Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 142: Ma tộc cuồng triều (hết).



Ngày hai mươi mốt tháng tư, đúng như Tư Đặc Lâm phán đoán, quân đoàn ma tộc do Ôn Khắc Lạp chỉ huy gồm chín vạn ba ngàn người tiến nhập cảnh nội Áo tư hành tỉnh.

Đây là một chi đại quân hùng khí đại tráng, binh trận trải dài mấy dặm, đao thương như rừng, đầu người đen nghịt thành như biển đen, sát khí hừng hực, chiến mã nóng nảy hí rền, kị binh phô thiên cái địa. Thủ quân Lôi minh thành thuộc đông nam Áo tư hành tỉnh thấy quân trận ma tộc đỉnh thịnh, bị dọa bỏ thành chạy.

Ôn Khắc Lạp cười ngạo mạn, hắn vung tay: "Chúng ta hôm nay hạ Lôi minh thành, ngày mai chúng ta sẽ hạ thủ phủ của Áo tư, ngày kia, các sĩ binh, chúng ta sẽ qua đêm ở Đế đô! Mĩ tửu, món ngon, mĩ nữ, kim ngân, ở đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Tưởng tượng đô thị phồn hoa nhất đại lục trong lời kể, kim ngân mĩ tửu chất cao như núi, bộ đội tâm tình nôn nóng, mấy vạn ma tộc binh kích động rống lên, thanh thế như lửa đỏ ngút lên tận trời: "Đế đô! Đế đô! Đánh hạ Đế đô! Đánh hạ Đế đô!"

Cả tiền tiếu đội cũng không cử đi trước, ma tộc quân đội kéo rốc đội hình tiến lên.

Ôn Khắc Lạp không hề lo lắng bản thân rơi vào mai phục, đại quân của hắn đang ở trên bình nguyên, trên bình nguyên vô pháp tiến hành mai phục hoặc phục kích, đây là kiến thức cơ bản của quân sự.

Nhưng một phương có hậu cần và nhân lực tư nguyên gần như vô cùng thì trong thường thức quân sự lại không có dạy.

Trong một tuần, Đông nam quân động viên quân đội năm mươi vạn và hai trăm vạn bình dân, quân dân với số lượng kinh người ngày đêm không ngừng đào hầm, bố trí trận địa thiết ti võng, xây dựng tầng tầng phòng tuyến trận địa, Áo tư bình nguyên bị đào ngang dọc tan nát, nông dân còn dẫn nước vào hào tạo thành từng rãnh nước sâu, tường đất phòng ngự được đắp lên kéo dài ngút mắt, tất cả tạo nên một trận tuyết phòng ngự khổng lồ.

Khi ma tộc đầu tiên nhìn thấy công sự phòng ngự kinh hồn đó, các sĩ binh há hốc miệng mồm kinh ngạc: "A a a, thật là hoành tráng a!"

Không ai ý thức được một cái hố bẫy cự đại gần như dẫn đến đệ lục quân toàn quân tiêu tan đã xuất hiện.

Ban đầu, Ôn Khắc Lạp còn muốn vòng qua trận địa phòng ngự của nhân loại để tiến công, nhưng trinh sát binh hồi báo hai bên trái phải cũng toàn những trận địa phòng ngự và tường đất liên miên bất đoạn, quân đội nhân loại thủ bị sâm nghiêm, không thể tìm thấy một kẽ hở nào.

Lúc này, dù là kẻ ngu ngốc nhất cũng ngửi thấy mùi âm mưu, Ôn Khắc Lạp tuy cuồng vọng nhưng không phải ngu xuẩn. Muốn bố trí hào câu ngang dọc liên miên thế này phải cần một lượng nhân lực và vật lực khổng lồ, tuyệt không thể với năng lực của một hành tỉnh có thể tổ chức. Rất rõ ràng, địch nhân đã động viên cả nước, lấy sức một quân đoàn đối kháng với toàn Tử Xuyên gia, lực lượng bản thân không đủ.

Từ sau khi trinh sát trận địa cho tới quyết định triệt quân chưa đến một tiếng, phản ứng của Ôn Khắc Lạp phải nói là nhanh, nhưng Tư Đặc Lâm còn nhanh hơn hắn.

Đêm hai mươi hai tháng tư, bộ binh nhân loại như u linh xuất hiện phía sau ma tộc quân, xuất kì bất ý tiêu diệt số lượng ít ỏi ma tộc binh đang giữ Lôi minh thành. Thủ quân khi triệt thoái đã bố trí một đường hầm thông vào trong thành, cảm tự đội trong đêm theo đường hầm vào thành, giết sạch ma tộc binh trong thành đoạt lại thành trì, lối thoát khỏi cái bẫy khổng lồ đã bị thít lại rồi!

Nghe tin Lôi minh thành bị đoạt mất, Ôn Khắp Lạp dự cảm đại sự bất diệu, một mặt phái tín sứ quay lại hậu phương thỉnh cầu Vân Thiển Tuyết và các quân đoàn khác đến cứu viện, một mặt điều chuyển quân đội, ý đồ đột phá Tân tống thành ở cánh phải, nhưng Quân vụ xứ sớm đã có chuẩn bị, ở ngoại tuyến đã bố trí Dự bị đội khá mạnh, thần tốc tăng viện cho Tân tống thành, tiếp đó từ hai cánh phát động phản kích, siết chặt vòng vây. Sau một trận xung phong, ma tộc quân không những không có đột phá mà vòng vây lại còn thu nhỏ lại. Mấy ngày tiếp theo, ma tộc quân thực hiện vài lần tiến công vào phòng tuyến cánh trái của nhân loại nhưng đều không có đột phá. Vô luận ma tộc phát động công kích vào điểm phòng ngự nào thì kị binh cơ động bộ đội lập tức nhanh chóng đến tăng viện cho thủ quân điểm đó, đồng thời bộ đội từ cánh khác và đằng sau cũng tiến công kiềm chế ma tộc quân, mà đồng thời với giao chiến, công binh bộ đội làm việc hai bốn tiếng, không ngừng đào hào và bố trí thiết ti võng, trận địa nhân loại dần dần co súc.

Ôn Khắc Lạp cảm thấy tình huống hiện tại thật quá hoang đường: "Cả lộ đại quân lại bị nhân loại bao vây trên bình nguyên? Sao có khả năng!" Nhưng với tầng tầng lớp lớp hào câu, công sự phòng ngự, lại thêm kị binh cơ động bộ đội, nhân loại đã làm được chuyện "Không có khả năng", cường hãn bao vây hơn chín vạn ma tộc binh trên bình nguyên.

Liên tục ba ngày đột vây bất thành, ma tộc quân mệt mỏi lực tận. Ngày thứ tư, đệ lục quân không thể không chuyển sang phòng ngự.

Hai quân trao đổi xung kích và chém giết liên tục, quân đội nhân loại luân phiên thượng trận giao thủ với ma tộc, đem đệ lục quân đoàn hiển hách của ma tộc làm đối tượng để diễn tập luyện binh.

Ban đêm vốn là thiên hạ của ma tộc nổi tiếng giỏi dạ chiến, nhưng lúc này, ưu thế đó đã không còn tồn tại, quân đội nhân loại quá nhiều, tứ diện bát phương đều là cờ xí, là biển người, là tiếng quân ca hùng tráng vang tận mây xanh, ma tộc binh lòng dạ nơm nớp sợ hãi: Sao có nhiều binh mã quá vậy! Bọn chúng cả dạ tập cũng không dám hành động.

Từ trước đến giờ, Ôn Khắc Lạp chỉ thấy tràng diện nhân loại chạy quắn đít trước mặt ma tộc quân, cho đến hôm nay, hắn mới coi như tỉnh ngộ: là một cá nhân, nhân loại là yếu ớt, nhu nhược, kinh hoảng thất thố, nhưng nếu một khi đám người nhược tiểu nhu nhược đó được tổ chức lại, bọn họ như thoát thai hoán cốt, phát xuất uy lực vô bì. Một vạn ma tộc bất quá là một vạn chiến sĩ rời rạc, nhưng một vạn nhân loại được tổ chức lại trở thành một tập thể kết dính, có phân công tổ chức, có nhiệm vụ, có kế hoạch, lực chiến đấu có thể tăng gấp nhiều lần.

Nhân loại có quốc gia rộng lớn, quân đội kỉ luật nghiêm minh, mà dạng tập thể có tính tổ chức và tính liên hệ cao như thế, ma tộc kiệt ngạo khó mà bì kịp.

Một đám người thiếu tổ chức chỉ là một con giun, mà nhân loại có tổ chức lại như một con rồng. Ma tộc tịnh không có khái niệm quy mô hậu cần, lương thực của bọn chúng đều dựa vào cướp đất đoạt lương. Liên tục mấy ngày chiến đấu và hành quân với cường độ cao, lương thực của đệ lục quân đã tiêu hao cạn kiệt, sau một tuần, trong quân bắt đầu hạn chế cung ứng lương thực, ma tộc binh đói bụng bải hoải, đói đến mắt mờ chân run. Cho dù đã có lệnh cấm nhưng vì cái bụng, có kị binh đã lén lút giết chết chiến mã.

Trong quân lưu truyền dao ngôn đáng sợ, nói là có sĩ binh ban đêm rời doanh không có trở về, hai ngày sau, khi được người phát hiện thi thể thì chỉ còn bộ xương, thịt da đã bị lóc sạch. Lại có lời đồn có cả phân đội đã đọa lạc tập thể, bọn chúng ban đêm chuyên đi rình bắt các sĩ binh đi một mình, đem về làm thịt ăn. Ban ngày, ma tộc binh trừng trừng nhãn thần màu xanh canh phòng nhau, hệt như hai con sói đói giữa rừng sâu, vừa đề phòng đối phương vừa thèm thịt đối phương. Ban đêm, doanh địa không một bóng người, tốp lính gác đêm chụm lại một chỗ không dám phân tán: không sợ nhân loại tập kích, chỉ sợ bị đồng bọn nửa đêm tìm mồi tóm lấy.

Ai nấy tự biết nguy, sĩ binh tâm tình bấn loạn, các phân đội trong các trướng bồng đêm không dám an tâm nghỉ ngơi, khủng hoảng và tuyệt vọng trùm lên cả quân đoàn, lúc này, đào binh hướng về nhân loại đầu hàng bắt đầu xuất hiện. Hướng nhân loại đầu hàng còn có cơ hội sống sót, nếu để rơi vào tay đồng bọn, hạ tràng còn thê thảm gấp bội.

Ôn Khắc Lạp lòng như lửa đốt, nhân loại vây khốn tầng tầng, quân tâm và kỉ luật của đệ lục quân đã hoán tán, đang ở bờ vực sụp đổ. Hiện tại, hi vọng duy nhất của hắn chính là các quân đoàn khác của vương quốc đang ở ngoài vòng vậy kịp đến tăng viện.

Hắn rất phiền muộn: "Tín sứ cầu viện đã đi nhiều ngày rồi, tăng viện vì sao còn chưa đến?"

Hắn không biết, Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã sớm đã suất lĩnh quân đoàn ngày đêm kiêm trình chạy đến, từ ngày mười bảy tháng tư, bọn họ đã cùng bộ đội nhân loại ở vòng ngoài quấn vào nhau mà đánh ác liệt.

Đệ nhị quân và đệ thập nhất quân của Tắc nội á tộc cường công mấy ngày, thương vong thảm trọng, còn đệ thập nhị, đệ thập tam quân của Mông tộc thì chỉ ở bên cạnh xem nhiệt náo, dù sao bị bao vây là quân đội của Tắc nội á tộc, Mông Hãn chẳng mấy quan tâm.

-o0o-