Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 159: Sự tín nhiệm



Lục Tam Phong quay trở lại khách sạn, quầy lễ tân nói anh có một cuộc điện thoại gọi tới, số điện thoại đã được ghi lại, đối phương sẽ gọi lại vào tám giờ ba mươi phút tối. “Là nam hay nữ?” “Là nữ ạ, đối phương tự xưng là Tổng giám đốc Tổ “Được rồi, tôi biết rồi.”

Lục Tam Phong nói xong liền đi lên lầu.

Các khu vực ven biển có kinh tế phát triển, các mối quan hệ rắc rối đan xen và phức tạp. Bây giờ khi làn sóng đầu tiên của thủy triều đã hình thành, một lượng lớn người ở phương Bắc bắt đầu đi xuống phương Nam. Mười năm sau, làn sóng thất nghiệp đã tạo nên một lượng lớn những người nhập cảnh vào một vùng nào đó để lao động, hay còn được gọi là lao động nhập cư. Các vùng ven biển đều các cảng thương mại, buôn bán, hơn nữa có rất nhiều doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đều ưu tiên “đóng quân” ở các thành phố cảng, không giống như ở phương Bắc. Ở phương Bắc muốn làm kinh doanh phải có ba yếu tố, đó là quan hệ, quan hệ và quan hệ

Vị Tổng giám đốc Tô mà Cao Chí Dũng giới thiệu là người đã làm ở lĩnh vực thương mại xuất khẩu ngay từ khi còn trẻ, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Sau khi về phòng tắm rửa xong, lúc Lục Tam Phong bước ra từ phòng tắm, điện thoại liền đổ chuông. Anh bắt máy, nói: “Xin hỏi ai vậy?" "Là Tổng giám đốc Lục phải không?” Đầu bên kia của điện thoại vang lên một giọng nói trong trẻo, tạo cho người ta cảm giác đó người ở đầu dây bên kia là một cô gái trẻ. “Phải, tôi là Lục Tam Phong, xin hỏi cô là ai a?” “Tôi là Tô Ái Linh, là người mà giám đốc Cao đã giới thiệu cho anh. Thế nào, có vẻ như mấy ngày nay Tổng giám đốc Lục không định liên lạc với tôi nhỉ?”

Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia hơi có một chút giận cá chém thớt, nhưng lại giống như đang nói đùa hơn.

Lục Tam Phong vội vàng cười xin lỗi, nói: “Đâu có, tôi vừa mới về thôi. Quầy lễ tân đã nói cho tôi biết cô gọi điện đến, tôi nghĩ đã muốn thế này rồi mà còn quấy rầy Tổng giám đốc Tô thì không thích hợp cho lắm.” “Không sao, Tổng giám đốc Lục có bạn bè ở đây phải không?” “Đúng, tôi có vài người bạn ở đây. Chúng tôi ra ngoài ăn bữa cơm, chủ yếu vẫn là mong Tổng giám đốc Tô chiếu cố nhiều hơn một chút.” “Nói hay lắm, tôi rất ngưỡng mộ Tổng giám đốc Lục.

Hiện giờ thực phẩm Phong Giai đã có tiếng tăm trên khắp cả nước. Lần đầu tiên tôi nghe giám đốc Cao nói về tuổi của anh, tôi đã rất sốc đấy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”

Trong giọng điệu của Tổng giám đốc Tôi đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng. Trong cuộc điện thoại kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Lục Tam Phong chẳng hỏi gì cả, đối phương cứ tự nói về việc kinh doanh ngoại thương của mình, hơn nữa còn có khoản tiền vốn khổng lồ, hay ngày này sẽ bắt đầu đưa Lục Tam Phong đi vui chơi thăm thủ.

Lục Tam Phong tìm một lý do để từ chối, anh là người rất thận trọng, sau khi cúp điện thoại ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu, anh lại gọi điện cho Cao Chí Dũng.

Vị Tổng giám đốc Tô kia là người anh quen qua lời giới thiệu của bạn của bạn anh, hơn nữa còn là loại quen biết trên bàn tiệc, trong lòng Lục Tam Phong đã có tính toán. Anh nói với Cao Chí Dũng mấy ngày hôm nay vẫn tiếp tục làm theo cách cũ trên thị trường, không được “nhả ra”, bên chỗ anh đã có một số thời cơ mới. “Thời cơ? Thời cơ gì cơ? Đây không phải là lần đầu tiên anh đến phương Nam sao? Anh đã gặp được ai rồi?” Cao Chí Dũng hơi ngạc nhiên hỏi. “Một người quen từ năm ngoái, không thể nói rõ ràng trong một hai câu được, cứ thăm dò trước rồi hẵng nói: “Vậy anh đã liên lạc với Tổng giám đốc Tô kia chưa?

Người ta làm về ngoại thương đấy, bây giờ rất ăn nên làm ra."

Lục Tam Phong suy tư một chút, hiện giờ ai mà chẳng biết làm về ngoại thương rất ăn nên làm ra, chỉ cần tra biển” là kiếm được một đồng tiền. Chuyện tốt như vậy sao lại tự đến tìm anh được? Anh không nghĩ mình lại “hấp dẫn” đến vậy. “Từ từ liên hệ, tôi nghĩ ở đây có chút gì đó mờ ám, cảm giác giống như đang bị lừa. “Không sao đâu, ai có thể lừa được anh cơ chứ? Nói không chừng là người ta có phát hiện lớn gì đó. Hôm đó tôi gọi điện cho Tổng giám đốc Đỗ còn nói, nếu sản phẩm của chúng ta có thể sang bên kia bờ đại dương thì việc marketing tiếp thị lập tức sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều!” “Hơn nữa, cứ chờ xem sao."

Lục Tam Phong hỏi một chút về chuyện của nhà máy, đặc biệt là công tác chuẩn bị của lợi nhuận, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì anh liền cúp điện thoại.

Đảm phủ nhị đại như Miêu Thiên Vũ, Nghiêm Quốc Kiên vốn là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường học. Bọn họ nhìn chúng cô gái nào thì cô gái đó lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng.

Hàn Thiên Nguyệt kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm qua, còn cố tình thêm mắm dặm muối. Vài cô nữ sinh đi lan truyền khắp ký túc xá, thế là sáng hôm sau, hầu hết người trong trường đều đã biết chuyện.

Ngoại hình của Kim Ngọc Anh không được tính là quá kinh diễm, chỉ có thể nói là ở tầm trung. Trước đây cũng có vài nam sinh theo đuổi cô ta, nhưng phần lớn là theo đuổi Hàn Thiên Nguyệt.

Con người Hàn Thiên Nguyệt có một loại ham muốn không thể nói rõ đối với tiền tài. Từ trước đến nay cô ta luôn dùng nhiều loại thái độ khác nhau để đối đãi với mọi người. Đối với những nữ sinh có tiền thì xưng em gọi cô, đối với những nữ sinh nghèo khó thì lạnh nhạt hờ hững hoặc đối xử tệ bạc.

Ba năm đại học cô ta đã thay bốn người bạn trai, đều là vì cô ta tiêu quá nhiều tiền mà chia tay. Khó khăn lắm mới bám được vào Miêu Thiên Vũ mà chưa được mấy ngày người ta đã chán ngấy rồi.

Buổi trưa, Lục Tam Phong xuất hiện ở lối vào căng tin, nhanh chóng gây ra một trận náo loạn. Có không ít người đều vây quanh anh, nhìn anh như nhìn một con gấu trúc. “Là anh ta ư?” “Đúng là anh ta, hôm qua anh ta ăn cơm với Kim Ngọc

Anh.” “Trông có vẻ là người đàng hoàng, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy “Anh chưa nghe nói Miêu Thiên Vũ mắng anh ta té tát, còn đi ăn chực người ta. “Tôi kể cho anh nghe, buổi sáng đã có người phân tích, bây giờ Nghiêm Quốc Kiên và Miêu Thiên Vũ đều đang theo đuổi Kim Ngọc Anh. Hai người họ đã gây lộn rồi là sẽ đập tiền. Thằng nhóc kia nhìn trúng điểm này nên nịnh bợ người ta muốn kiếm chút lời đây mà.” “Trời ạ, anh ta định làm gì vậy? Định bám váy phụ nữ sao?” “Đúng rồi đấy, người bình thường chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy.”

Lục Tam Phong đứng đó bị người ta bình phẩm lung tung, bởi móc đủ điều. Cho dù da mặt anh có dày đến đâu cũng cảm thấy hơi đỏ mặt ngại ngùng. Kim Ngọc Anh đi tới, nhìn thấy Lục Tam Phong đang đợi cô ta, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi. “Chào đàn cô ạ!” “Chào cái gì mà chào!” Những tin đồn nhảm nhí của cả một buổi sáng khiến tâm trạng của Kim Ngọc Anh trở nên vô cùng tệ, cô ta lạnh mặt, cáu gắt: “Anh không tới căng tin ăn cơm đi, đứng ở cửa hít khí trời à?”

Mọi người bắt đầu chậm rãi đi vào căng tin, Kim Ngọc Anh lao tới nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Hôm qua cô mời tôi ăn cơm, hôm nay để tôi mời cô. “Anh gây rắc rối cho tôi còn chưa đủ nhiều hay sao?

Anh đừng tưởng tôi không biết anh muốn làm gì. Đừng để tôi thấy chán ghét, ghê tởm anh thì tôi sẽ không nói với ba tôi về chuyện anh, hiểu chưa?" “Ôi chao, cô nhìn cô đang nói cái gì này. Giữa chúng ta chỉ là tình bạn trong sáng, đừng lôi quan hệ chính trị và kinh doanh gì đó vào, trần tục chết đi được.

Lục Tam Phong vươn cánh tay ra, ôm lấy vai Kim Ngọc Anh, nói: “Cô đấu không lại hai thứ đó đâu, để tôi giúp cô “Tôi thực sự không thích hai người họ, nhưng tôi có thể nhịn được. Ngày mười chín tháng bảy tôi sẽ xin nghỉ, năm bốn không có lịch học “Còn hơn một tháng nữa. Không chỉ có người tên con trai đáng ghét kia mà còn có một Hàn Thiên Nguyệt nữa. Ở cùng một ký túc xá, cô có nhẫn nhịn được không?” Lục Tam Phong ôm cô tả vào lòng, nói: “Tôi sẽ báo thù cho cô!” “Ba tôi đã từng nói, muốn có được thứ gì đó đều phải có sự trả giá. Anh giúp tôi, vậy không phải tôi nên bỏ ra gì đó sao?” Kim Ngọc Anh hỏi một cách rất sắc sảo.

Lục Tam Phong có thể cảm nhận được gia giáo nhà Kim Ngọc Anh thật sự rất nghiêm khắc, chẳng chắc bố cô ta lại làm quan lớn. Anh cúi đầu, có hơi chút thất thần, suy nghĩ xem nên nói thế nào mới phải. Kim Ngọc Anh thấy anh im lặng không nói gì liền nhìn theo ánh mắt anh mà cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo ngắn tay của mùa hà khá rộng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết nội y bên trong. "Á!"

Cô ta hét lên thất thanh, vội vàng giữ chặt cổ áo, lúc Lục Tam Phong phản ứng lại, anh chỉ nhìn thấy một khoảng trắng như tuyết. “Anh là đồ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, hạ lưu!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Kim Ngọc Anh giơ chân lần giẫm vào chân Lục Tam Phong khiến anh đau đến mức phải hét lên. “Tôi thật sự không nhìn thấy gì mà" Lục Tam Phong cảm thấy rất oan ức, bản thân chẳng qua chỉ là ngẩn người một lúc thôi mà. Sớm biết thế này anh đã nhìn chằm chằm cho rồi, anh vừa xoa chân vừa đuổi theo Kim Ngọc Anh.

Kim Ngọc Anh bước vào căng tin với nỗi ấm ức không thể nói thành lời, nước mắt nước mũi lưng tròng. Cô ta chỉ hận không thể gọi cho ba mình, bảo ông ta dạy dỗ Lục Tam Phong một trận. “Tôi thật sự không nhìn thấy gì mà. Tôi thề với trời, với tư cách là một người đã có vợ có gia đình, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được. Còn nữa, tôi cũng không muốn lấy lòng cô, mượn sự trợ giúp của ba cô để làm gì đó. Chuyện của tôi tôi có thể tự mình giải quyết. Nếu cô đọc báo thì hẳn là cô biết bây giờ tôi không có bất cứ khó khăn gì mà.” Lục Tam Phong ngồi xuống, nói một cách chân thành. “Vậy anh ngàn dặm xa xôi chạy đến Xương Châu, còn đi đi lại lại ở gần trường của tôi làm gì. Hơn nữa, anh không làm chuyện của mình mà cứ đi theo tôi như một con sâu, anh nhàn rỗi quá nhỉ?” “Cô nói rất đúng, tôi thật sự rất nhàn rỗi! Thật đấy!” Lục Tam Phong gật đầu lia lịa, nói một cách chân thành: “Ban đầu tôi định đến đây vào ngày mùng một tháng sáu, khảo sát thị trường thực phẩm và đồ uống ở đây. Kết quả tôi lại cãi nhau với bà xã, nên đến đây trước. Mấy ngày nay thật sự không có việc gì làm, quan trọng nhất là, tôi thấy hãi thằng nhãi kia rất chướng mắt.

Lục Tam Phong thành thực kể lại chuyện mình đến đây như nào, để làm gì một lượt. Anh có thể nhìn ra, Kim

Ngọc Anh là một cô gái rất thông minh sắc sảo, những lời nói bình thường không thể lừa được cô ta, điều duy nhất anh có thể làm là bày tỏ sự chân thành của mình.

Kim Ngọc Anh nghe xong đã hơi bị thuyết phục rồi, cô ta hỏi: “Anh thấy chưởng mắt thì anh định làm gì người ta? Mời người ta ăn một bữa cơm à? Tôi thật sự thấy rất khó hiểu, tối hôm qua anh bị người ta chế giễu mỉa mai mắng mỏ như vậy, tốt xấu gì anh cũng là người có tiền, vậy tại sao anh không đi?” “Tôi... tôi giữ thể diện cho cô đó!” Lục Tam Phong xém chút nữa đã không tìm được một lý do để biện hộ. Bị mắng mỏ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần có thể giữ liên lạc với người đẹp này là được. Mặc dù Kim Ngọc Anh có tâm lý phòng bị rất mạnh, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái chẳng có kinh nghiệm gì hết. “Thật quá đáng. Anh có biết là buổi sáng tôi đã khóc hai lần rồi không. Thậm chí tôi còn không nghe giảng được. Kim Ngọc Anh nói xong, hai mắt cô ta lại đỏ hoe. “Đừng khóc, không sao đâu. Tôi là đồng hương của cô, tôi sẽ giúp cô trị bọn họ. Bây giờ đám người đó là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta. Thành thật mà nói, xử lý đảm nít ranh đó chỉ là chuyện vặt” “Anh đang ở địa bàn của người ta mà nói cứ như là anh lợi hại lắm ấy nhỉ. “Tôi tuyệt đối không khoác lác đầu. Nào, chúng ta ngoắc tay. Lục Tam Phong đưa tay ra. "Sao anh lại ấu trĩ như vậy chứ?” Kim Ngọc Anh đưa tay ra, sau khi ngoắc tay, hai người họ vẫn ngồi đó với bầu không khí ngột ngạt khó chịu. Những người khác trong căng tin thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ. “Ngoắc tay với nhau xong chúng ta đã là đồng minh rồi. Vấn đề của bây giờ là, ăn cơm trước!"

Kim Ngọc Anh gật đầu, lấy tay lau nước mặt. Lúc này cô ta đã lộ ra vẻ mong manh yếu đuối của một cô gái trước mặt Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong đứng dậy đi đến bên cửa sổ mua đồ ăn, quay đầu khẽ liếc cô ta một cái rồi thầm thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì anh cũng đã hoàn thành được bước đầu tiên.

Bây giờ anh đã khiến quan hệ của hai người họ trở nên gần gũi hơn, tiếp sau đây Lục Tam Phong định từ từ bồi dưỡng lòng tin. Còn về Miêu Thiên Vũ và đám người kia, họ cũng là những đối tượng không tồi. Làm thế nào để có thể khiến một người nhanh chóng tin tưởng mình đây?

Cách đơn giản nhất là cùng cô ta tải qua giai đoạn hay trải nghiệm đặc biệt nào đó. Đừng coi thường hai từ “tín nhiệm”, có những lúc nó vô cùng có giá trị.

Lục Tam Phong mua hai phần ăn, đi về phía Kim Ngọc Anh, trên mặt anh mang theo một nụ cười dịu dàng ấm áp.