Tu Luyện Bốn Vạn Năm

Chương 262: Thời gian cố sự



Chẳng biết vì sao, bỗng nhiên Lý Diệu có chút có giật mình, không dám nhìn nàng, sợ bị nàng nhìn thấy dị tượng trong đáy mắt. 

- Sao ta cứ có cảm giác ngươi cứ lén lén lút lút cái gì đó, chẳng lẽ ở trong Lôi  m sơn mạch một thờì gian quá dài, nên ngươi không bình thường sao. Đinh Linh Đang điểm mũi chân đi tới bên người Lý Diệu, dùng tay mạnh me ̃đánh một chưởng ở trên lưng hắn. 

- Khá lắm, bản lĩnh thực sự tăng trưởng rồi, một thân một mình ở trong Lôi  m sơn mạch đợi mười ngày cũng không bị yêu thú ăn thịt, thật không hổ là đệ đệ tốt của Đinh Linh Đang ta. 

- Nghỉ ngơi tốt chưa, nếu nghỉ ngơi tốt rồi liền đi xuống, chúng ta so tài nào. 

- Ngươi không ở đây, một mình ta lẻ loi tu luyện trong tinh hải, lại không tìm được người nào theo ta luyện quyền, thư ̣c là tẻ nhạt đến chết mà, xương cốt toàn thân đều đang ngứa ngáy, ngay cả cơm ăn cũng không ngon, ha ha, nếu ngươi ở trong đó muộn mấy ngày, nói không chừng ta cũng phải đi U Ám Tuyệt Vực tìm ngươi đấy! 

Đinh Linh Đang lẫm lẫm liệt liệt nói, không nhìn ra một chút dáng dấp khóc ở trước mặt hiệu trưởng. 

Lý Diệu nháy mắt, do dự nửa ngày mới nói: 

- Tiểu Linh tỷ, bây giờ muộn rồi đừng đi tinh hải, ở đây ngắm sao, hóng gió một chút, nói chuyện phiếm không phải rất tốt sao. - Hả? 

Đinh Linh Đang trợn mắt lên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới nửa phút, kinh ngạc nói. 

- Câu này không giống như là lời từ trong miệng 'Kền kền Lý Diệu' nói ra thì phải, ta nhớ trước kia chúng ta ở cùng nhau, đều là nắm chặt mỗi một giây để tu luyện, sao đi ra ngoài có ba tháng, mà khi trở về đã thay đổi rồi. 

Lý Diệu vuốt tóc, cười nói: 

- Ta chỉ cảm thấy, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, rất ít khi ngồi xuống nói chuyện phiếm, tìm hiểu lẫn nhau một chút. Đinh Linh Đang bĩu môi: 

- Ở đâu có nhiều thời gian tán gẫu như vậy! Muốn thấu hiểu lẫn nhau thì dùng nắm đấm là tốt nhất, quả đấm của ta hiểu rõ thân thể của ngươi lắm đấy! 

Thế nhưng Đinh Linh Đang đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Lý Diệu có chút thất vọng, không biết tại sao ngực nàng như là bị nhói đau một hồi, nàng bật thốt lên. 

- Nhìn bộ dạng mất tập trung của ngươi như vậy, đánh ngươi cũng vô vị, vậy thì tán gẫu cùng ngươi một chút, nói đi, tán gẫu cái gì, võ kỹ hay là pháp bảo. 

Lý Diệu không biết nên khóc hay cười: 

- Có thể tán gẫu mấy chuyện khác hay không, ví dụ như tâm sự chuyện cha mẹ ngươi chẳng hạn, ta rất hiếu ki ̀về bọn họ, một là luyện khí sư trong quân đội, một là lão sư Vũ Đấu hệ trong đại học, la ̀m sao cóthể quen biết và yêu nhau. 

Câu này vừa ra khỏi miệng, hắn liền hận không thể cắn đầu lưỡi của mình xuống. 

Cái này không phải là hết chuyện để nói sao, bình thường mình vẫn lấy lực tính toán làm kiêu ngạo, không biết bây giờ đi chết ở đâu hết rồi! Nếu đã nói ra miệng rồi, Lý Diệu không có ý định từ bỏ, hắn nhìn chòng chọc vào Đinh Linh Đang. 

Cha mẹ gặp nạn là rất đáng thương, nếu không có chuyện gì thì chôn ở trong lòng cả đời vẫn tốt hơn. 

Nụ cười của Đinh Linh Đang đông lại nửa phút.

Nhưng sau khi nhìn kỹ ánh mắt Lý Diệu, nó lại hòa tan một lần nữa. 

Nàng thở dài một cái, rơi vào hồi ức xa xưa, không biết nàng nghĩ đến cái gì khóe miệng cong lên thành hình lưỡi liềm. Quá rất lâu, nàng mới mỉm cười nói: 

- Hai người bọn họ quen biết nhau trong một lần Đại Hoang Chiến Viện liên hợp hành động cùng quân đội, tính khí mẹ ta giống ta như đúc, là một cái thùng thuốc súng thẳng thắn thích đi đến cánh đồng hoang vu lang bạt, chém giết yêu thú. 

- Tất cả đàn ông bên cạnh đều không chịu được nàng. 

- Cha ta lại là một người rất ôn hòa, thậm chí có chút bình thường, ông ấy là một luyện khí sư tiêu chuẩn, cả ngày mê muội với thế giới pháp bảo, không có nửa điểm sức chiến đấu. 

- Trong lần liên hợp hành động kia bọn họ gặp phải yêu thú phi thường mạnh mẽ, bởi vì thực lực cha ta quá yếu nên thiếu chút đã đi đời nhà ma, may mà mẹ ta cứu cha ta ra nhiều lần thoát khỏi nanh vuốt yêu thú, nhưng cũng bởi vậy mà phải trì hoãn nhiệm vụ. 

- Sau đó mẹ ta nói, lúc đó nàng tức giận đến phát rồ, vừa nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đần độn đó của cha ta, liền hận đến mức nghiến răng. 

- Sau khi nhiệm vụ kết thúc một khoảng thời gian, na ̀ng rảnh rỗi liền đi tìm cha ta, dạy cho hắn một ít thuật phòng thân cơ bản, để tránh khỏi việc hắn kéo chân tiểu đội. 

- Có điều theo cha ta nói thì mẹ ta nhìn ông không hợp mắt, cố ý đi tìm ông hành hạ. 

- Cứ như vậy, hai người bọn họ quen biết nhau, chơ ̀khi nhiệm vụ kết thúc, cha ta sẽ đến Đại Hoang Chiến Viện tìm mẹ ta, ông nói thuật phòng thân của mẹ ta thực sự rất hữu dụng, hắn còn muốn học nhiều hơn chút nữa. 

- Mẹ ta tỉnh tỉnh mê mê, còn tưởng rằng cha ta chân tâm nghĩ đến học tập, liền không hề đề phòng dạy cha ta, ai nghĩ đến nàng dẫn sói vào nhà, lúc sau cha ta còn xin quân đội đến Đại Hoang Chiến Viện tu luyện võ kỹ nửa năm! 

- Cứ như vậy học, bất tri bất giác, cha ta liền lừa gạt mẹ ta tới tay, ha ha! 

- Tình cảm của hai người bọn họ rất sâu đậm, ngươi thấy nhà ta có hai con rối chiến thú rất tinh xảo đúng không. - Đó chính là tác phẩm của cha ta.

- Cha ta tiêu hao mười năm đánh bóng từng mảnh tinh thạch, sau đó luyện chế từng viên một, gần như mang hết thảy thời gian rảnh tập trung vào trong đó, mới luyện chế ra hai con chiến thú này, xem là quà tặng chấm dứt mười năm theo đuổi. 

- Cha ta nói, mẹ ta sẽ là anh vũ bảy màu oai phong lẫm liệt, còn cha ta đồng ý làm một con rắn nhỏ, vĩnh viễn bảo vệ nàng. - Mẹ ta cười nhạo cha ta, nói thực lực của ông yếu như thế, vẫn là ngoan ngoãn ở nhà, để lão bà đến bảo vệ thì tốt hơn. Trước đây chưa từng có người nào to gan tới hỏi Đinh Linh Đang vấn đề liên quan đến cha mẹ nàng cả. 

Mà Đinh Linh Đang cũng chưa từng mở rộng cửa lòng, nói chuyện cùng người khác. 

Máy hát vừa mở ra, liền không thu lại được. 

Đầu tiên, nàng chắp hai tay sau gáy, nhìn những ngôi sao lóng lánh, kể chuyện một mạch không ngừng. 

Kể chuyện phụ mẫu nàng xinh sống, đến sau khi nàng sinh ra, tuổi ấu thơ của nàng, sau đó nói tới chuyện cha nàng dạy nàng luyện khí khi còn bé. 

Bất tri bất giác, khoảng cách giữa nàng và Lý Diệu càng ngày càng gần. 

Đinh Linh Đang rơi vào trong hồi ức vui vẻ tràn đầy phấn khởi, hồn nhiên không chú ý tới ánh mắt Lý Diệu, đang trở nên càng ngày càng quỷ dị. Nàng khua tay múa chân nói nửa ngày, thân thể gần như muốn dán vào người Lý Diệu, Đinh Linh Đang mới ngừng lại liếm liếm môi khô khốc, nói: 

- Này, ta nói nhiều như vậy rồi, ngươi đừng có chỉ cười không nói chứ, ngươi nói một chút chuyện xưa của ngươi đi, ta muốn nghe tại sao ngươi lại trở thành một tên luyện khí sư. 

Lý Diệu sững sờ, ánh mắt có chút tan rã, một lát sau ánh mắt hắn lại ngưng tụ, miệng toát ra nụ cười của trẻ nhỏ, lẩm bẩm nói: 

- Đại khái là thời điểm ta bốn, năm tuổi gì đó, ta ở trong mộ phần của pháp bảo khổ sở giãy dụa, cả ngày trốn đằng đông nấp đằng tây trong đống rác. 

- Có một ngày, ta vô tình phát hiện ra một cái hộp âm nhạc trong đống rác. 

- Ngươi biết loại pháp bảo này chứ, nó giống như là một con chuồn chuồn có thể bay giữa không trung, phát ra vài đoạn nhạc rất êm tai.

- Một số hộp cao cấp còn có thể phát ra một đạo ánh sáng ba chiều, phản chiếu vài hình ảnh. 

- Mãi đến tận bây giờ, ta vẫn rất nhớ khoảnh khắc đó, cái hộp kia có thể truyền phát bốn đoạn nhạc, hơn nữa nó có thể phát ra bốn đạo ánh sáng khác nhau, phân biệt là cảnh tượng rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh bốn mùa xuân hạ thu đông. 

- Mỗi buổi tối, nghe âm nhạc và nhìn bốn mùa biến hóa trong rừng rậm, là hưởng thụ lớn nhất của ta. 

- Khi đó, ta nghĩ thế giới này có thần tiên, ngoại trừ thần tiên ra là gì có ai có thể chế tạo ra pháp bảo thần kỳ như vậy. 

- Sau đó, ta biết loại pháp bảo này xuất ra từ tay luyện khí sư thì ta lập tức quyết định, nhất định phải trở thành luyện khí sư, luyện chế ra hộp âm nhạc lợi hại nhất. 

Lý Diệu cười tự giễu một cái. 

- Không nghĩ tới, hiện tại ta thật sự trở thành luyện khí sư nhưng từ xưa đến nay không hề luyện chế hộp âm nhạc dân dụng như vậy, thứ ta luyện chế ra đều là vũ khí dùng để chém giết. 

- Ta thì ngược lại, thật ra ta đã được cha ta dạy luyện chế qua một cái hộp âm nhạc, có điều nó quá xấu, hơn nữa hai cánh không thăng bằng, hơi bay là rơi xuống. 

Đinh Linh Đang lại gần hơn một chút, con ngươi đảo một vòng. 

- Sao trước đây ta không phát hiện, tán gẫu lung tung không có mục đích lại thú vị như vậy, để ta nghĩ xem, còn muốn hỏi ngươi vấn đề gì. Hai người, một bên cười một bên tán gẫu, cho tới khi sao trên bầu trời biến mất. 

Không biết từ lúc nào, hai người dĩ nhiên ngủ ở trên nóc nhà, Lý Diệu ngủ rất an bình. 

Dù sao hắn cũng không phải làm bằng sắt, ở trong trại huấn luyện Lôi Đình tu luyện ba tháng, sau đó lưu vong mười ngày mười đêm trong Lôi  m sơn mạch, khiến tinh lực của hắn đã tiêu hao đến mức cực hạn từ lâu. 

Sau khi được người phát hiện, chẳng biết vì sao thân thể hắn lại phi thường muốn ngủ, đại não cực kỳ phấn khởi tiến vào giấc ngủ sâu. Cho tới giờ khắc này, ở bên người Đinh Linh Đang, ngửi được khí tức nhàn nhạt của nàng, Lý Diệu mới như trút được gánh nặng, lâm vào ngủ say.

Cảm giác vừa mới ngủ mặt trời đã hừng đông, ánh nắng ấm áp dễ chịu ngày thu chiếu lên trên người rất thoải mái. 

Đêm lạnh như nước, không tạo thành a ̉nh hươ ̉ng đối với người tu chân, Lý Diệu cảm thấy tinh thần rất thoải mái, tinh lực vô cùng dồi dào, toàn bộ đất trời đều trở nên cực kỳ mỹ hảo. 

Tay trái có chút tê dại, hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy Đinh Linh Đang gối lên cánh tay của hắn, vẫn ngủ say như trước, khuôn mặt không hề phòng bị khiến cho tim Lý Diệu đập thình thịch. 

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay nhẹ nhàng động. 

Đinh Linh Đang lập tức nhận biết, khẽ cau mày, ngọ nguậy tiến vào trong lòng Lý Diệu, giống như là mèo con sợ lạnh tiến vào ổ chăn ấm áp. Nàng rên lên một tiếng, trong miệng nói một câu gì đó nghe không rõ. 

Tim Lý Diệu đập nhanh hơn, hắn nghiêng tai lắng nghe, vành tai hầu như đụng vào đôi môi nóng bỏng của Đinh Linh Đang. Đinh Linh Đang lại lặp lại một lần nữa, lần này Lý Diệu nghe rõ ràng, nàng nói: 

- Các ngươi là một lũ không trứng, chạy nhanh lên một chút nữa, nhanh lên! 

Lý Diệu nhất thời cứng ngắc. 

Lông mi Đinh Linh Đang run lên, tỉnh lại. 

Trên mặt có chút dại ra, thân thể lười biếng không có hành động, giống như vẫn lưu luyến sự ấm áp kia, không muốn rời ra. 

Nửa phút sau, con mắt của nàng mới triệt để khôi phục sự thanh tỉnh, nàng nhảy lên một cái, giang rộng mười ngón tay ra ôm lấy đầu mình, làm cho tóc càng thêm rối loạn. 

- A! 

Đinh Linh Đang không kiêng dè chút nào, ngáp một cái thật dài, rồi bỉu môi nói. 

- Bất tri bất giác hàn huyên một đêm, tình cờ nói chuyện phiếm vẫn là rất vui, quyết định mỗi một tháng, không, nửa tháng, không, mỗi cuối tuần, chúng ta để ra một buổi tối nói chuyện phiếm nhé, được không?