém, sau đó... Tiếp tục."

"Vâng." Người phụ trách Giác Đấu Trường không tỏ dị nghị gì lui xuống. An bài theo lời Mộ Khinh Ca.

'Kết thúc chưa? Kết thúc đi...' Phượng Vu Quy nằm trên đất. Thân thể mệt mỏi và đau đớn làm hắn không duy trì nổi nữa. Hắn muốn giải trừ linh lực trên người. Nhưng không biết vì sao, vô luận hắn làm thế nào đều không được.

Hiện tại hắn chỉ có thể chờ mong Mộ Khinh Ca không muốn hắn chết nhanh như vậy, sẽ để cho hắn kéo dài hơi tàn. Như vậy hắn mới có cơ hội bỏ trốn!

Chỉ có sống sót, mới có thể báo thù!

Phượng Vu Quy nằm cạnh thi thể dã thú, xung quanh đều là ánh mắt điên cuồng. Giờ khắc này hắn thật sự cảm thấy mình chỉ là con súc sinh thấp kém, mua vui cho người khác.

Đột nhiên hắn nghe được tiếng bước chân nhân loại.

Phượng Vu Quy kích động. Hắn cảm giác mình được cứu rồi, có thể tạm thời không cần lấy mạng đổi mạng!

Rốt cuộc, hắn thấy có hai người đi tới gần mình.

Thần sắc hai người đều lạnh nhạt, giống như đã quá quen nhìn những chuyện thế này.

Hai người lấy ra một thuốc bột thấp kém mà Phượng Vu Quy thậm chí sẽ không dùng cho mình, rắc vào người. Sau đó thô lỗ nối xương cho hắn.

Hắn cố nén đau, cố nén cái mùi khó ngửi tản mát từ thuốc bột thấp kém. Hắn biết hai người này đang chữa thương cho mình.