Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 72: Chương 72:




Edit: Vân
Gần tới hoàng hôn, lâu đài đình các như được quét nhũ vàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của thần dân, Nguyễn Tư Ngạn trịnh trọng tuyên bố thứ hạng và mời những người thắng xuất sắc dự tiệc.
Theo như thông lệ, ba tên đầu các lĩnh vực đều được ngự tứ ân vật, đa số là tranh chữ của danh nhân mà hoàng gia cất giữ, hoặc các loại dụng cụ văn phòng trân quý.
Họa sư đứng đầu lĩnh vực hoa điểu được một bức họa hoa điểu của tổ phụ Nguyễn Thời Ý, hớn hở vui mừng tạ ơn.

Tôn Bá Duyên được thưởng một bức sơn thủy nhỏ ngự bút… Ừm, vội vàng quỳ xuống, tạ chủ long ân.
Từ Hách tưởng Gia Nguyên đế sẽ ban cho mình tác phẩm nhỏ của một danh gia nào đó, không ngờ lại được nhận một hộp mực cổ làm từ khói dầu gỗ Tô Hợp.
Mực này lấy khói Tô Hợp, cao sừng hươu, lá vàng, mật gấu, xạ hương và bột ngọc trai tinh chế mà thành, một lạng mực giá trị bằng một cân vàng, có thể nói đây là xa xỉ phẩm cao cấp trong giới mực, mấu chốt là cực kì khó cầu.
Còn người đứng thứ ba là một vị họa sư Nam quốc, được ban cho thước chặn giấy đồng chạm trổ khi xưa “Tham Vi tiên sinh” còn sống đã dùng.
Từ Hách bỗng thấy hết sức hài lòng với danh hạng nhì của mình.
—— ai mà thèm tranh của tên hoàng đế tiểu tử kia chứ! Ai mà thèm thước chặn giấy cũ mình đã dùng mấy thập niên trước? Mực tốt là có giá trị nhất!
Hắn bưng hộp gấm, lui ra sau rồi lặng lẽ quay đầu, nháy mắt với Nguyễn Thời Ý ở đằng xa.
Nguyễn Thời Ý đang nhìn chỗ Gia Nguyên đế, bỗng bắt gặp cái nháy mắt của Từ Hách, buồn cười vì hắn chỉ lấy được thứ hai, lại không tiện giễu cợt trước mặt mọi người, nhịn đến nỗi mặt đỏ ửng hết cả lên.
Từ Thịnh thấy vậy cười trêu: “Hai người quả nhiên có rất nhiều bí mật nhỏ!”
Nguyễn Thời Ý ậm ờ, không đáp lại hắn ta.
Từ Thịnh thấy không thú vị, đúng lúc tối nay hắn ta phải làm nhiệm vụ, giờ giấc cũng tới rồi, bèn giao phó Lam Dự Lập chiếu cố người Từ gia rồi đi thẳng xuống đài.
Lúc đó, trên đài ban thưởng xong, các họa sư cùng thưởng thức tác phẩm của nhau.
“Từ đãi chiếu” gây chấn động, thậm chí có người chắc chắn, hắn chính là người say vẽ tranh ở Trường Hưng lâu đầu hè năm ngoái.
Gia Nguyên đế đang rảnh rỗi nhàm chán, thấy Từ Thịnh đang hướng về “Từ đãi chiếu” nhướn mày nháy mắt, chợt có linh cảm, bèn ngoắt ngoắt ngón tay với hắn ta.
Từ Thịnh sửng sốt, nghiêng đầu trái phải, xác nhận nhiều lần.

Gia Nguyên đế cười mắng: “Tiểu tử này! Tới đây cho trẫm!”

Từ Thịnh như chó con làm chuyện xấu bị bắt, gằm đầu bước vội tới, khom người nói: “Bái kiến bệ hạ.”
“Vừa rồi trẫm nghe người ta nói, ngươi vẽ một con rùa trước mặt họa sư bốn nước sao?
“… Chút chuyện nhỏ này cũng truyền tới thiên thính, miệng ai hay lảm nhảm thế nhỉ?” Từ Thịnh không biết làm sao.
“Biết rõ trẫm lấy gia gia ngươi làm đề vẽ, ngươi càn rỡ quấy rối cái gì?”
Gia Nguyên đế vô cùng sùng bái “Tham Vi tiên sinh”, cũng vì Từ Minh Lễ cần cù thật thà mà coi trọng Từ gia, lén đối xử với Từ Thịnh và Mao Đầu rất thân thiết.
Từ Thịnh tủi thân, không dám nói nhiều.
Gia Nguyên đế liếc hắn ta một cái: “Nghe nói người Từ gia đang thu thập lại《 Vạn Sơn Tình Lam đồ 》, trên tay các ngươi có mấy đoạn rồi?”
Từ Thịnh cẩn thận suy nghĩ một chút: “Bẩm bệ hạ, nghe nói sáu được ba thì phải?”
Long nhan của Gia Nguyên đế không vui: “Tranh của tổ phụ mình có bao nhiêu cũng không biết được? Sao ngươi có thể là tôn tử của Tham Vi tiên sinh chứ!”
Từ Thịnh nghi ngờ hoàng đế muốn tranh một suất người Từ gia lắm, như chỉ mong được kết nghĩa với phụ thân hắn ta vậy.
Vốn hắn ta định nói “nghĩa muội” đang quản chuyện này, nhưng sau lại thay đổi ý nghĩ, lỡ hoàng đế bởi vậy mà chú ý tới nhan sắc xinh đẹp của tổ mẫu, đem ý chỉ “triệu nhập cung” tới thì chẳng phải phiền toái sao?
Gia Nguyên đế ngập ngừng một lát, tựa hồ có lời muốn hỏi, bỗng thấy đám người Nguyễn Tư Ngạn gần đó đến xin ý kiến, bèn khoát tay với Từ Thịnh: “Tránh qua một bên đi!”
Từ Thịnh lui xuống dưới chủ đài, ngẫm kĩ lời hoàng đế nói, thấp thoáng có điều cần suy nghĩ.
*****
Hậu hoa viên của Hàn lâm họa viện được xây bằng kỳ thạch, đào hạnh sum suê hòa hợp với ráng chiều rực rỡ trong tà dương chiều tối.
Gió cuốn hương mỹ tửu tinh thuần, khiến cho con người ta muốn say.
Đèn đuốc dần sáng, trên bàn tiệc, một đám họa sư nâng ly chúc nhau, bữa tiệc linh đình, chuyện trò vui vẻ.
Từ Hách nói năng ôn nhã, đứng như thương tùng ngạo tuyết, ngồi như lãng nguyệt nhập hoài, uống hết trăm ly mà mặt không đổi sắc.
Hắn bận tham cứu luận đề “Thi họa hỗ trợ lẫn nhau” với Tô lão, chí lớn xuất nhập núi sông, chí nhỏ thì thuận theo bên khác, ngang tàng thì khai cương thác thổ, nhún nhường thì tế thủy trường lưu*.
(*) tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài
Tô lão yêu tài, Từ Hách khiêm tốn, một già một “trẻ” tự quen nhau, giao du qua lại nhiều lần, đã đạt tới cảnh giới bạn vong niên.
Thấy hai người trò chuyện nhiệt tình, phó Chỉ huy sứ Hàn lâm họa viện Phó Nguyên Uân cũng gia nhập đề tài.
Đang lúc uống thỏa bàn thích, Từ Hách chợt phát hiện có mấy ánh mắt đang chĩa vào người hắn.
Hắn bình thản tiếp tục cười nói, khi nâng chén thì để ý trong tối, bỗng phát hiện người mặc bào phục màu đỏ đang quan sát hắn từ đầu tới cuối là Nguyễn Tư Ngạn!

Ngoài ra, bên người hoàng đế có thêm một vị phụ nhân xinh đẹp ăn mặc xa xỉ, cũng dùng ánh mắt xét nét nhìn về phía hắn.
Hắn đoán đối phương là sủng phi hay trưởng công chúa gì đó, không dám nhìn lâu, lo uống rượu mình.
Tỉ thí hôm nay, tuy Từ Hách chỉ được hạng nhì, nhưng những người yêu thích thư họa đều phân biệt được tốt xấu trong tranh.
Bất luận là đồng liêu ở Hàn lâm họa viện hay Thư họa viện ở thành nam đều biết hắn tuổi trẻ đa tài, lại khiêm tốn trầm ổn, dáng vẻ phi phàm, còn có quan hệ rối rắm với người Từ gia… Theo trình độ coi trọng và cất nhắc hắn của hoàng đế, ngày sau hắn nhất định sẽ là người có điều kiện tốt nhất để thay thế Nguyễn Tư Ngạn.
Nhân lúc Từ Hách đang đàm luận sôi nổi với hai vị tiền bối, rất nhiều người xung quanh để tâm tỉ mỉ đến chiều hướng ngôn luận của hắn.
Từ Hách không muốn trở thành điểm chú ý, bèn thu tài lại, chuẩn bị kết thúc đề tài bất cứ lúc nào.
Thấy Tôn Bá Duyên ngồi bên cạnh sửa y phục rời chỗ, nhìn như thản nhiên bước ra hành lang dài ngoài núi giả… Từ Hách chậm rãi buông chén.
Bởi vì hắn nhớ rõ ràng, nửa chung trà trước, Hồng Hiên cũng bước tới góc đó!
*****
Tiếng mời rượu xa xa bị núi giả chắn mất, chỉ còn những tạp âm đứt đoạn.
Trước hành lang yên tĩnh, dưới ánh đèn mập mờ, một nam tử tráng niên có dáng mảnh khảnh đang thì thào với một thanh niên mặc khôi giáp.
Từ Hách thi triển khinh công, lặng lẽ theo đuôi, cuối cùng vì sợ Hồng Hiên võ công cao cường mà không dám đến gần, chỉ có thể nghe loáng thoáng mấy câu thoại không liền mạch.
“… Tôn mỗ vẫn luôn khao khát được chiêm ngưỡng Tình Lam đồ, vậy mà đại tướng quân mãi không chịu…”
“Tôn tiên sinh, Tình Lam đồ ở tệ phủ hôm nay là do Nguyễn cô nương của Từ gia vẽ, bản chính đã về với nguyên chủ.”
“Cái gì!” Tôn Bá Duyên khiếp sợ.
Hồng Hiên nhỏ giọng nói đôi câu, sau đó cũng nghiêm túc đặt câu hỏi: “Tại hạ cả gan hỏi một câu, tiên sinh là người hiểu tranh của Tham Vi tiên sinh nhất, sao hôm nay mô phỏng Tình Lam đồ lại có vẻ mặt huyền diệu như thế?”
“Do đâu mà Hồng phó Chỉ huy sứ hỏi lời này?” Tôn Bá Duyên hơi cảnh giác.
“Tại hạ thành tâm muốn hỏi, tuyệt không có ác ý.”
Tôn Bá Duyên nghĩ kĩ một hồi, do dự nói: “Có lẽ Tôn mỗ nhớ nhầm. Năm xưa vào cung từng thấy tranh đó, giờ xem lại, rõ ràng là cùng một bức, nhưng không hiểu sao cảm thấy… ý vị cao khiết sâu xa hơn năm đó nhiều.”
Từ Hách đành chịu, chẳng biết làm sao.
Hắn cật lực bắt chước phong cách cẩn thận mà hoa lệ của ba mươi bảy năm trước, vậy mà lại bị người sùng bái nhiều năm phát hiện huyền cơ ở bên trong?
Người thường hẳn sẽ không suy đoán nổi đến hướng “tráo tranh” —— hành động này quá mức mạo hiểm, chẳng những cần họa kĩ cao siêu mà còn phải có can đảm cực lớn.

Nếu hắn không đụng phải Hồng Hiên lúc xuất cung, chuyện này hoàn toàn sẽ không để lại dấu vết.
Ngàn tính vạn tính, vậy mà không tính được người Hồng gia mấy thập niên rồi vẫn cứ thích ngáng chân đến thế!
Từ Hách không biết tiểu tử Hồng gia sẽ chọn trung quân hay là hiếu thuận.
Hiện nay hắn chỉ là một tiểu quan nhỏ nhoi ở Hàn lâm họa viện, căn bản không có lí do đến viếng thăm đại tướng quân Hồng Lãng Nhiên chiến công hiển hách, không thể thám thính thái độ.
Nhưng nếu để Nguyễn Thời Ý đi thương nghị với tên “đầu than chết tiệt” kia, trong lòng hắn lại muôn phần không vui.
Sầu nhân.
Thừa dịp Hồng Hiên và Tôn Bá Duyên chưa cảnh giác, Từ Hách sầu muộn lén rút lui.
Không ngờ vừa bước ra hành lang thì suýt đụng phải một nam tử cao gầy.
Người nọ có khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, phượng mâu như chứa hang tối đầm sâu, là Diêu Đình Ngọc.
Từ Hách không khỏi lén rùng mình, cười gượng: “Diêu thống lĩnh, trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp, Diêu mỗ cố ý tới tìm đại nhân.”
Trước ánh mắt ngạc nhiên ẩn chứa sợ hãi của Từ Hách, môi mỏng Diêu Đình Ngọc khẽ cười.
“Quận chúa mời đại nhân ba ngày sau đến tụ tập ở phủ quận chúa.”
*****
Đêm khuya, ngoại ô thành Đông đều vắng lặng, chỉ còn hai ba tiếng mưa rơi lích tích vang trong rừng trúc và vài tiếng côn trùng gọi xuân.
Từ Hách trở về nhà một mình, đẩy cổng viện ra, vòng qua ảnh bích*, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
(*) ảnh bích: tường xây làm bình phong ở cổng
Trong chớp mắt, hắn thật sự cho rằng mình đã uống quá nhiều, hắn vội vàng xoa mắt, cũng dùng sức nhéo đùi.
Trong hồ cá dưới cầu đá xanh hình vòm, chẳng biết những ngọn đèn hoa sen được thắp lên từ lúc nào, bởi gió thổi mặt hồ gợn nước, cho nên dập dềnh qua lại mãi.
Y nhân* đứng ở đầu cầu, dáng vẻ vô cùng sốt ruột sau khi thấy hắn vào cửa bỗng dịu đi ba phần.
(*) y nhân: người kia, người ấy (chỉ nữ giới)
Thê tử của hắn… đang đợi hắn sao?
Từ Hách thầm thấy khó tin, sau khi hồi thần mới sải bước tới cạnh nàng, nhoẻn miệng cười hỏi: “Nguyễn Nguyễn, sao nàng… tới đây? Tới lâu chưa? Sao không vào nhà chờ?”
Hắn không tin tiểu lão thái bà nhà hắn sẽ chỉ vì hắn được hạng nhì trong một cuộc tỉ thí không quan trọng mà đặc biệt đến chúc mừng, còn cố ý mặc kệ mưa phùn đứng chờ ngoài này.
Nguyễn Thời Ý vẫn mặc bộ váy sa tím nhạt kia, trên búi tóc cắm trâm khảm ngọc và đính hoa sen rũ dây vàng. Phấn son nhàn nhạt vẫn còn trên mặt, được ánh đèn ở cổng trong và trên mặt nước chiếu sáng vẻ xinh đẹp nhã nhặn.
“Tam Lang, Thịnh Nhi nói, hôm nay thánh thượng hỏi nó về Tình Lam đồ…”
Từ Hách hơi sửng sốt: “Ý nàng là, rốt cuộc hắn cũng đưa… ‘long trảo’ tới Từ gia?”

Nguyễn Thời Ý gật đầu, đưa cho hắn một cuộn lớn, trong có bọc nhiều đồ.
“Lần này ta tới để đưa tranh cho chàng. Lúc nghỉ tết, chàng chỉ mô phỏng một phần nhỏ, sợ rằng…”
“Ta hiểu, ta sẽ nắm chặt thời gian hoàn thành.”
Hắn nhìn xung quanh, xác nhận không có người ở gần đây, đoán Nguyễn Thời Ý đến đã lâu, vội kéo tay nàng, chạy thẳng một mạch vào họa thất.
Buông tranh xuống, hắn lấy một chiếc khăn sạch ra, lau nước đọng trên tóc nàng trước, nói với giọng trách cứ.
“Nàng cũng thật là! Ta còn định mai đi tìm nàng… Nàng đã vội tới đây! Tĩnh Ảnh đâu?”
“Nha đầu kia vào bếp ăn gì rồi.” Nguyễn Thời Ý ngạc nhiên nói, “Bên chàng xảy ra chuyện gì?”
Từ Hách kể chuyện Hồng Hiên và Tôn Bá Duyên nghi ngờ Tình Lam đồ cho nàng biết, lại nói tới chuyện tiếp xúc với Nguyễn Tư Ngạn mấy tháng nay, đối phương có vẻ đang quan sát hắn.
“Nguyễn Nguyễn, lần đầu đường đệ nàng hồi kinh gặp ta vào năm ngoái, câu đầu tiên hắn nói là, ‘Từ đại nhân có chung nguồn gốc với Lẫm Dương Từ thị không? Nhìn dung mạo cũng có mấy phần tương tự với Tham Vi tiên sinh’.”
“Lúc ấy ta dán đầy râu, vẽ mày rậm, dùng keo kéo thấp khóe mắt… Thật không hiểu nổi, sao hắn nói ra được lời kia!”
“Ta nhớ nàng từng nói, hắn và nàng có lui tới mấy lần, tuy phát hiện nàng cực giống đường tỷ hắn lúc trẻ, nhưng sao mãi không lộ nghi ngờ? Ta từng cố gắng sửa phong cách, nghĩ rằng… có lẽ hắn đã nhìn thấu chân tướng, cố ý không phơi bày. Nhưng nếu hắn giỏi giấu giếm thật, sao không công khai vạch rõ với ta, còn nhiều lần quan sát ngôn hành cử chỉ?”
Đến giờ Nguyễn Thời Ý cũng không nghĩ ra.
Nàng đã sớm chuẩn bị nếu đường đệ phát hiện.
Khoảng đợt du hồ ở Tích Thúy hồ vào hội ngắm sen năm ngoái, ừ… chính là hôm nàng đột nhiên có kinh nguyệt, vô tình gặp phải Nguyễn Tư Ngạn.
Rồi đến mùa đông năm ngoái, Nguyễn Tư Ngạn tới cửa cảm ơn, dạo hoa viên của Lan viên với nàng và Từ Thịnh.
Thậm chí vài ngày trước, mọi người lên núi làm lễ cúng trừ hiếu, ông ta cũng vội vã chạy tới một chuyến…
Chính thức trò chuyện ba bốn hồi, tựa hồ đường đệ của nàng thật sự cho rằng nàng là cô nhi được thu dưỡng!
Nhưng lại nhận ra Từ Hách?
Trước nghi vấn của Từ Hách, nàng hoàn toàn không nghĩ ra câu trả lời.
“A… Hay là, hắn hoàn toàn quên mất đường tỷ này rồi, nhưng với vị sư huynh kiêm tỷ phu là chàng lại nhớ mãi không quên, ghi sâu trong lòng hơn nửa đời người?”
“Nguyễn Nguyễn!”
Thấy vẻ mặt Từ Hách trở nên khó coi, nàng không khỏi buồn cười, mắt sáng lấp lánh.
“Dù gì hắn cũng yêu nam sắc, nói không chừng đúng như bên ngoài đồn đãi… Chàng mới là chân ái của hắn?”
Tác giả có lời muốn nói: 
Nguyễn Nguyễn: Nói đi! Tại sao luôn khiến cho dã nam nhân thương nhớ?
Xích Xích: Ủy khuất-ing.