Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 176: Có tin tức



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sắc mặt của đám người tổng giám đốc Tôn vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói cái gì, nếu như bình tĩnh mà xem xét, cho dù Wahaha đã thành lập được ba năm và Thực phẩm Phong Giai thành lập chưa được một năm cùng nhau đối đầu, Wahaha cũng đã thua.

Lục Tam Phong mang theo Thực phẩm Phong Giai càng chiến càng mạnh, đi đến ngày hôm nay không thể không nói chiến thắng vô cùng đẹp mắt, nếu như hai người có điều kiện như nhau, quả thực không phải là đối thủ.

Lúc ăn cơm trưa, hai bên còn rất khách sáo, Trương Phượng Tiên ngồi ở bên kia không nói lời nào, đối với chuyện Lục Tam Phong đuổi mình đi thoảng có chút bất mãn, cô ta cũng cảm thấy, hôm nay đã được định sẵn là một trận ứng phó dối trá.

Vừa ăn cơm vừa hàn huyên một số vấn đề hợp tác chính, đồng thời Lục Tam Phong cũng hỏi về việc tài trợ của các công ty thực phẩm, Wahaha đã nhận được một khoản tài trợ vào cuối năm ngoái.

Lục Tam Phong không thảo luận quá sâu về tình hình hợp tác cụ thể, tất cả cứ để sau này mới xử lý, hiện tại khả năng cạnh tranh trên thị trường quá yếu, Thực phẩm Phong Giai bây giờ, chỉ cần không phải một kẻ ngu xuẩn đi tìm đường chết thì không thể gục ngã.

Rất nhiều người đều nói, ở thời đại này muốn làm giàu rất dễ dàng, Lục Tam Phong đồng ý với quan điểm này, rất nhiều thị trường trống không, nhiều cơ hội, chỉ cần chiếm được điều kiện tiên quyết, rất nhiều ngành nghề có thể ví như hái ra tiền.

Nhưng vấn đề là, cánh cửa đã kẹt chết đại đa số người bình thường, nếu như Lục Tam Phong không biết sự phát triển của tương lai, giành lấy nhiều chính sách đầu tư như vậy, bốn phía hao lông dê, kéo ra ngoài xử bắn cũng không oan uổng.

Bữa cơm này có chút lâu, ăn đến tận hai giờ rưỡi xế chiều, tổng giám đốc Tôn luôn cảm thấy, hình như Lục Tam Phong không có hứng thú lắm với lĩnh vực ăn uống, điều này khiến anh ta cảm thấy vui vė.

Người này khó đối phó, Cao Chí Dũng thì anh ta quen rồi, Đỗ Lam Minh cũng coi là dễ đối phó, đồng thời, lòng tự trọng của anh ta cảm thấy bị sỉ nhục, thế mà mình lại e ngại một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, điều này khiến anh ta có chút khó chịu.

Cảm xúc may mắn và nhục nhã quanh quẩn ở trong lòng, khiến anh ta bất giác uống nhiều hơn hai ly.

Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh cũng vui vẻ, trong lời nói của Lục Tam Phong tràn đầy ẩn ý, hiện tại Lục Tam Phong nắm giữ hơn sáu mươi phần trăm cổ phần, tuyệt đối là cổ đông lớn, sang năm bỏ vốn đầu tư, cổ phần của Lục Tam Phong sẽ bị pha loãng mất không ít, về cơ bản cả hai đều có khả năng kiểm soát toàn bộ công ty.

Tương lai của một công ty vừa mới bắt đầu như vậy quả thật vô cùng rực rỡ, thời khắc khó khăn nhất đã qua đi, còn lại là hưởng thụ, lúc này Lục Tam Phong biểu đạt suy nghĩ muốn bứt ra, làm sao hai người có thể không vui vẻ.

Mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng hai người vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao Lục Tam Phong lại có suy nghĩ muốn bứt ra, đừng nói bọn họ, đến cả Trương Phượng Tiên, mấy người tổng giám đốc Tôn còn không hiểu tí nào, chỉ là không dám hỏi nhiều.

Ba giờ rưỡi chiều, hai bên đã ký vào tất cả các hồ sơ quyết toán, bắt tay chụp hình, đồng thời còn ký “Văn bản Dự thảo Tiêu chuẩn An toàn Ngành Thực phẩm và Đồ uống”

Suy nghĩ của hai bên rất rõ ràng, hai công ty cùng thống nhất ngành và công bố một số quy định và định mức ngành có lợi cho nhau.

Bốn giờ chiều, rốt cuộc đám phóng viên đang trông mòn con mắt cũng nhìn thấy có người ra, nhao nhao đứng dậy xông tới, lần này nói gì cũng phải hỏi ra chút gì đỏ, bằng không thì quá lãng phí cả ngày hôm nay rồi.

"Xin hỏi đã hòa giải chưa vậy?"

"Có thể nói một chút về điều khoản hòa giải, có phải bồi thường bằng tiền không?"

"Hai bên có còn tiếp tục cạnh tranh trên thị trường nữa không?"

Lục Tam Phong hướng về phía hai người Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng xua tay, ra hiệu cho hai người bọn họ tiến lên tiếp nhận phỏng vấn của đảm phóng viên, về phần mình, anh bước đến bên cạnh bồn hoa, ngồi xổm trên đó rồi châm một điều thuốc.

Hai bên đều tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, có vài lời xã giao, có vài lời giải đáp những vấn đề ngoài lề, bầu không khí tổng thể nhẹ nhõm vui vẻ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười.

Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong đang ngồi xổm ở bên bồn hoa hút thuốc, buồn bực tiến lên nói: "Anh không thích ống kính à?"

"Người như tôi, ngoại trừ tiền, đối với cái gì cũng không có hứng thú." Lục Tam Phong Điềnận miệng nói.

"Cuối năm nay, Thực phẩm Phong Giai không chỉ có thể lấp đầy lỗ thủng nợ nần, lợi nhuận mấy trăm tỷ cũng không thành vấn đề, không thiếu tiền, vì sao anh lại muốn bỏ vốn đầu tư?" Trương Phượng Tiên rất khó hiểu nói: "Anh không biết sau khi bỏ vốn đầu tư vào công ty sẽ dễ dàng mất khống chế sao, tuy bây giờ nó chưa đáng tiền nhưng tương lai sẽ vô cùng đáng tiền đấy."

Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta hỏi: "Giá trị bao nhiêu tiền?"

"Hiện tại cho ăn bể bụng cũng phải mười tỷ, tương lai giá trị trăm tỷ, anh hiểu không?" Trương Phượng Tiên hi vọng con số này có thể kích thích đến anh.

"Tôi cho cô biết, giá trị tương lai của Thực phẩm Phong Giai sẽ là bảy trăm tỷ! Đây là ước tính của tôi về giá trị của nó." Lục Tam Phong bình tĩnh nói.

"Anh cũng cảm thấy giá trị tương lai là bảy trăm tỷ à, bây giờ anh chiếm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần đó."

Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ kích động của cô ta thì không nhịn được bật cười: "Làm sao tôi lại có cảm giác cô đau lòng hơn tôi nhỉ? Thế thì tôi nói cho cô biết vậy, tôi thật sự chướng mắt mấy trăm tỷ kia."

"?????"

Đầu của Trương Phượng Tiên tràn ngập dấu hỏi chấm, lời này thật điên rồ, điên rồ đến mức một người học ở trong nước và phương Tây như cô ta phải cảm thấy không thích ứng nổi, cô ta đã từng nhìn thấy sự kiện lớn, từng thực tập ở phố Wall, người ở đó cũng không dám nói xem thường mấy trăm tỷ.

"Anh khoác lác hơi quá rồi đó."

"Thật sao?" Lục Tam Phong hút một hơi thuốc nói: "Tôi không muốn xuất hiện trên truyền thông, tên tuổi có thể mang đến cho cô đến rất nhiều thứ, nhưng cũng sẽ mang đến phiền não cho cô, hơi có chút chuyện là sẽ nhìn chằm chăm vào cô, về phần tiền, Thực phẩm Phong Giai được thành lập vào tháng tám năm ngoái, cách đây chưa đầy một năm."

Trương Phượng Tiên hơi sững sở, chưa đầy một năm?

Lấy lại tinh thần, cô ta khuyên nhủ: "Rất nhiều người thành công cũng là do may mắn, kỳ tích như thế này không thể phục chế được đâu."

"Đó là người khác, ở nơi này tôi có thể tùy tiện phục chế, đối với người bình thường mà nói, thành công như vậy chính là kỳ tích, nhưng đối với tôi mà nói, chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, không nên quá kinh ngạc!" Lục Tam Phong mang theo vài phần trêu chọc nhìn cô ta, nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc không thôi: "Cô cứ chờ xem, không nói những thứ này nữa, chuyện này coi như xong rồi, cô sẽ chuẩn bị làm gì?"

"Tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là chờ anh phục chế kỳ tích rồi." Trương Phượng Tiên tức giận trợn mắt nhìn anh một chút, bây giờ con hàng này khoác lác không làm bản nháp, chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết mới tạo ra được Thực phẩm Phong Giai mà thôi.

Cô ta đã từng nhìn thấy quá nhiều lần ngẫu nhiên lập nghiệp thành công trên sách, tiếp theo cho là mình có năng lực xuất chúng, sau khi lập nghiệp vài chục lần đều không ngoại lệ thất bại, dựa vào cổ phần lập nghiệp lần trước một mực ngồi ăn chờ chết.

"Cô có thể luyện tay ở Thực phẩm Phong Giai một chút, sang năm chuẩn bị tập đoàn hóa, đừng ở bên cạnh tôi nữa."

"Vì sao không thể ở bên cạnh anh?"

"Tôi sợ mình bị cô làm cho tức chết." Lục Tam Phong nhìn cô ta nở nụ cười.

"Nghe lời khuyên của tôi, nắm giữ cho tốt cổ phần của Thực phẩm Phong Giai, đừng đi quá xa, gần đây tôi cũng không có chuyện gì làm, chưa muốn trở lại nhà máy, cứ ở đây đợi một thời gian ngắn đi."

"Ừ, hai ngày nay nghỉ rất nhiều, Giang Hiểu Nghi muốn đến đây du lịch đây đó, cô có thể mang theo chút trà, rót nước hay gì đó, khá là thích hợp."

Trương Phượng Tiên không nói lời nào, chống nạnh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, vẻ mặt không tốt.

Buổi phỏng vấn bên kia sắp kết thúc, một số phóng viên liên tục hỏi danh tính của Lục Tam Phong nhưng đều bị Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng chặn lại, hai người bọn họ cảm thấy rõ ràng là Lục Tam Phong không thích xuất đầu lộ diện.

Tin tức Thực phẩm Phong Giai và Wahaha hoà giải nhanh chóng truyền ra ngoài, thậm chí hai bên thân càng thêm thân, muốn làm tiêu chuẩn cho ngành, khiến cho người ta có một loại ảo giác không nói ra được, tựa như giấc mộng Nam Kha.

Lục Tam Phong trở lại khách sạn ngủ say hai ngày, đi tìm Kim Ngọc Anh một lần, đối phương bận rộn ôn tập, khách sáo hai câu cũng không nhiều lời gì, ngược lại gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi nhiều hơn.

Loại ăn ngủ này, tỉnh lại xem tivi rồi sinh hoạt khiến Lục Tam Phong cảm thấy rất hài lòng, có thể là bận rộn đã quen, thời gian hai ngày nay lại vô cùng hạnh phúc.

Điện thoại bên trên đầu giường vang lên, Lục Tam Phong tiện tay nhận lấy điện thoại nói: "Ai vậy?"

"Chúc mừng tổng giám đốc Lục giải quyết thành công Wahaha, tôi báo cho anh một tin vui." Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Tô Ái Linh: "Còn có một chuyện vui nữa, xem như cho tổng giám đốc Lục hai niềm vui cùng tới cửa một lúc."

Lục Tam Phong vội vàng bò dậy từ trên giường hỏi: "Đội nghiên cứu điện tử có tin tức gì sao?"

"Trông anh gấp gáp như khỉ vậy, mấy ngày nay nóng như thế, anh cũng không quan tâm người ta có bị cảm nắng hay không." Dáng vẻ của Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại có mấy phần kệch cỡm nói.

Hiện tại Lục Tam Phong chỉ muốn biết tin tức ti vi, về phần cô ta sống hay chết thì thật sự không thế nào quan tâm.

"Tổng giám đốc Tô hãy bảo vệ sức khỏe, ra ngoài nhớ phải mang ô đấy."

"Ai nha, người ta thiếu một cái ô trong lòng, cần một cái ô cứng rắn cơ."

"Cút con mẹ nó sang một bên đi, có thể nói chuyện chính được

ke-an-choi-bien-tong-tai-176-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-176-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-176-2