Từng Bước Trộm Tâm

Chương 55: Đại nhân vật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ăn cơm tối xong, Lưu Lê ôm lấy Trọng Yên Nhi đem lời nói Tần Hạo buổi sáng nói cho nàng ấy nghe, Lưu Lê rất ít khi nói dối với người mình quan tâm, luôn một cách tự nhiên đem suy nghĩ của mình nói cho nàng ấy biết. Chẳng qua là Trọng Yên Nhi cũng không có gật đầu đáp ứng ngược lại khó xử tựa vào ngực Lưu Lê, nói: "Ngày mai Tú bà mở vũ đài tại Ôn Hương lâu để cho ta khiêu vũ một lần cuối cùng. Ta đã nói với bà ấy chuyện nàng muốn, bà ấy cũng không làm khó ta, nhưng để ta tối mai phải khiêu vũ thêm một lần nữa, nói có vị đại nhân vật nào đó dùng trọng kim mời ta. Ta đã nói với Tú bà, bà ấy cũng chỉ biết đối phương là đại nhân vật, về phần rốt cuộc là ai thì không thể nào biết được."
"Đại nhân vật? Lại một đại nhân vật còn lớn hơn Tần huynh sao? Có lớn bằng Đương kim Hoàng thượng không?" Lưu Lê có chút không vui bĩu môi, càm chống đỡ trên hõm vai của Trọng Yên Nhi, nói: "Vậy, có phải ngay ngày hôm sau nàng có thể không cần đến Ôn Hương lâu nữa phải không, có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh ta phải không?"
"Như vậy cũng không sai, mấy ngày nay ta đã đem mấy chuyện vụn vặt đều xử lý xong toàn bộ, nếu không phải Tú bà tiếp tục xảy ra chút chuyện khi nãy, ta tối mai đã liền bỏ đi thân phận nữ tử phong trần mà an tâm đi theo bên cạnh nàng rồi."
"Nếu đã như vậy, tối mai ta cùng Lăng cô nương cùng đi vậy, dù sao cũng chỉ là bữa cơm mà thôi." Xác định tối mai Trọng Yên Nhi không còn thân phận trong chốn phong trần này nữa, trong lòng Lưu Lê giống như đứa trẻ, vui mừng mà nhếch môi nở nụ cười, trong đầu hình ảnh chợt lóe lên, nàng chợt nhớ tới một chủ ý táo bạo nào đó của Đoàn Can Linh. Chưa kể, một số chủ ý có thể là chủ ý tồi tệ nào đó mà chỉ có đôi bên họ biết mà thôi; chuyện gì sẽ xảy ra nếu như người trong cuộc hoàn toàn không biết trước tình huống? Lưu Lê cười mờ ám mấy tiếng, hai tay không thành thật ở trên người Trọng Yên Nhi sờ loạn, tùy ý nói: "Yên Nhi a, trong Ôn Hương lâu hẳn là có xuân dược a?"
"Nàng tại sao lại đột nhiên nhắc đến thứ này? Muốn...muốn nó làm gì?" Trọng Yên Nhi bị vấn đề của nàng ấy làm sợ đến hết hồn, tên ngốc này chẳng lẽ lại đi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?
"Ha ha Yên Nhi tốt của ta, nàng yên tâm đi, ta không phải dùng nó để làm chuyện xấu, ta là muốn dùng nó nối dây tơ hồng thôi." Lưu Lê làm sao không biết lo lắng trong lòng Trọng Yên Nhi, đem suy nghĩ cùng lời thề son sắt của mình nói cho nàng ấy biết, muốn việc yến hội lần này để cho Tô Úc Trúc chân chính biến thành người của Lưu Mặc, làm cho các nàng ấy xác định quan hệ của nhau.
Mặc dù cái chủ ý này quá mức cường hãn, Trọng Yên Nhi vẫn là gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm chỉ cần không phải Lưu Lê muốn làm chuyện xấu là tốt rồi. Ngón tay Trọng Yên Nhi nhẹ vuốt ve trên mu bàn tay của Lưu Lê, nói: "Trong Ôn Hương lâu quả thực có xuân dược, chẳng qua chỉ là để nam nhân dùng qua, chưa từng thấy nữ nhân dùng tới."
Ghé vào bên tai Lưu Lê nói, Trọng Yên Nhi đem phản ứng sau khi thử thuốc chi tiết nói ra, chỉ nhìn thấy ánh mắt Lưu Lê trừng lên giống như chuông bò không ngừng gật đầu, "a a" mấy tiếng, sau đó nói: "Dược này tốt dược này tốt a, ngày mai ta tìm nàng, nàng chuẩn bị giúp ta một gói. Dù sao ta cũng có biện pháp làm nàng ấy thần không biết quỷ không hay mà uống, đến lúc đó chỉ cần đem các nàng đến một gian phòng đã chuẩn bị sẵn để dễ làm việc, ha ha ha."
"Nàng là tên ngốc, vạn lần không được để ra sai sót. Thuốc kia mạnh vô cùng đấy!" Trọng Yên Nhi gắt giọng nói, sợ lòng tốt làm chuyện xấu của nàng đến lúc đó lại hại người khác không nói đi, lại liên lụy đến bản thân chịu tội. Dù sao Lâm Trúc lâu Tô Úc Trúc cũng không phải là bách tính bình thường, nàng ta có thể một mình chống đỡ nổi tửu lâu lớn đến như vậy tất sẽ có một số thủ đoạn không thể nào ngờ tới. Mặc dù rất muốn khuyên Lưu Lê không nên làm vậy, nhưng nàng lại không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của nàng ấy.
"Yên Nhi yên tâm, ta làm việc tuyệt đối không có vấn đề." Lưu Lê vỗ ngực tự tin nói, nàng ôm Trọng Yên Nhi trong lòng cùng nàng nằm trên giường, nghe tiếng ngáy rất nhỏ của Phong Tao Tao, trong lòng vẫn như cũ có chút nói không ra lời. Nàng biết tại sao lại như vậy, nhưng lời vẫn không thể thốt ra khỏi miệng được, hôn hôn lên trên trán của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê nắm lấy tay nàng ấy, mười ngón đan xen, không một tiếng động nói: "Ngủ ngon, tình yêu của ta."
*********
Ánh mặt trời luôn ấm ấp, Lưu Lê không giống như bình thường, đợi tới mặt trời lên cao mới rời khỏi giường. Vốn là dựa định buổi trưa sau khi đóng cửa cửa tiệm xong sẽ đến Ôn Hương lâu tìm Trọng Yên Nhi, nhưng tính tình của nàng có chút gấp gấp không chờ được đến lúc đó, bất đất dĩ Trọng Yên Nhi chỉ đành phải để nàng ấy đi cùng mình đến cửa sau Ôn Hương lâu chờ đợi, sau đó để cho Liễu Nhi đến chỗ Hồng Nhi tỷ tỷ muốn lấy gói dược đưa cho Lưu Lê.
Có dược trong tay Lưu Lê vui mừng cùng Liễu Nhi nói cám ơn cũng dặn dò buổi tối Trọng Yên Nhi về nhà sớm một chút, cầm lấy gói dược ở trên đường lớn tung tăng bay nhảy. Nàng nghĩ tới yến hội tối nay Tô Úc Trúc nhất định sẽ mời Lưu Mặc đến dự, cho nên bản thân không cần thiết đi thông báo với nàng ta nữa. Cầm gói dược trong tay nhìn tới nhìn lui, Lưu Lê cảm thấy đây chắc chắn là xuân dược này đích thực là chất lượng cao, nếu không là sao mà cả mùi cũng không ngửi được chứ?
Trước cửa tiệm treo một tấm bảng ngừng kinh doanh một ngày, Lưu lê trong lúc rảnh rỗi không biết từ chỗ nào làm ra một cái dây quấn thật dài buộc vào cổ Phong Tao Tao, dẫn nó đi dạo khắp sân. Bị dây vải xiết khó chịu, Phong Tao Tao căn bản không muốn đi về phía trước nữa, ngồi chồm hổm xuống dưới đất, liên tục dùng chân trước bới gãy dây vải trên cổ, thật sự là bới không ra, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lưu Lê, kẹp cái đuôi đi đến bên người lấy lòng nàng, cọ cọ bắp chân nàng ấy, tựa như đang nói: Chủ nhân kính yêu của ta, van xin ngươi thả ta vào nhà ngủ đi, ta còn chưa tỉnh ngủ a!!
Tựa như nghe được thanh âm mở cửa phòng, Lưu Lê buông tay thả dây vải buộc Phong Tao Tao ra, mặc kệ dây vải bay tán loạn mà trở về phòng, không giống như cũ lúc trước Lăng Mỵ Như cả ngày đều mặt y phục rách, tóc lại buộc lên cao, lấy hình tượng phụ nữ đảm luôn xuất hiện trước mặt Lưu Lê, thì hôm nay nàng ấy lại mặc một thân y phục màu nhạt đứng ở cửa, lúc này Lưu Lê không thể không thừa nhận bản thân trong nháy mắt đã bị nàng ta câu dẫn rồi. Cho dù nàng ta đứng đàng hoàng ở nơi đó nhưng cũng không thể che hết mị thái yêu nghiệt từ trong xương cốt, lời nói này chính là dành cho Lăng Mỵ Như đang đứng vịn khung cửa.
*********
Yến hội của Lâm Trúc lâu Tô Úc Trúc được thiết đãi vào ban đêm đã bắt đầu, Lưu Lê cùng Lăng Mỵ Như đi theo phía sau Tần Hại, tiến vào gian phòng khách quý ở trên tầng lầu cao nhất, bên trong ngoại trừ Tô Úc Trúc và Lưu Mặc còn có nhưng nam tử mặc gấm lụa thêu hoa khác, nhìn bộ dáng đại khái là thương nhân giàu có ở Lạc Tĩnh thành. Mấy người kia thấy Tần Hạo đi vào liền rối rít đứng dậy nghênh đón, hắn là Vũ vương nên không người nào dám đánh bạo đem quy củ bỏ sang một bên. Lưu Lê ở bên cạnh Tần Hạo ngồi xuống còn Lăng Mỵ Như thì ngồi xuống bên cạnh Lưu Lê. Liếc nhìn Lưu Mặc đang ngồi bên cạnh Tô Úc Trúc, Lưu Lê ánh mắt rất là thâm thúy hướng về phía nàng ta cười cười, thấy hai người họ chỗ ngồi đích thị rất tượng cận nhau, trong lòng không khỏi nhận định hai người này sớm đã vào trong giai đoạn quan hệ mập mờ rồi.
Uống chút ít rượu, trên bàn rựu mọi người cũng bắt đầu thân thiện đứng lên cũng không bởi vì pho tượng Đại Phật Tần Hạo này mà trở nên câu nệ, Mấy người này cũng thích Lưu Mặc, cũng đề nghị uống rượu đối thơ. Vài lần uống xuống, Lăng Mỵ Như xem như là nữ tử cực kỳ lợi hại, mà Lưu Lê thì thật sự chống đỡ không được nữa. Nàng thấy mọi người đang rất vui vẻ, khóe miệng câu lên nụ cười không dễ phát giác nói: "Tô cô nương, hôm nay sanh thần của ngươi. Ta cũng không kịp mua lễ vật tặng ngươi, nếu tất cả mọi người đều ở chỗ này, không bằng ta đi đến phòng bếp của các ngươi là món canh sở trường nhất của ta, thế nào?"
"A? Lưu công tử cũng biết nấu ăn sao? Cái này, thật sự ngoài dự liệu của ta." Tô Úc Trúc cười đáp.
"Úc Trúc, Khẳng Đức Mạch Đương Đương nổi danh nhất ở Lạc Tĩnh thành chính là do công tử đích thân mở, đồ ăn ở nơi đó cũng tự do công tử tự mình xuống bếp làm!" Lưu Mặc thấy bộ dáng bán tín bán nghi của Tô Úc Trúc lập túc kéo nàng ngồi xuống ở bên tai nàng ấy nhỏ giọng mà nói.
"Thì ra là vậy." Tô Úc Trúc bừng tĩnh đại ngộ, nở ra nụ cười làm động tác xin mời, nói: "Nếu đã như vậy, phiền công tử vất vả nấu canh, chúng ta liền ở đang chờ đợi thưởng thức. Bất quá, để Lưu huynh phải cực nhọc chăm sóc đầu lưỡi của ta rồi."
"Ha ha, yên tâm yên tâm, ta làm việc, các ngươi đứng nhìn là được rồi." Lưu Lê sảng khoái nở ra nụ cười, tay khoác lên bả vai của Tần Hạo nói vài câu xin lỗi, tiếp gót đi theo nha hoàn đang đợi ở cạnh cửa đi vào phòng bếp. Tối nay Lâm Trúc lâu đãi khách, nữ đầu bếp thay Tô Úc Trúc làm xong thức ăn liền trở về phòng nghỉ ngơi, Lưu Lê để cho nha hoàn đợi ở bên ngoài cửa, cười cười giải thích là đó là bí phương nấu canh độc nhất vô nhị không thể để cho người ngoài nhìn thấy, một mình xoắn ống tay áo lên ở trong phòng bếp chuyên tâm làm công việc "nấu ăn". Nàng chỉ đơn giản là món súp chua, dù sao mục đích tới phòng bếp không phải là vì nấu súp mà là làm "hồng nương" bắc cầu đôi trẻ.
Canh súp đã chuẩn bị xong xuôi, Lưu Lê đem một chén súp canh của một người, học theo cách người hướng dẫn nấu ăn trên TV cầm lấy một lá rau để ở miệng chén, sau đó lấy gói xuân dược thoa lên lá rau. Đem canh súp chia thành những chén súp đặt lên mâm gỗ, tiểu nha hoàn lớn lên vô cùng thanh tú hiện tại đang ở ngoài cửa chờ, vừa trong thấy Lưu Lê liền tốt bụng nhận lấy mâm gỗ trong tay nàng, nói: "Lưu công tử, ta giúp ngươi bưng những thứ này, như vậy chúng ta chỉ cần một chuyến đi là đã bưng xong rồi."
"Ách....Được rồi." Người ta cũng đoán được nàng cũng không muốn quay đi quay lại thêm một lần nữa, do dự một lát, sau khi Lưu Lê liếc mắt đến chén súp có lá rau liền quay đầu vào phòng bếp lấy mấy chén súp còn dư lại bưng ra ngoài. Đang trong lúc nàng loay hoay quay người vào trong bếp, ánh mắt của tiểu nha hoàn tựa hồ phát hiện ra lá rau có trên chén súp kia, nàng ghét bỏ đem lá rau kia dùng ta ném đi nhưng lại cơ hồ bay tới một trong các chén còn lại. Nàng ta cũng không có chú ý lá rau đó còn ở đó hay không, tiểu nha hoàn liền nâng người cùng nàng đi lên trên lầu, đi tới gian phòng khách quý, nàng ta đứng trước cửa phòng cố ý đợi Lưu Lê cùng nàng cùng bưng súp tiến vào trong.
"Nào, nếm thử tài nghệ nấu nướng của ta thế nào?" Lưu Lê để cho tiểu nha hoàn đem súp đặt ở trên bàn, rất là "nhiệt tình" đem cái chén có lá rau kia cho Lưu Mặc, sau một lần phân phối các chén súp, nàng tiện tay cầm lấy cái chén súp thuộc về mình mà vui vẻ uống lên. Trong lòng nghĩ sau khi chuyện này thành công hẳn là nên để cho Lưu Mặc cho nàng chút gì đó thì mới đủ vốn được.
"Ừ, tay nghề Lưu công tử đích thực không tệ, có thể so với nữ đầu bếp ở Lâm Trúc lâu ta rồi." Tô Úc Trúc vừa húp nước súp vừa hài lòng tán dượng.
"Đúng vậy a, Lưu huynh loại canh súp này quả nhiên uống rất ngon." Tần Hạo phụ họa theo, đám người kia cũng hùa theo khen ngợi. Lưu Lê rất hài lòng bản thân nhận được sự khích lệ của mọi người, nàng vui vẻ đem chén súp uống sạch, không ngăn được sảng khoái nói: "Các vị quá khách khí, quá khách khí rồi, các ngươi nếu thích uống có thể đi đến cửa tiệm của ta, hôm đó cửa tiệm của chúng ta sẽ giảm nửa giá cho các vị." Lưu Lê càng nói càng nhiều, đến cuối cùng tình cảnh dần biến hóa, phát triển thành mọi người đang nghe một mình nàng nói chuyện.
Có lẽ có liên quan đến việc nói quá nhiều, Lưu Lê cảm thấy miệng đắng lưỡi khô ngay cả mặt cũng nóng rang mà hồng lên theo. Nàng không thoải mái mà giật nhẹ vạt áo của mình, muốn đi rửa mặt, chợt đứng dậy thì lảo đảo một cái tựa vào trên người của Lăng Mỵ Như.
"Lưu Lê, ngươi không sao chứ?" Lăng Mỵ Như đứng dậy đỡ lấy nàng, nhìn bộ dạng của nàng tựa hồ giống nhưng rất không thoải mái.
"Lưu công tử hình như không được khỏe? Nếu cảm thấy không khỏe chi bằng đến gian phòng cách vách mà nghỉ ngơi trong chốc lát sẽ tốt hơn? Giường ở gian phòng cách vách có chăn bông, Lưu công tử có thể ở nơi đó nghỉ ngơi một lát." Tô Úc Trúc đề nghị nói.
"Cũng được, ta đỡ Lưu Lê vào gian phòng kia trước, thật xin lỗi không thể tiếp tục trò chuyện được nữa." Lăng Mỵ Như cảm ơn ý tốt của Tô Úc Trúc, không khỏi dùng sức đỡ Lưu Lê tiến đến gian phòng cách vách. Nàng đem Lưu Lê đặt ở trên giường, nhìn gương mặt của nàng ấy hẳn là do say rượu mà nên, đang chuẩn bị say người rót chút nước trà cho nàng ấy uống, chỉ nghe thấy Lưu Lê giọng khàn khàn nói nhỏ: "Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra! Đừng...Đừng ở chỗ này!" Thanh âm của nàng rất là thống khổ, làm cho Lăng Mỵ Như không khỏi hoảng hốt. Từ khi nào mà thanh âm lại biến thành như vậy?!
"Lưu Lê, ngươi có phải uống rượu say rồi không? Hay là có chỗ nào không thoải mái?" Lăng Mỵ Như chẳng những không rời đi, ngược lại còn đi đến trước mặt nàng ấy đem tay của mình dán lên trên trán của nàng ấy, muốn kiểm tra xem nàng ấy có bị nóng sốt gì không. Ánh mắt Lưu Lê có chút quỷ dị mang theo tia ẩn nhẩn thống khổ, nàng rất muốn để cho Lăng Mỵ Như rời khỏi gian phòng này càng sớm càng tốt, cũng rất muốn nói cho Lăng Mỵ Như biết nàng căn bản muốn đem xuân dược để vào trong chén của Lưu Mặc, ai ngờ lại để cho bản thân dính vào.
Nhưng khi bàn tay nhẵn nhịu của Lăng Mỵ Như cham vào trên trán của nàng, sự ẩn nhẫn của Lưu Lê trong nháy mắt sụp đổ, nàng khó chịu hừ nhẹ một tiếng, một tay nắm lấy thắt lưng của Lăng Mỵ Như đem nàng ấy đặt dưới thân của mình, chịu không được thanh âm nàng ấy phát ra, Lưu Lê dùng môi ngăn chặn lại trên cánh môi của Lăng Mỵ Như. Đôi môi nóng hổi của Lưu Lê chạm chống đỡ lên đôi môi lạnh băng run rẩy của Lăng Mỵ Như, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở ra hàm răng của đối phương, mang theo mùi rượu kích thích câu dẫn, rốt cuộc hai chiếc lưỡi gặp nhau, cùng nhảy múa dây dưa một chỗ.
"Ta muốn ngươi, hiện tại ta rất muốn ngươi." Nụ hôn kích thích qua đi, đôi mắt đỏ hồng của Lưu Lê giống như đang ngắm nhìn con mồi nhìn thẳng vào Lăng Mỵ Như. Ánh mắt tràn đầy dục vọng làm cho Lăng Mỵ Như sinh ra sợ hãi, nàng theo bản năng muốn đẩy Lưu Lê ra mà chạy trốn khỏi tên ác ma trước mắt này, ai ngờ đẩy vài cái vẫn không thoát khỏi ngược lại còn chọc Lưu Lê tức giận, một cái tát rơi trên mặt của Lăng Mỵ Như.
"Ngươi là của ta! Ngay bây giờ là của ta!" Lưu Lê gầm nhẹ, ngồi thẳng người dậy nhanh chóng cở sạch y phục trên người của mình, liếm lấy cánh môi của mình, từ trên cao nhìn Lăng Mỵ Như ở phía dưới.
"Lưu Lê, ngươi đừng như vậy, ngươi uống say rồi. Van xin ngươi, đừng như vậy!" Lăng Mỵ Như che lấy gương mặt vừa bị đánh của mình, sợ hãi mà nhìn Lưu Lê, giờ phút này Lưu Lê giống như Huyết Ma, trừ bỏ cầu xin nàng ấy ra, bản thân Lăng Mỵ Như không còn nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn để chạy thoát.
"Ta muốn ngươi!" Lưu Lê câu khởi lên một nụ cười tà ác, dùng sức xé bỏ xiêm y của Lăng Mỵ Như, ở giữ hai chân của nàng ấy dùng đầu gối ma sát qua lại, cúi người xuống ngậm lấy một bên đầu nhũ của Lăng Mỵ Như, bàn tay còn lại thô bạo vuốt ve khỏa ngực còn lại.


"Uhm....A!" Lăng Mỵ Như chưa bao giờ được dạy qua chuyện nữ tử quan hệ với nhau, làm sao mà biết được cảm giác trêu chọc thế này, thân thể nhạy cảm làm cho nàng không nhịn được mà ngâm khẽ, phía dưới bụng xẹt qua một dòng nước ấm ấm, Lăng Mỵ Như cắn lấy môi dưới không tự chủ được mà nâng eo cao lên, ngay cả đôi tay kia vốn muốn đẩy Lưu Lê ra, cũng không tự chủ luồn qua sau lưng nàng ấy, di chuyển qua lại ở trên da thịt bóng loáng của nàng ấy. 
------------HẾT CHƯƠNG 55-----------