Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 188: Tiểu công tử tuấn tú nhà ai (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lạc Nhật sâm lâm có rất nhiều dã thú, còn có Linh thú cấp thấp. Đã trở thành thiên đường mạo hiểm trong lòng vô số người.

Trấn Lạc Nhật cũng vì vậy mà thành lập. Là nơi nghỉ ngơi và tiếp tế của các mạo hiểm giả muốn tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.

Đương nhiên, đại đa số xuất hiện ở đây đều là người Tần quốc. Chỉ khi tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, mới gặp phải mạo hiểm giả của quốc gia khác.

Mộ Khinh Ca muốn đi Ngu quốc, hoặc là xuyên qua Lạc Nhật hoang nguyên. Hoặc là đi qua Lạc Nhật sâm lâm tiến vào Ly quốc, rồi từ Ly quốc tiến vào Ngu quốc.

Phân viện Dược Tháp ở phía tây Ngu quốc, gần Mê Mộng chi sâm.

Muốn tới nơi đó, thì phải xuyên qua toàn bộ Ngu quốc.

Lộ tuyến rất dài, người thường đại khái phải đi mất một năm. Mà đám người Mộ Khinh Ca có diễm mã, thuận lợi mà nói, chỉ cần đi một phần tư người thường là có thể đến nơi.

Lạc Nhật hoang nguyên, Mộ Khinh Ca không có hứng thú. Nếu là du lịch, nàng đương nhiên sẽ lựa chọn con đường dài này, lộ tuyến phong cảnh ven đường lại có người.

Phân viện Dược Tháp Ngu quốc, là mục đích cuối cùng của chuyến du lịch lần này!

Ai bảo phân viện Dược Tháp Ngu quốc, toàn bộ Lâm Xuyên đại lục, chỉ có duy nhất phân viện này đây?

Nghe nói, tổng viện Dược Tháp sở dĩ thành lập phân viện ở Ngu quốc, một là bởi vì thiên phú luyện đan của người Ngu quốc gần với Thánh Nguyên đế quốc. Hai là vì, dược liệu trong Mê Mộng chi sâm ở Ngu quốc phong phú, đại lục hiếm có. Mục đích của phân viện Dược Tháp không chỉ là thu nạp nhân tài, càng bởi vì những dược liệu khiến Luyện Đan Sư nhìn đỏ mắt.

Từ Lạc Đô xuất phát vẻn vẹn bảy ngày, đoàn xe Mộ Khinh Ca đã tới phụ cận trấn Lạc Nhật.

Cỏ dại mọc thành cụm ven đường, vừa mới mưa nên mặt đường có chút lầy lội.

Diễm mã kéo xe ngựa chậm rãi dừng lại. Mặc Dương cưỡi diễm mã quay đầu đi đến trước xe, thấp giọng nói: “Tiểu tước gia, phía trước chính là trấn Lạc Nhật.”

Rất nhanh màn xe bị kéo lên, lộ ra ngũ quan thuần mỹ của Ấu Hà.

Nàng mỉm cười nhìn Mặc Dương, nghiêng người tránh ra.

Tầm mắt Mặc Dương lập tức thêm một đạo màu đỏ như ẩn như hiện. Đáy mắt Mặc Dương hiện lên một tia đen tối, lui về sau mấy bước. Người trong xe vịn khung cửa đi xuống, một bộ hồng y xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt hắn.

Như ráng chiều, lại như kiêu dương. Như hoả diễm nóng bỏng, lại như huyết dịch yêu dã. Dáng người tuyệt mỹ cao lớn, trong lòng Long Nha Vệ chính là tồn tại như thần.

Hắn không nên, còn có tâm tư khinh nhờn.

Mặc Dương hơi rũ mắt, giấu một tia cảm xúc khác thường sâu trong đáy mắt.

Giới tính thật của Tiểu tước gia, Long Nha Vệ và hai nha hoàn Ấu Hà đồng thời biết. Mới đầu bọn họ khiếp sợ, thậm chí chấn động. Nhưng đều không hề khúc mắc tiếp nhận sự thật này, trung thành đối với Mộ Khinh Ca chưa bao giờ thay đổi.

Thậm chí còn vì thân phận nữ tử của nàng làm ra mọi chuyện, khiến cho Long Nha Vệ đối với nàng càng sùng kính.

Nhưng hắn… Không biết bắt đầu khi nào, trong lòng lại có một tia không nên có. Có đôi khi, hắn muốn lặng lẽ thu hết tốt đẹp của chủ tử, không cho bất kì ai thấy.

“Phía trước chính là trấn Lạc Nhật?” Mộ Khinh Ca vẫn chưa phát hiện Mặc Dương khác thường. Nâng cằm nhìn đền thờ mơ hồ thấy phía trước.

Thanh âm thanh lãnh mang theo tùy ý, như nước đá dội tỉnh Mặc Dương.

Hai tròng mắt hắn rũ càng thấp, ứng tiếng nói: “Vâng.”

Mộ Khinh Ca gật đầu, chắp tay ra sau, đối với hắn nói: “Đi thôi. Hôm nay nghỉ ngơi ở trấn Lạc Nhật.” Sau khi phân phó, Mộ Khinh Ca không trở lại xe ngựa mà cưỡi hắc diễm, cùng đám người Mặc Dương tiến vào trấn Lạc Nhật.

Vừa xuyên qua đền thờ làm bằng gỗ đi vào trấn, một bức hoạ khác liền ánh vào đáy mắt Mộ Khinh Ca.

Trấn Lạc Nhật, quả thực chính là phiên chợ vô cùng náo nhiệt.

Khác với đường đến hoang vắng, cái trấn này dọc đường khắp nơi đều có thể tùy ý thấy được quầy hàng. Phía trên bày thú cốt, da thú, còn có chút đồ ngổn ngang.

Nhà gỗ xen lẫn quầy hàng, có lớn có nhỏ. Một số treo thẻ bài tửu quán, một số thì viết nghỉ trọ. Ngẫu nhiên còn có chữ y quán.

Còn có một vài cửa hàng, chính là bán vật phẩm tiếp tế, có sinh ý tốt nhất.

Người hoạt động trong trấn Lạc Nhật, phần lớn đều là nam tử cường tráng. Lác đác thấy có nữ tử, cũng đều là bộ dáng hiên ngang. Thể loại đại tiểu thư nũng nịu, căn bản không tồn tại ở đây.

Đoàn người Mộ Khinh Ca đi vào. Diễm mã kéo xe, xe ngựa kiến tạo từ gỗ trầm hiếm. Còn có hai mươi mấy người đội hộ vệ, lập tức hấp dẫn chú ý người trong trấn.

Cứ như một đoàn xe xuất hiện ở đây, là quá không bình thường.

Mà khi tầm mắt bọn hắn dừng trên người Mộ Khinh Ca, đều mãnh liệt hít ngụm khí lạnh. Trong lòng không hẹn mà cùng tán thưởng. ‘Công tử nhà ai vậy? Lại có dung mạo kinh diễm như thế. So sánh với hắn, bọn họ quả thực chính là bùn dưới đế giày. Mà hắn chính là đám mây chân trời.’

Dung mạo kinh người, khí chất đạm mạc khiến các hán tử kiếm ăn trong Lạc Nhật sâm lâm, đều sinh ra mặc cảm và tự ti.

Nhưng khác với nam tử trong trấn, Mộ Khinh Ca xuất hiện làm cho số nữ tử trong trấn đều toát ra thần thái thẹn thùng.

Những nữ tử ngày thường không khác nam tử, lúc này đều nỗ lực bày ra một mặt nữ nhân của mình.

Bộ dáng kệch cỡm không khiến Mộ Khinh Ca chú ý, ngược lại làm cho người bên cạnh nhịn không được nổi da gà, yên lặng dời vài bước, che miệng nôn khan.

Trấn Lạc Nhật náo nhiệt đột nhiên an tĩnh quỷ dị, đều do một người.

Nhưng người tạo thành cục diện này là Mộ Khinh Ca lại không tự biết, chỉ là đánh giá toàn cảnh trấn Lạc Nhật.

Nơi đây không lớn, cái gì cần có đều có.

Người trong Long Nha Vệ lúc trước được phái đi sắp xếp chỗ nghỉ đã trở về, đi tới bên người Mộ Khinh Ca trầm giọng nói: “Tiểu tước gia, chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi. Ở phía trước.”

Mộ Khinh Ca gật đầu, giục dây cương kéo hắc diễm đuổi kịp.

Nàng vừa động, mới phát hiện xung quanh khác thường.

Ánh mắt lành lạnh nhàn nhạt đảo qua từng người trong trấn, như băng tuyết quấn thân. Nàng hơi nhăn mày, mới khiến người trong trấn đột nhiên giật mình tỉnh lại. Không hẹn mà cùng lui về sau mấy bước nhường đường.

Tự động tránh ra một đường, đi vào sâu trấn Lạc Nhật.

Tên Long Nha Vệ đã chuẩn bị xong kia đang dẫn đường phía trước, dẫn đoàn người Mộ Khinh Ca tới khách điếm nghỉ tạm.

Lúc đoàn người dần nhạt đi, mọi người mới như vừa tỉnh giấc mộng, phục hồi tinh thần.

Bọn hắn không biết vì sao mình phải đột nhiên tránh ra. Duy nhất nhớ kỹ là hồng y công tử đầu lĩnh kia, làm cho người ta không dám trái nghịch. Tựa như hắn chính là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng.

“Người kia là ai?” Có người hỏi.

Người bị hỏi lắc đầu nhíu mày: “Không biết, trước kia chưa bao giờ gặp qua công tử tài mạo như thế tới trấn Lạc Nhật.”

“Các ngươi có chú ý không? Thú cưỡi của bọn họ đều là diễm mã.” Có người quan sát được trọng điểm.

Lấy diễm mã làm thú cưỡi!

Được hắn nhắc nhở, trong lòng mọi người đều kinh ngạc.

Ai mà không biết diễm mã là Linh thú. Phàm là Linh thú đều có trí lực và ngạo cốt nhất định, muốn hàng phục rất khó. Muốn chúng nó như ngựa nuôi dưỡng, ngoan ngoãn phục tùng cho người sử dụng, khó càng thêm khó.

“Ý? Hình như Tần quốc chúng ta duy nhất có thể lấy diễm mã làm thú cưỡi chính là Mộ lão tướng quân Mộ Hùng, quân thần Tần Quốc Mộ gia đi!” Người nói lời này, tin tức còn linh thông.

“Đúng đúng đúng! Ngươi nói không sai. Ngày đó Mộ gia tiểu tước gia từ Duệ thành trở về Lạc Đô, chính là cưỡi diễm mã vào thành. Hình ảnh kia! Chậc chậc, thật là soái đến oanh tạc! Ngày đó ta ở Lạc Đô, thấy rất rõ ràng.” Có người lập tức phụ hoạ. Đột nhiên, linh quang hắn vừa hiện, thất thanh nói: “Vừa rồi người kia, hình như chính là Mộ phủ tiểu tước gia!”

“A! Hắn là Mộ phủ tiểu tước gia? Là người ở giữa phố Lạc Đô nộ sát Hàn quốc cữu làm hại chết không ít tướng sĩ Mộ gia quân, là Mộ gia tiểu tước gia?” Có người kích động nói.