Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 157: Quan hệ hỗn loạn



Lục Tam Phong đang ăn cơm thì vô duyên vô cớ bị người ta châm biếm, mặc dù anh không cao một mét tám mấy, nhưng dù sao cũng cao gần một mét tám, không có cơ bụng tảm múi nhưng bụng cũng không to, thậm chí cơ thể còn rất cường tráng, anh lại không đánh nhau với người ta. "Cậu là ai? Tự nhiên lại chạy đến đây bởi móc tôi đủ điều." Lục Tam Phong không khách khí nói. "Ồ, giả vờ như không biết tôi, cái loại nghèo hèn như anh, ăn cơm nhà ăn, anh cũng thật không biết thẹn, tôi ngại thay cho anh đấy, đúng thật là không biết xấu hổ!"

Lục Tam Phong sững sờ, anh cảm thấy người đàn ông này không phải đang nói với mình mà nói với Kim Ngọc Anh, nhìn về phía cô ta nói: "Tôi không ngại ăn cơm nhà ăn. Cậu ta mắng có hơi hung hãn một chút, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, càng không đại diện cho suy nghĩ trong lòng tôi." “Miêu Thiên Vũ, cậu làm loạn đủ chưa thế?” Ngọc Anh đặt đũa xuống, lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn làm gì?” "Tôi muốn làm gì em không biết sao? Nghe nói anh ta là sinh viên thể dục? Chỉ với đức hạnh này thôi sao?" Miêu Thiên Vũ khinh thường lẩm bẩm, ngữ khí tràn đầy châm choc.

Lục Tam Phong đã nghe ra có gì đó không đúng, liền mở miệng nói: "Người anh em à, cậu hiểu lầm rồi, tôi là " "Anh là cái gì? Anh là tên khốn kiếp, còn mời người ta ăn cơm nhà ăn. Anh không biết xấu hổ sao?" "Chỉ với loại hàng này mà đòi theo đuổi con gái nhà người ta, ôi thôi, tôi xấu hổ thay anh đấy." "Không có tiền thì đừng ra ngoài, kẻo lại phải móc phiếu ăn trong túi ra đấy!" "Đủ rồi, liên quan gì đến cậu? Tôi muốn ăn chỗ nào thì ăn chỗ đó!" Ngọc Anh thở hổn hển nói: "Miêu Thiên Vũ, tôi không muốn nhìn thấy anh, cậu đi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ đến phòng giáo dục kiện cậu." “Cậu đang nói bậy gì đó, im miệng đi!” Miêu Thiên Vũ quát mắng hai câu, mấy nam sinh đứng ở đó không nói chuyện nữa. Anh ta liếc Lục Tam Phong một cái, vẻ mặt kiêu ngạo khó tả, mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, một cô gái xinh đẹp như cậu thì làm sao có thể ăn cơm nhà ăn được, đi, tôi mời xậu đi ăn đồ Tây"

Đồ Tây?

Mấy nam sinh bàn bên cạnh lấm lét nhìn nhau, đó là đồ Tây, hiện nay hai từ “đồ Tây” tuyệt đối cao cấp, không cần phải nói đến đồ Tây, chỉ cần ăn KFC đã là trình độ tiêu dùng của giới nhà giàu rồi. "Người đó là ai vậy?" "Khoa chúng tôi đó, rất giàu, còn là người ở hội học sinh sinh viên, mọi người đều gọi anh ta là ông chủ Miêu." "Là ông chủ Miêu có rất nhiều bạn gái đó sao?" "Đúng rồi, từ hồi năm nhất anh ta đã bắt đầu bao nuôi các hoa khôi của các khoa, có vẻ như bây giờ đang nhắm vào Ngọc Anh rồi." "Hoa khôi của khoa các cậu không phải là Hàn Thiên Nguyệt sao?" "Cậu thật quê mùa, Hàn Thiên Nguyệt sớm đã bị đẩy xuống từ lâu rồi. Kim Ngọc Anh và Hàn Thiên Nguyệt ở cùng một ký túc xá. Tôi nghe người ta nói rằng anh ta theo đuổi được một thời gian dài rồi, nhưng người ta hoàn toàn không thèm để ý"

Tâm trạng Ngọc Anh rất không tốt, nói: "Miêu Thiên Vũ, cậu là bạn trai của Thiên Nguyệt, mời tôi đi ăn tối có phải là không thích hợp lắm không? Hơn nữa, đồ Tây quá đắt, tôi cũng không thích ăn." “Cái gì mà Thiên Nguyệt, bọn tôi đã chia tay từ lâu rồi” Miêu Thiên Vũ vẻ mặt khinh thường nói: “Bây giờ bọn tôi không còn quan hệ gì nữa. "Nhưng hai người..." Ngọc Anh cứng họng, không nói gì thêm nữa. Lục Tam Phong nhìn Ngọc Anh, rồi lại nhìn Miêu Thiên Vũ, thì thầm nói: "Không đi ăn đồ Tây à? Tôi nhìn ra được cậu ta thích cô, chúng ta đi ăn đồ ăn miễn phí đi!" “Anh!” Kim Ngọc Anh nằm mơ cũng không ngờ tới rằng một ông chủ lớn như Lục Tam Phong lại thực sự lợi dụng điều này.

Cũng không phải là Lục Tam Phong lợi dụng, chủ yếu là vì thấy có kịch hay để xem, mấy ngày nay không có việc gì làm, nếu như không phải đi gặp Ngọc Anh, ngày nào anh cũng chỉ nằm trong khách sạn.

Theo kế hoạch ban đầu là bắt đầu từ ngày một tháng sáu.

Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nhỏ, Lục Tam Phong cũng rất tò mò thủ đoạn của vị công tử này, có vẻ như anh ta cũng không biết Ngọc Anh là con gái nhà ai, nói không chừng anh ta còn có thể giúp được gì đó, đến lúc đó một số việc sẽ dễ xử lý hơn. “Ăn đồ Tây ở đâu thế?” Lục Tam Phong hỏi. "Ha ha ha ha!"

Không nói đến đám người Miêu Thiên Vũ, ngay cả mấy người bàn bên đều cười phá lên. "Đồ gián đất!"

Miêu Thiên Vũ thấp giọng chửi bởi, trên mặt càng lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: "Nếu anh bạn này đã muốn mở mang tầm mắt, vậy thì đi thôi, tôi mời."

Lục Tam Phong nói với Ngọc Anh: "Đi đi đi!"

Nhìn anh như thế, Ngọc Anh gần như phát điên, một ông chủ lớn như thế sao mà thích lợi dụng như vậy chứ? Lục Tam Phong đã đứng dậy chuẩn bị rời đi rồi, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy.

Có ba chiếc ô tô đỗ ở lối vào nhà ăn, chiếc đầu tiên là

Porsche 911, hai chiếc tiếp theo một chiếc là Crown, một chiếc là Santana. Hiện nay xe đua không phổ biến ở trong nước, thứ nhất là do mức thuế xuất nhập khẩu quá cao, thứ hai, với đường trong nước hiện nay thì có quá ít chỗ để xe đua có thể chạy.

Lục Tam Phong liếc nhìn một cái thì đã xác định được rằng đó là một chiếc xe nhập lậu. “Đi, lên xe!” Miêu Thiên Vũ đắc ý vỗ vào mái xe. "Không cần đầu, chúng ta đi xe khác đi." “Đây là xe đua, anh có biết 911 không?” Miêu Thiên Vũ khoe khoang. "Chúng tôi đi chiếc xe này là được rồi. Chiếc xe này của cậu nhỏ như vậy, vừa nhìn là đã biết không có giá trị rồi." Lục Tam Phong chế giễu.

Mọi người ở trong nước thực sự không hiểu biết nhiều về xe đua, chỉ biết về xe con, những loại khác đều không biết. Miêu Thiên Vũ không vui mắng: “Anh thì hiểu cái gì, đồ nhà quê”

Lục Tam Phong lên xe, nghe thấy câu mắng đó liền hỏi Ngọc Anh: "Tên này là người phía Đông hay phía Tây?"

Ngọc Anh hoàn toàn không muốn để ý đến anh, anh đã gây ra cho cô ta nhiều chuyện như vậy, liền dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại.

Xe phóng như bay, ở đây không cần phải nói đến lái xe, ngay cả đi xe máy cũng đã rất ngầu rồi, huống chi là xe đua, có thể nói là đã con mắt. "Xe của ai vậy? Trong trường chúng ta sao?" "Miêu Thiên Vũ đó, chính là chiếc xe đua của anh ta!" "Thiên Nguyệt, không phải cô và Miêu Thiên Vũ đang yêu nhau sao? Làm sao mà tôi lại thấy ở ghế sau là bạn cùng phòng Ngọc Anh của cô vậy?"

Hàn Thiên Nguyệt mặt lạnh như tiền, trên khuôn mặt xinh đẹp lại có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ con ả lẳng lơ này trên miệng thì lúc nào cũng nhân nghĩa đạo đức, vậy mà Thiên Vũ lại vì cô ta mà chia tay với chính mình. “Bọn họ đi đâu vậy?” Hàn Thiên Nguyệt buột miệng hỏi. "Tôi nghe người ta nói trong nhà ăn Miêu Thiên Vũ muốn đưa cô ta đi ăn đồ Tây."

Hàn Thiên Nguyệt nghe đến đây thì quay đầu rời đi, xung quanh đó chỉ có một nhà hàng đồ Tây chính thống, Miêu Thiên Vũ đã đưa cô ta đến đó, liền chặn một chiếc xe lại, đi thẳng đến nhà hàng đồ Tây John.

Ở cổng trường có một chiếc xe Tiger Head đang đỗ, không có biển hiệu, học sinh đi qua đi lại đều chú ý đến, oai phong không thể nói rõ được, một người học sinh xông lên nói: "Anh Nghiêm, Miêu Thiên Vũ đã đưa Kim Ngọc Anh ra ngoài rồi." "Cái gì? Đi đâu cơ?" Anh Nghiêm đang đắc ý ngồi ở ghế lái bỗng trở nên căng thẳng, anh ta cũng là một công tử bột trong trường, có thể nói là bất khả chiến bại, nhưng lại thất bại dưới tay Kim Ngọc Anh.

Nghiêm Quốc Kiên đã đặt cược riêng với Miêu Thiên Vũ rằng ai có được Kim Ngọc Anh trước thì đối phương sẽ đưa cho người đó 35 triệu. Bọn họ không quan tâm đến 35 triệu, chỉ để ý đến thể diện mà thôi. "Nghe nói là đi nhà hàng đồ Tây"

Nghiêm Quốc Kiên thở phào nhẹ nhõm, bản thân mới buông lỏng được mấy ngày thì đối phương đã ra tay rồi. Anh ta sốt ruột nói: "Đi, chúng ta đi." "Anh Nghiêm, em nghe nói có một tên nhóc khoa thể dục đã đi với Kim Ngọc Anh rồi. Còn nữa, lúc em đến đây có nhìn thấy Hàn Thiên Nguyệt cũng bắt xe đi đến đó."

Nghiêm Quốc Kiên quay xe, nói: "Sao mà hỗn loạn như vậy? Bất kể thế nào, tôi chỉ cần lấy được tiền và giữ được mặt mũi. Miêu Thiên Vũ là cái thá gì chứ."

Sau khi đi ra khỏi con đường chính của trường, anh ta đạp ga phóng xe như bay.

Có lẽ bản thân Lục Tam Phong chắc cũng không ngờ được rằng anh chỉ muốn liên lạc với Kim Ngọc Anh nhiều hơn một chút, tìm cớ để ở lại thêm vài ngày xử lý công việc, không ngờ lại làm kinh động đến nhiều nhân vật thần tiên như vậy. Tình yêu thời học trò lúc nào cũng rối rắm như mạng nhện vậy.

Ai đang yêu ai, ai đang thầm yêu ai, sau khi tốt nghiệp thì mỗi người một phương, những điều này sẽ mãi mãi được chôn sâu trong lòng, tất nhiên đôi khi trong những buổi họp lớp lại một lần nữa rộ lên, vậy nên rất ít khi tham gia họp lớp.

Nhà hàng đồ Tây John, cách khuôn viên trường học mười mấy phút đi xe, được quảng cáo là nhà hàng đồ Tây chính hiệu nhất địa phương, chủ quán là người nước ngoài.

Con người ngày nay tôn sùng nước ngoài một cách khó hiểu, chỉ cần được gắn mác các nước phát triển phương Tây thì đều là đồ tốt, hàng đắt tiền, hàng cao cấp.

Kiểu suy nghĩ này cũng đã tạo ra ý tưởng cho một số lượng lớn các doanh nhân đang cố gắng tiếp xúc với nước ngoài, mức tiêu thụ trung bình đầu người của nhà hàng đồ Tây này hoàn toàn là một cấp bậc xa xỉ.

Nhà hàng có hai tầng, tất cả đều có cửa sổ sát đất, lối trang trí mang đậm phong cách châu Âu, mang đến cho người nhìn cảm giác nguy nga lộng lấy ngay từ bên ngoài.

Dưới lầu có hàng xe đậu, có những chiếc xe hiếm thấy như Santana, cơ bản đều là xe nhập khẩu, ngay cả nhân viên bảo vệ ở cửa cũng thẳng lưng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự hào không thể giải thích được.

Miêu Thiên Vũ xuống xe, nhìn lên nhà hàng đồ Tây và nói với Lục Tam Phong: "Anh biết không, đây là nhà hàng phương Tây chính thống nhất. Tất cả thịt bò ở đây đều đến từ bãi chăn thả ở New Zealand, đầu bếp được đào tạo ở nhà hàng Michelin ba sao, ở đây, mức tiêu thụ bình quân đầu người là một triệu tám"

Miêu Thiên Vũ muốn nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt của Lục Tam Phong, từ đó để anh nhận ra hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp, khiến anh cảm thấy tự ti, nhưng anh ta lại không nhìn ra thứ mà anh ta muốn thấy “Kim Ngọc Anh!” Bên đường vang lên một tiếng mắng mỏ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người quay đầu lại nhìn, một cô gái xinh đẹp tức giận đi tới, tuy vẻ mặt đầy tức giận nhưng quả thực nhìn thì có phần xinh đẹp hơn Kim Ngọc Anh một chút. “Sao em lại ở đây?” Miêu Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.

Hàn Thiên Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Kim Ngọc Anh như thể muốn ăn thịt người vậy, chất vấn hỏi: "Cô còn nói rằng cô không quyến rũ anh ấy sao? Cô chính là một đứa con gái lẳng lơ giả vờ trong sạch mà thôi!" "Kim Ngọc Anh quyến rũ anh ta? Hừ, anh ta cũng xứng sao!" Ngay khi xe dừng xe cách đó không xa, Nghiêm Quốc Kiên đã mở miệng mắng, nếu như Kim Ngọc Anh chủ động với Miêu Thiên Vũ, vậy anh ta tính là gì chứ? Chó vô liêm sỉ sao?

Bầu không khí ở hiện trường có chút bế tắc, Lục Tam Phong nhìn Hàn Thiên Nguyệt, lại nhìn Nghiêm Quốc Kiên, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, quan hệ ở trường đại học bây giờ lộn xộn như vậy sao?

Kim Ngọc Anh hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa thì ngất xỉu, cắn răng nói: "Chuyện tốt do anh gây ra đó, ăn cơm ở nhà ăn thì đã xong chuyện rồi." "Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?" “Con mẹ nó, tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Kim Ngọc Anh tức giận tới mức chửi thề.