Tuyệt Thế Cường Long

Chương 162



Chương 162

Người có thể ở trong ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ thì sẽ có nội tình và bối cảnh như nào chứ?

Dù sao thì đó cũng là căn biệt thự mà Ngọc Tiểu Long muốn dựa vào quan hệ để mua cũng không thể mua được!

“Ha ha, Tề đại sư, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ cho tôi leo cây chứ!” Sau khi Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì lập tức đi lên chào hỏi.

“Lão Hoàng, thủ pháp của kỹ sư Triều Tiên và nước Kiệt Bành kia như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng là hỏi một câu như vậy.

Tươi cười trên mặt Hoàng Kỳ Bân có chút cứng đờ, chung quanh có nhiều người như vậy, sao lại lấy chuyện này ra làm tiền đề câu chuyện chứ? Cứ phải nhớ mãi không quên như vậy sao?

Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn biết rằng bọn họ có năng lực để dừng chân ở Hoa quốc hay không thôi, không có ý gì khác.”

Hoàng Kỳ Bân vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Lý Vân Uyển ở một bên đen mặt, cảm thấy đàn ông không phải là thứ gì tốt.

“Đi, tôi dẫn cậu tới sòng bạc chơi hai vòng, thắng thua đều tính cho tôi.” Hoàng Kỳ Bân không muốn Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, lôi kéo hắn đi vào đại sảnh bên trong tàu chở khách.

Lý Vân Uyển đắn đo một chút rồi cũng không đi theo nữa, có đôi khi một khoảng cách thích hợp như gần như xa mới là ái muội hoàn mỹ nhất.

Quy mô sòng bạc thiết kế ở trên tàu chở khách rất không tệ, người chia bài và bảo an bên trong đều là chuyên gia được thuê từ sòng bạc thành phố Kinh Đảo tới, dựa vào thế lực của Hoàng gia thì đây không phải việc gì khó.

Tề Đẳng Nhàn ở giữa bữa tiệc nhìn thấy Hướng Đông Tinh mặc một thân váy lễ phục màu trắng, trước ngực khoét chữ V xuống sâu, vạt váy xẻ tà tới ngang đùi, cực kỳ gợi cảm.

Trên tai cô ta đeo khuyên tai kim cương, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ trân châu, trên cổ tay đeo ba cái vòng tay, phô bày một thân khí chất lên đến đỉnh cao.

Loại lãnh diễm như vậy khiến vô số đàn ông nhìn vào đều sẽ chùn bước.

Giờ khắc này cô ta đang ngồi ở một bên bàn, có vẻ như là đang đánh bài với người khác.

Trên bàn bài ngoại trừ cô ta còn có cả Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ.

“Hướng tổng, tới cô rồi, bài này cô vẫn không cần sao?” Từ Ngạo Tuyết trầm ngâm hỏi, con chip ở trước mặt cô ta đã chồng chất như núi.

Mà ở trước mặt Hướng Đông Tinh lại chỉ ít ỏi còn mấy con chip.

Hoàng Kỳ Bân nói: “Đó là ân oán giữa các xí nghiệp lớn với nhau, ý của ba tôi là không muốn xen vào.”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, lập tức hướng bàn đó đi tới.

Một ngàn vạn chip của Hướng Đông Tinh đã thua hết sạch, hiện giờ chỉ còn hơn kém tám mươi vạn chip trong tay, nếu lại tiếp tục thua thì chỉ sợ sẽ không có đường lui nữa.

“Đông Tinh, chip của cô sắp bị thua hết rồi kìa. Tôi hy vọng cô có thể tuân thủ hứa hẹn trao đổi 10% cổ phần với tập đoàn Từ thị, nếu không thì sắc mặt của mọi người đều sẽ rất khó coi.” Vương Hổ trầm ngâm nói.

sắc mặt của Hướng Đông Tinh âm trầm, trực tiếp ném hai cây bài trên tay xuống, lạnh lùng nói: “Không chơi nữa!”

Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ bắt tay nhau chèn ép tập đoàn Hướng thị khiến cho Hướng Đông Tinh cảm thấy áp lực bội phần, đã thế gần đây một sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Hướng thị còn gặp phải trở ngại lớn.

Thừa dịp cơ hội lần này Từ Ngạo Tuyết đưa ra cách đánh cuộc bằng bài để giải quyết.