Tu La Võ Thần

Chương 302: CHƯƠNG 302 – NỖI LO LẮNG VÔ HÌNH



Kèm theo trận trận đau nhói khí thể giống như sương mù kia đang sôi trào cuồn cuộn, tựa như thủy triều chui vào trong cơ thể Sở Phong. Một số lượng lớn tin tức cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu Sở Phong, điều này khiến cho Sở Phong biết được chỗ lợi hại của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật.

Nếu như nói Bạch Hổ Công Sát Thuật là thủ đoạn công kích mạnh nhất, vậy thì Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật này chính là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất. Phương thức phòng ngực của nó không chỉ là thuẫn giáp vững chắc không thể phá vỡ.

Nếu như Sở Phong có thể hoàn toàn nắm giữ tất cả năng lực thì hắn còn có thể quấy rối tinh thần của đối phương, làm địch thủ mất phương hướng, đưa đối phương vào chỗ chết. Cho dù không thể đưa đối phương vào chỗ chết cũng có thể trong lúc chiến đấu quấy rối đối phương, hạ thấp lực chiến đấu của hắn, mà đây cũng là chỗ kỳ diệu của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật.

Mà cùng lúc đó thanh âm xa xưa của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng vang dội bên tai của Sở Phong:

– Sở Phong, ngươi hãy nghe cho kỹ người bình thường không thể nào lấy được bảo tàng ở nơi này, cho nên bí mật ở nơi này không sự bị truyền ra ngoài. Bởi vì người có thể đoạt được bảo tàng đã ít lại càng ít, người thủ hộ bảo vệ nơi này sẽ đem rất nhiều người ngăn cản ở bên ngoài bảo tàng.

– Cho nên ngươi ngàn vạn lần không được vì lợi ích trước mắt mà hành động nông nổi, trước lúc ngươi có được thực lực nhất định chớ đừng tùy tiện bước vào nơi này. Nếu muốn biết nguyên nhân ta và Bạch Hổ vì sao lại lựa chọn ngươi thì ngươi phải khiến cho hai vị lão bằng hữu khác của chúng ta cũng cam tâm tình nguyện thần phục ngươi. Khi đó chúng ta tự nhiên sẽ tuyên bố chuyện liên quan tới bí mật của chúng… Hy vọng rằng chúng ta không chọn lầm người…

Thanh âm của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thanh âm đó dần dần mất hẳn, mây mù quanh quẩn trước người Sở Phong cung biến mất. Hơn nữa nó còn để lại cho Sở Phong một phương tiện để cỡi ra khỏi nơi bí ẩn này.

– Hóa ra Bạch Hổ Công Sát Thuật và Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật đều lựa chọn ta là có nguyên nhân sao? Hai lão bằng hữu của bọn họ chắc hẳn là hai loại bí kỹ khác. Quả nhiên đúng như dự đoán, ở mỗi một lối vào đều có một loại bí kỹ.

Sở Phong đứng tại chỗ, liên tục suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

– Còn có nguyên nhân gì chứ, rõ ràng là nhìn trúng tiềm chất của ngươi. Nếu không Bạch Hổ Công Sát Thuật kia cùng với bí kỹ giấu ở Thanh Long sơn mạch cũng sẽ không lựa chọn ngươi làm chủ nhân của bọn hắn.

– Nếu như nhất định phải nói là chuyện bí mật thì rất có thể là lúc bốn người bọn họ tề tựu lại một chỗ sẽ có một chuyện khó tin nào đó xảy ra.

Đúng vào lúc này, giọng nói ngọt ngào của Đản Đản đột nhiên vang lên.

– Đản Đản à, ngươi không sao à? Thật sự tốt quá!

Giờ khắc này, Sở Phong vô cùng vui mừng, bởi vì hắn phát hiện khế ước của Sở Phong và Đản Đản vốn đã bị cắt đứt lại được khôi phục, hắn lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của Đản Đản.

– Bản nữ vương có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ bị con ác linh đến từ Quỷ Linh Giới kia ngăn cách khế ước tạm thời mà thôi. Nhưng mà khoan hãy nói đến chuyện này, con ác linh đó có chút bản lĩnh, sợ rằng Thiên Vũ Cảnh thông thường cũng không phải là đối thủ của nó.

Đản Đản bĩu môi nói.

– Hóa ra la con ác linh đó đến từ Quỷ Linh Giới sao? Thảo nào nó lại dọa người như vậy!

Dáng vẻ Sở Phong như chợt bừng tỉnh đại ngộ.

– Đừng có ngẩn người nữa, rời khỏi nơi này đi. Nơi đây không phải là nơi mà ngươi có khả năng đi thăm dò, ít nhất cũng phải đạt đến Thiên Vũ Cảnh, bằng không thì đừng tới nơi này.

Đản Đản nghiêm túc nhắc nhở.

– Ừ.

Sở Phong gật đầu, thứ ở đằng sau con ác linh đó là tồn tại mà ngay cả Huyễn Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng không cách nào có thể đối phó được. Sở Phong chỉ suy nghĩ chốc lát liền cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Nói chung hắn đã biết rõ đế táng này sâu không lường được thế nào, ít nhất hắn hiện giờ không có năng lực đi thăm dò. Chỉ sợ rằng không chỉ có hắn mà ngay cả người của Khương Thị Hoàng Triều kia cũng chưa chắc có tư cách này.

“Ông”

Nhưng sau khi Sở Phong vừa mới đi ra không lâu lắm liền phát hiện địa phương phía sau xuất hiện một tiểu thành trì. Quay lại nhìn thì Sở Phong nhìn thấy Huyễn Tượng Trận mà đám người Sở Phong gặp phải khi vừa mới bước vào.

– Chẳng lẽ Huyễn Tượng Trận này vẫn còn tồn tại, Huyễn Tượng Trận này cũng không phải do Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật bố trí?

Sở Phong có chút hoảng hốt, mặc dù hắn đã trải qua khảo nghiệm Huyễn Tượng Trận thế nhưng bây giờ lại nhìn thấy tòa Huyễn Tượng Trận này, hắn vẫn cảm thấy sống lưng phát rét. Bởi vì tòa đại trận này quả thực quá mức kinh khủng.

– Huyễn Tượng Trận vốn là vô hình, đi thôi. Có Huyễn Tượng Trận ở đây, ta tin rằng rất nhiều người đều không thể đi qua, cho dù có thể đi qua nơi này thì cũng không thể vượt qua được cửa ải phía sau. Tin rằng ở đại lục này thật sự không có người nào có khả năng đến gần kho báo ấy.

Đản Đản khinh thường nói.

Mà Sở Phong cảm thấy Đản Đản nói rất có đạo lý, bởi vì chỉ riêng Huyễn Tượng Trận cùng với tiểu lâu la ác linh mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật mô tả đã cường đại như vậy. Hắn thật sự không dám tưởng tượng người thủ hộ ở chỗ sâu kia sẽ là tồn tại như thế nào, có lẽ nó một con quái vật có thể hủy diệt tất cả đại lục này.

Thế nhưng chỉ vừa nghĩ tới con quái vật có thể hủy diệt Cửu Châu đại lục thì Sở Phong lại không kềm được mà nhớ tới việc bên trong thế giới tinh thần của hắn còn phong ấn một con quái vật, mà theo như Đản Đản hình dung thì con quái vật đó cũng là tồn tại có thể hủy diệt cả Cửu Châu đại lục.

Đồng thời Đản Đản cũng đã từng nói con quái vật bị phong ấn ấy ở trong mắt nàng căn bản không tính là gì cả. Từ giọng điệu của Đản Đản, Sở Phong cảm thấy nàng cũng không giống loại người ba hoa khoác lát, nàng tựa hồ như thật sự có thực lực coi thường tất cả.

Thế nhưng Đản Đản cường đại như vậy, cùng với con quái vật có thể tiêu diệt cả Cửu Châu đại lục lại bị phong ấn trong thế giới tinh thần của Sở Phong, điều này khiến cho Sở Phong không thể không suy nghĩ đến việc đến tột cùng người làm hết thảy những chuyện này lợi hại bao nhiêu, bọn họ là phụ mẫu của mình, là thân nhân của mình hay là người nào?

– Phụ thân, mẫu thân, các người vẫn còn sống ở trên đời này sao?

Trong lòng Sở Phong vẫn luôn vươn vấn cái nghi vấn này. Hắn hy vọng phụ mẫu của mình vẫn còn sống đến dường nào, đây là chân tướng mà hắn thực sự muốn biết nhất.

Bởi vì đã từng thăm dò qua nên lúc quay trở về, Sở Phong không hề có chút cố kỵ nào mà gấp rút lên đường. Tốc độ của hắn tăng lên, chỉ vài ngày đã đi tới cửa ra vào.

Chỉ có điều trên đường trở về,, Sở Phong có thể phát hiện không ít thi thể người của Kỳ Lân Vương Phủ đều bị chết thảm thiết bên trong cơ quan của hang động.

Có thể thấy được sau khi hắn thành công mở ra cửa vào thì Kỳ Lân Vương Phủ đã phái không ít cao thủ đến thăm dò nơi này. Chỉ đáng tiếc là bọn chúng không hiểu được thủ đoạn của Giới Linh Thuật thì dù tu vi của bọn họ có cao hơn nữa cũng không cách nào phá giải được cơ quan đơn giản nhất.

Tuy nhiên chỉ có một điều Sở Phong không hiểu nhất chính là sau khi tin tức kia truyền ra ngoài thì người nắm giữ Kỳ Lân Phương Phủ – Phủ chủ của Kỳ Lân Vương Phủ cũng chưa từng hiện thân.

Theo lý mà nói thì sau khi cửa vào của một nơi rất có thể cất giấu một bảo tàng to lớn được mở ra thì vị phủ chủ kia sẽ vô cùng động tâm, sẽ đích thân đến sắp xếp mọi việc mới phải. Nhưng thực tế hắn lại không hiện thân, rõ ràng có chút không hợp với lẽ thường.

Thế nhưng Sở Phong cũng lười suy nghĩ những chuyện này, thừa dịp thủ vệ không chú ý liền lặng lẽ rời khỏi nơi này. Sở Phong đã chuẩn bị rời khỏi Thanh Châu, cho nên trước khi hắn đi còn phải đi từ biệt với một số người, mà trước hết nên cáo biệt chính là thân nhân của hắn.

Sau khi trải qua một đoạn thời gian gấp rút lên đường, Sở Phong rốt cuộc đã đi đến thành trì mà đám người Sở Cô Vũ ẩn cư. Thời điểm tiến vào thành thị thì Sở Phong vẫn đang suy nghĩ, sau khi mình lấy ra vũ kỹ cấp sáu mà Lý Trường Thanh đưa cho đám người Sở Cô Vũ thì bọn họ sẽ vui vẽ đến dạng gì nữa, có lẽ sẽ kích động đến mức thức suốt đêm không ngủ.

– Sở Phong đệ, cuối cùng đệ đã xuất hiện, chúng ta vẫn luôn lo lắng cho đệ.

Nhưng Sở Phong vừa mới tiến vào tòa trạch viện thì đã thấy Sở Nguyệt ôm vẻ mặt kinh hoảng chạy tới ôm lấy Sở Phong. Thậm chí Sở Phong cảm thấy thân thể của nàng cũng đang run rẩy, trong miệng đã phát ra tiếng khóc.

Cùng lúc đó, toàn bộ người của Sở gia đứng sau lưng Sở Nguyệt đều mang khuôn mặt vừa mừng vừa sợ nhìn Sở Phong, giống như Sở Phong là người từ quỷ môn quan trở về vậy.

– Sở Nguyệt tỷ, các người thế này là thế nào? Ta vẫn tốt lành, không có chuyện gì cả!

Sở Phong bị phản ứng của đám người Sở Nguyệt khiến lúng túng không biết làm sao, đồng thời cũng cảm thấy một nỗi lo lắng vô hình.