Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 369: Vào lưới



Người đàn ông bị đuổi ra ngoài, mặt mày chán chường, đứng trước cửa phủi phủi bộ đồ vest, cả người vô cùng tức giận, quát lên: "Kiêu ngạo cái gì? Còn đuổi người? Tôi nói cho cô biết, lần sau tìm tôi thì không có giả này nữa đâu, càng không có nói chuyện dễ nghe như vậy đâu, cho mấy người ít thời gian, từ từ kiểm điểm đi

Một tiếng sau, người đàn ông đứng trước bàn làm việc của Triệu Yên Nhiên, Triệu Yên Nhiên nhìn ông ta tay không trở về, ngạc nhiên nói:

“Cái gì? Bọn họ không bán?”

“Kiêu ngạo vô cùng, tôi chạy nhanh chứ không bị đánh rồi. Đúng rồi, nhà máy đó máy móc kêu liên tục, tôi đứng ở ngoài nhìn một lát, hình như cũng rất bận.

“Sao có thể được chứ?” Triệu Yên Nhiên ngơ ngác, số hàng này nếu như không bán, thì phí ướp lạnh mỗi ngày cũng mấy trăm nghìn rồi. Không lẽ họ tìm được người tiếp tay rồi sao?

Điều này cũng không thích thực, đây là số hàng 3 triệu đó, số người có thể nuốt xuống số hàng lớn như vậy, thi đếm trên đầu ngón tay. Đồ trang điểm là nghề bán lẻ, bình thường lấy tháng đều là mấy trăm nghìn, thậm chí mấy triệu, bản hết rồi thì lấy tiếp, điều này khiến Triệu Yên Nhiên không thể hiểu được.

“Thế phiên ông đi một chuyến rồi, đợi thêm mấy ngày nữa xem sao Triệu Yên Nhiên đứng dậy không ngừng lẩm bẩm: "Không nên như vậy chứ, sao lại như thế được?"

Từng xe từng xe thỏi son được gia công, trong thành phố mỹ phẩm, mấy ngày nay tin tức liên quan đến lật thuyền đã lan truyền xôn xao. Nhiều thương nhân như vậy, không thiếu người thông minh, có người đã bắt đầu sản xuất ra son môi được vớt dưới biển lên, chỉ có điều không có người mua mà thôi.

Mấy nhà mấy chưa có ai cười nhạo một trận, đúng là chỗ trống nào cũng chui vào!

Buổi sáng Lục Tam Phong không nấu cơm, mà đến thành phố mỹ phẩm một chuyến đi dạo cả một buổi sáng, đến trưa thì tới nhà máy, ăn cơm cùng với Giang Hiểu Nghi và Ngụy Nhiễm Đan.

"Còn mấy ngày nữa thì gia công xong?” Lục Tam Phong hỏi.

“Còn phải ba ngày nữa nhỉ!”

“Đừng đợi lâu như vậy nữa, buổi chiều bắt đầu làm việc đi, thuế ít người, quét một làn sóng trước." Lục Tam Phong dặn dò.

“Được!"

Hôm qua Giang Hiếu Nghi nghe mà chỉ biết lơ mơ, hôm nay cô muốn xem thử họ làm thế nào.

Lúc chiều, Ngụy Nhiễm Đan đến thành phố mỹ phẩm thuê một quầy hàng tạm thời, thỏi son đưa ra với nhãn hiệu Dior chính hãng. Tàu buôn vận chuyển hàng hóa bị lật thuyền tập trung lại xử lý hàng hóa, hàng đảm bảo chất lượng!

Nhãn hiệu này được đưa ra thì không ít người bật cười lên, lại xuất hiện một tên thể hiện bản thân nữa

rồi.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, thứ này rất nhiều người đã làm qua rồi.

"Đúng vậy đó, hôm qua tôi còn nhìn thấy mấy quầy hàng bán sỉ nữa đó, gọi là thùng đựng hàng được vớt từ dưới biển lên.”

“Cô muốn làm thì làm cho thật một chút, nếu mà tôi bán thì tôi sẽ rắc ít muối lên, ít nhất cũng có mùi vị của biển

"Ha ha ha ha, anh còn có tài hơn, mấy tình tiết nhỏ này cũng chú ý đến được." Các thương nhân ở xung quanh cười nói hi hi ha ha, bầu không khí cũng rất hài hòa. Triệu Yên Nhiên theo như thường lệ đi qua đi lại giữa các quầy hàng của mình để điều tra tình hình. Lúc đi qua con đường này, đi ngang qua rồi đột nhiên dừng lại, hình như cô ta nhìn thấy Giang Hiểu Nghi rồi.

Cô ta lùi lại mấy bước, nghiêng đầu nhìn qua, một bảng hiệu viết son môi Dior chính hãng, Giang Hiểu Nghi thì đứng bên cạnh bảng hiệu, đang nói chuyện cùng với hai cô gái nữa.

Triệu Yên nhiên sải bước đến, ngạc nhiên nói: "Ôi chao, đây không phải là tổng giám đốc Giang sao, trùng hợp thế?”

Giang Hiếu Nhiên quay đầu qua nhìn thì thấy Triệu Yên Nhiên, sắc mặt cô liền sầm xuống, không thèm để ý cô ta.

“Cô đừng để bụng, tôi cũng không biết sẽ làm thành thế này. Lúc đầu tôi cũng muốn giúp cô, nhưng mà bên khách hàng nói không được, thì tôi cũng không còn cách nào khách. Mấy ngày nay tôi còn lo lắng thay cô nữa đó, tìm một người đến tìm cô, sao cô lại đuổi ra vậy?” Triệu Yên Nhiên dò hỏi.

“Chúng tôi tự bán!”

Ngụy Nhiễm Đan đang bận rộn chỗ quầy hàng, nhìn thấy Triệu Yên Nhiên đi đến, thì vội vàng chạy qua, cô ta biết Giang Hiếu Nghi không phải đối thủ của người phụ nữ này.

“Cô còn có mặt mũi đến đây à? không sợ bị người khách đánh sưng quai hàm sao?” Ngụy Nhiễm Đan không hề khách sáo chút nào.

Triệu Yên Nhiên nghe thấy họ định thông qua tin tức tàu buôn bị lật thuyền để tự mình bán hàng, thì cô ta cười giễu một cái, cảm thấy những người này đều trẻ con, cho dù có thể bán ra được, những người khách nhất định đến cùng một lần, số hàng 3 triệu của họ sợ là phải bản đến sang năm. Nhìn thấy tình hình này thì Triệu Yên Nhiên cũng không le nữa, qua mười ngày nửa tháng nữa, chỉ với vài triệu là có thể lấy được hàng.

Vừa chuẩn bị đi, thì có một người phụ nữ khoảng hai bảy hai tám tuổi đi đến, ăn mặc vô cùng thời thượng, nhìn quầy hàng của Giang Hiểu Nghi và hỏi: “Các cô thật sự có son môi Dior sao?"

"Đúng, mấy ngày trước không phải có tàu buôn bị lật thuyền sao. Tôi nói cô nghe, một thùng hàng trong đó là son môi, tuyệt đối là hàng 1!” Ngụy Nhiễm Đạn kéo cô gái vào quây hàng. Đối diện quầy hàng có người giỡn cợt nói: "Cô gái phải mở to mắt ra nhìn nha, không tìm được cá mập trong thỏi son thì chính là giả đó."

“Sao có thể có cá mập được, vùng biển đó đều là cá mực cả!"

"Ha ha ha ha!"

Giang Hiếu Nghi với Ngụy Nhiễm Đan, còn có mấy nhân viên bán hàng đứng quanh, giải thích cho cô gái đó nghe, và đồng thời lấy son môi ra, cô gái xem rồi gật gật đầu, hình như rất hài lòng.

"Không tôi, nhìn có vẻ là hàng chính hãng, có logo nhập khẩu, logo Dior, đường cắt này cũng rất đặc biệt" Triệu Yên Nhiên tiến tới nhìn thử, cô ta nghiên cứu rất sâu về son môi nên khi vừa nhìn một cái là biết ngay đây chính là số hàng đó, chỉ có điều được gia công thêm một lần nữa, in logo lên, hơn nữa bao ni lông bọc bên ngoài in một mở chữ tiếng Anh, bên lề cũng có đánh dấu nhập khẩu tiếng Anh.

“Đơn giá như thế nào vậy?” Cô gái đó hỏi.

"Mẫu này là mẫu mới nhất mùa thu, nếu như được trang bị lớp vỏ bằng bột vàng thì giá tại quầy là 30 nghìn, đương nhiên rồi, ở đây chúng ta chỉ có một thỏi son, hơn nữa còn từng bị ngâm nước, một thỏi 3 nghìn! 3 nghìn

Cướp tiền à?

Cô gái cũng lặc lắc đầu, chế mắc!

"Số lượng tôi muốn cũng nhiều, hơn nữa tôi cũng không đến quây chuyên doanh, phải xem xét giả cả cho tôi, 2 nghìn 4 được không, được thì lấy cho tôi 1 triệu rưỡi tiên hàng.”

Ngụy Nhiễm Đan nhìn sang Giang Hiểu Nghi, ra hiệu ánh mắt với cô, nói: “Tổng giám đốc Giang, chuyện này cô phải quyết định.

Giang Hiểu Nghi có chút vụng về, thở dài một hơi, diễn xuất gượng gạo, do dự một hồi rồi nói: "Được rồi, trước lạ sau quen, coi như kết bạn, tôi cũng mới khai trương, bán mở hàng cho cô trước.

Mọi người bên cạnh nhìn mà thì thâm, như vậy mà bản được rồi?

Một buổi chiều có năm sáu người đến, bán được 12 triệu. Cuộc làm ăn này làm rất đơn giản, không ít người nhìn đến nghi ngờ.

Ngày thứ hai, người đến mua hàng càng nhiều hơn, chỉ một buổi sáng mà bán được hai mươi bảy triệu, tốc độ tiêu thụ rất nhanh chóng, không ít người nhìn mà bắt đầu trở nên đố kị.

Nhưng mà càng nhiều người cảm thấy trong này có vấn đề, bản nhanh và đơn giản quá rồi.

Buổi chiều có người bắt đầu làm bảng hiệu giống như y vậy, bắt đầu bán son môi Dior được vớt từ biển lên, cũng có người đến hỏi, nhưng kết quả là họ chỉ nhìn hàng một cái rồi lắc đầu, nói hàng của anh ta không đúng lắm.

Người trong thành phố mỹ phẩm chính là hành động nhanh, một giờ đồng hồ sau đã sản xuất ra son môi in logo Dior giống y như vậy, nhưng vấn đề là bao bì ni lông không có cách nào làm được, tiếng Anh ở trên đó thì càng không hiểu. Tìm đến vài người phiên dịch, kết quả là người ta chỉ phụ trách phiên dịch, còn logo chống hàng giả gì đó ở trên đồ mỹ phẩm nhập khẩu này cũng không hiểu lầm.

Điều này làm nản lòng không biết bao nhiêu người, nhưng mà vẫn có người thông minh, đi mua một thỏi son của Hoa Sa, đem về sao chép theo là được rồi.

Giang Hiếu Nghi cũng không phải đồ ngốc, cô đã từ chối bán cho những người mua có mấy trăm nghìn, thấp nhất là một triệu rưỡi, cuối cùng bán được bốn triệu rưỡi.

Lúc trời chập tối, Giang Hiếu Nghi về đến nhà, thấy Lục Tam Phong thì vui mừng nói: "Bản được rồi, bán được bốn triệu rưỡi, giả gốc ban đầu của chúng ta là 180 nghìn, bán lẻ mới hai nghìn, kết quả lại bán ra với giá sỉ 750 nghìn đó.”

“Ai mua vậy?” Lục Tam Phong thắc mắc hỏi.

“Chắc là thương nhân ở thành phố mỹ phẩm, chúng ta đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Rất nhiều người trong thành phố thương mại đã đánh chiêu bài giống vậy, người làm hàng nhái càng nhiều hơn. Ngụy Nhiễm Đan nói.

Lục Tam Phong khẽ chau mày nói: "Ngày mai mua lại số hàng giả bồn triệu rưỡi đó với giả chín triệu.

"Hả? Chín triệu?” Giang Hiểu Nghi hả hốc mồm, không dễ gì mới bán ra được, sao lại lấy tiền mua lại chứ, cô nói: "Bọn họ là vì nghiên cứu tiếng Anh trên bao bì bên ngoài, mua về cũng không làm gì, bọn họ đều sao chép cả."

“Cho nên càng phải mua về, đồ mà máy chúng ta in lên đều có logo nhỏ của chúng ta, thế mới cho thấy mình có thứ độc nhất vô nhị, nếu không sau này sẽ lan tràn hết.” Lục Tam Phong suy nghĩ một hồi rồi nói: "Bắt đầu tạo thế đi, tạo ra một thị trường lớn hơn, đồng thời phải tạo ra thì lại bán ra được, điều này khiến không ít người nghi ngờ, đồ giả nào mà mình chưa làm qua, hoàn toàn làm theo từng bước, sao không bán ra được chứ?

Trong một thời gian ngắn, quây hàng của Giang Hiểu Nghi trở nên náo nhiệt vô cùng. Mỗi ngày đều bản ra được mấy chục triệu, cái khả năng bán hàng điên cuồng như vậy, sao có thể không khiến cho người ta đố kị được chứ?

Tất cả người ở đây đều quan tâm đến tạp chí thời thượng ở một số nơi, bên trong có rất nhiều tin tức, thể nhưng tin hot nhất là nghe nói thành phố mỹ phẩm sắp đến miền bắc mở rồi.

Hơn nữa là mở quây chuyền

doanh nhãn hiệu

Chuyện này vừa truyền ra ngoài thì có người bắt đầu suy nghĩ, bọn họ đều biết Hoa Sa làm giả, thỏi son của Dior đủ để lấy giả làm thật, nếu như có được hàng nhãn hiệu của miền bắc, rồi lại có được kỹ thuật làm giả của Hoa Sa, thì tuyệt đối là phát tài trong một đêm nha!

Chuyện thành phố mỹ phẩm nhãn hiệu miền bắc này, cũng chính là vấn đề một số tạp chí không hiểu được, nhưng mà trong thành phố mỹ phẩm đã lan truyền mấy năm rồi. Dựa theo những gì nói bên trên, thì cần có một số tiền vốn nhất định, cần có một số hàng lớn để đảm bảo, sau khi qua đó thì đi con đường bán sỉ nhãn hiệu.

Triệu Yên Nhiên mỗi ngày đều đến quầy hàng của Hoa Sa lượn một vòng, đứng ở phía xa xem, bây giờ cô ta ăn không ngon ngủ cũng không yên.

Chính là không hiểu được, người này nếu như đột nhiên gặp may thì thật sự thế nào cũng có thể phát tài.

Bây giờ chuyện vớt thùng hàng dưới biển, đã trở thành điểm marketing của cả thành phố mỹ phẩm, không cần quan tâm là mỹ phẩm gì, nếu bạn không với từ biển lên thì bạn cũng không dám bán.

Triệu Yên Nhiên lật xem tạp chí, đột nhiên vỗ đùi một cái, tự nói một mình: "Năm nay mình vận may đầy người, làm một chuyến lớn, Hoa Sa nhất định không bán kỹ thuật làm giả cho mình, nhưng mình có thể trực tiếp mua hàng, đến lúc đó chuyển đến thành phố miền bắc để bán!”

Không chỉ có Triệu Yên Nhiên nghĩ như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh làm giàu, nhưng không ngờ rằng mình đã vào lưới rồi.