Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 349: Tìm thuốc



Phượng Cửu ở cùng cha nàng cả buổi sáng, gần đến giờ ngọ thì mới thấy gia gia nàng trở về.

“Phượng nha đầu, gia gia đã làm xong việc rồi!” Lão thái gia đi vào trong nhà với nụ cười nở trên môi, sau khi đến bàn rót chén nước uống xong liền đi thẳng vào bên trong, nhìn thấy Phượng Tiêu ngồi đầu giường sắc mặt khá tốt nên đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống. 

“Gia gia, quốc chủ không làm khó người chứ?” Phượng Cửu nhìn ông rồi hỏi. Tuy nói mọi quyền hạn đều trả lại cho Mộ Dung Bác rồi nhưng thế lực của Phượng phủ bọn họ vẫn khiến người khác không dám xem nhẹ, chắc chắn tên quốc chủ kia cũng sẽ không yên tâm về bọn họ.

“Không đâu! Phượng phủ chúng ta từ bỏ quyền lực, ta thấy hắn rất vui thì có, làm sao có thể làm khó một lão già như ta được? Ngược lại, mấy vị các lão lại muốn giữ ta lại, muốn ta thay đổi quyết định, bọn họ là những người phụng sự triều đình từ triều trước nên đương nhiên là biết được sự trung thành của Phượng phủ chúng ta đối với Diệu Nhật quốc này, chỉ là...” Lão thái gia thở dài một tiếng, hành động của Mộ Dung Bác thật sự đã khiến cho ông thất vọng.

Phần lớn cuộc đời của bọn họ đều bảo vệ Diệu Nhật quốc này cho hắn, nhưng đến cuối cùng thì sao? Mộ Dung Bác lại muốn giết cháu trai ông, lại còn muốn để cháu gái của ông gả cho người ta làm trắc phi! 

Trắc phi? Nói thì dễ nghe lắm, nhưng thực ra khác nào làm tiểu thiếp đâu.

Nàng đường đường là viên minh châu của Phượng phủ, vậy mà lại phải gả làm tiểu thiếp sao? Cho dù là làm chính phi thì những nam nhân bình thường cũng không xứng được với Phượng nha đầu nhà ông.

“Nếu đã giao lại hết quyền lực rồi, vậy thì đừng lo chuyện của bọn họ nữa, gia gia, cháu nói với người chuyện này, cháu muốn đến rừng Cửu Phục tìm mấy vị thuốc cho cha, chuyện trong nhà vẫn cần người quản lý giúp!” Nàng nói dự định của nàng ra, chuyến đi đến rừng Cửu Phục lần này nàng cũng đã tính toán xong rồi, đi đi về về cũng chỉ cần khoảng nửa tháng là đủ. 

“Rừng Cửu Phục?”

Lão thái gia nhăn mày hỏi: “Nơi đó không an toàn, một đứa cháu gái như cháu sao có thể đến đó được? Vị thuốc còn thiếu đó lẽ nào không thể mua được sao?”

Thấy những lời gia gia với cha nàng nói giống nhau như đúc, Phượng Cửu không thể không mỉm cười: “Không mua được, bởi vì cho dù là chợ đen cũng không có nó, hơn nữa chỗ có nó thì chỉ có cháu mới biết là ở đâu, vì thế cháu nhất định phải đi đến đó một chuyến!” 

“Có điều mọi người đừng quá lo lắng, rừng Cửu Phục kia cháu đã quá quen thuộc rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Cháu cũng tính rồi, muộn nhất cũng chỉ nửa tháng là về rồi, nếu như nhanh thì chắc cũng chỉ mất mười ngày là cùng!”

Nghe nàng nói như vậy, lão thái gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì cháu dẫn thêm mấy tên Phượng vệ đi cùng cháu đi, trên đường cũng có thể giúp đỡ cháu, như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Nàng lắc đầu: “Không cần đâu, một mình cháu đi là được rồi, một mình đi cũng nhanh hơn, hơn nữa vết thương của cha vẫn chưa khỏi nên người ở đây không ai có thể bỏ đi được, cứ để bọn họ ở đây canh giữ, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” 

“Vậy thì bảo Tập Lẫm đi với cháu đi!”

“Gia gia, cháu cũng không phải là trẻ con, cháu đã nói là không có nguy hiểm gì thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, cháu còn muốn nhờ ca ca chăm sóc cho mọi người trong thời gian cháu không có ở nhà nữa, nếu không thì cháu ở bên ngoài cũng không yên tâm được.”

“Nhưng...” Lão thái gia đang định nói gì đó thì đã bị nàng ngắt lời. 

“Không cần nhưng nhị gì nữa, gia gia, mọi người phải tin tưởng cháu chứ!”

Nàng khẽ cười, cũng không để cho bọn họ có cơ hội nói thêm gì nữa đã vội vàng đi ra ngoài: “Cháu đi nói chuyện với ca ca, sau đó sẽ đi chuẩn bị để ngày mai lên đường.”

“Nha đầu này…” Lão thái gia lắc đầu không biết nói gì thêm. 

“Thôi bỏ đi, để nó đi đi! Nó đã nói là không sao thì chắc chắn không sao đâu, có điều, tốt nhất để nó dẫn theo Lão Bạch đi cùng, dù gì thì Lão Bạch cũng là linh thú, sức chiến đấu của nó cũng ngang với Võ Tông, có Lão Bạch đi cùng thì cho dù có gặp phải chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ nó một chút.”

“Ừm! Vậy con nghỉ ngơi đi, ta đi nói với nó!” Lão thái gia đồng ý rồi đứng lên rời đi.