Tử Dương

Chương 509: Đuổi đến Thanh Vũ Môn



Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: argetlam7420

Dịch Thiên Tử nghe tiếng quay đầu nhìn về hướng đông.

Mạc Vấn đang nhìn về hướng đông bắc, phát hiện tiếng đạo nhân ở hướng đông trước Dịch Thiên Tử nên đã nhìn về phía đó rồi, chỉ thấy người kia ước chừng hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ thân thiện, mặc đạo bào màu tím vàng xen kẽ, hai bên có tướng tá quan lại đang ngồi.

Tuy nhiên Mạc Vấn tuy không nhận ra người này, nhưng nhìn vào quần áo của người này cùng quan khách xung quanh có thể dễ dàng đoán được, y chính là hộ quốc chân nhân của nước Tấn, Chu Quan Chính, đạo nhân của Thái Thanh, lúc trước có nhờ Hoàng Vân đạo cô cùng Trương Động Chi đi Thượng Thanh Quan chào hỏi hắn, người này gọi Dịch Thiên Tử là sư thúc, nếu chào hỏi sợ mất thể diện sẽ không thể ra tay.

Nghĩ vậy nhưng Mạc Vấn cũng không dừng tay lại, dùng linh khí Tam Muội chân hỏa đánh về phía sườn phải của Dịch Thiên Tử, linh khí chạm đến, Dịch Thiên Tử như bị sét đánh, cả người bốc cháy, phun máu bay ngược lại.

Mọi người trong bữa tiệc thấy thế kinh sợ đồng thanh hô lên, đạo nhân phát ra tiếng trong bữa tiệc lăng không nhảy lên, muốn đỡ Dịch Thiên Tử đang phun máu bay ngược, nhưng không thể tưởng tượng được dù phát ra linh khí những cũng không làm chậm tốc độ bay ngược của Dịch Thiên Tử, được hơn mười trượng thì y liền rơi xuống mặt đất, đụng ngã mấy tấm bàn gỗ mới ngừng lại được, lăn qua lăn lại trên mặt đất, thảm thiết kêu gào ý đồ muốn dập tắt ngọn lửa trên người.

Đạo nhân mặc áo bào tím vàng trước tiên đi đến, dùng linh khí kéo áo phía ngoài đang cháy của Dịch Thiên Tử ra, nhưng không ngờ áo lót cũng bị cháy, bất đắc dĩ phải lột cả áo lót, đến khi áo lót được lấy ra thì mới phát hiện lửa trên người Dịch Thiên Tử là xuất phát từ trong cơ thể.

“Tam Muội Chân Hỏa.” Lão đạo kia hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn về phía tây, chỉ thấy Lão Ngũ đã biến trở về hình người, liếc mắt nhìn vị Thượng Thanh đạo nhân.

“Lão gia, ngươi hãy đốt nữa đi.” Lão Ngũ vốn muốn làm cáo mượn oai hùm, nhưng không ngờ hùm đã ở nơi khác, khiến y cảm thấy xấu hổ.

Mạc Vấn giơ ngón tay chỉ về phía hậu viện, cao giọng nói ra, “Dịch Thiên Tử dương thọ đã hết, không nên ở lại trần gian nữa, bần đạo nhận lời của Minh Ti, hôm nay đặc biệt tới hỗ trợ Hắc Bạch Vô Thường thu hồn phách của hắn.”

Mạc Vấn nói xong nhìn về Bạch Vô Thường bên cạnh, Bạch Vô Thường hiểu ý, bước nhanh về phía trước chuẩn bị thu hồn.

Lão đạo áo bào tím vàng nghe thấy Mạc Vấn nói, trong lòng kinh hãi, vội vàng bấm tay bắt quyết, quả nhiên phát hiện Hắc Bạch Vô Thường đang ở đây.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo…”

“Việc này không liên quan tới người khác, cũng không liên quan tới ân oán môn phái.” Mạc Vấn mở miệng chặn lời lão đạo kia.

Mạc Vấn đoán không sai, lão đạo kia chính là Chu Quan Chính, hộ quốc chân nhân của nước Tấn, Dịch Thiên Tử là sư thúc của lão, chỉ là hiện tại đã rời khỏi sư môn, khai tông lập phái. Chu Quan Chính chưa từng gặp Mạc Vấn, nhưng cũng nghe đồn nhiều về Mạc Vấn, cũng biết Mạc Vấn có một con Cự Bức (dơi lớn) bên cạnh, đây cũng chính là lí do vì sao lúc trước lão lên tiếng ngăn cản Dịch Thiên Tử ra tay với Lão Ngũ.

Mắt thấy Dịch Thiên Tử quanh thân bốc cháy cực kì thống khổ, Chu Quan Chính kiên trì tiến lên nói chuyện, nói tiếp những lời lúc nãy bị Mạc Vấn cắt ngang, “Xin hỏi người có phải là Thượng Thanh Tông Thiên Khu chân nhân.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, không biết chân nhân là ai, làm sao nhận ra bần đạo.” Mạc Vấn biết rõ còn hỏi, giao tình có sâu cạn, quan hệ có xa gần, Chu Quan Chính chỉ nghe danh hắn, chưa từng thấy mặt, lại càng không có giao tình gì.

“Bần đạo Thái Thanh Chu Quan Chính, thay sư thúc hành lễ với chân nhân.” Chu Quan Chính tay trịnh trọng chắp tay chào hỏi Mạc Vấn.

Chu Quan Chính thấy bề ngoài Mạc Vấn nói chuyện khách khí, nhưng bên trong lại không muốn buông tha Dịch Thiên Tử, trong lòng lo lắng, bước nhanh về phía trước nói, “Thái Thanh Tông có nhiều kính lễ với chân nhân, những năm qua chân nhân đều biết rõ, việc này kính xin chân nhân hạ thủ lưu tình.”

Trong lúc nói chuyện, Chu Quan Chính lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy ngọn lửa trên người Dịch Thiên Tử đã giảm bớt, chỉ trong chốc lát, cả người đã bị đốt tới mức da bong thịt tróc, râu tóc đều cháy sạch, nằm trên mặt đất không biết sống chết.

Mạc Vấn nghe vậy lông mày cau chặt lại, Chu Quan Chính thấy thế van nài lần nữa, “Sư thúc trước kia từng có ơn với bần đạo, xin chân nhân giơ cao đánh khẽ.”

Mạc Vấn thấp giọng đáp, “Chu chân nhân đã hiểu lầm, chân nhân nếu đã mở miệng, bần đạo đương nhiên sẽ châm chước, nhưng Tam Muội chân hỏa của bần đạo chỉ mới có hình thức ban đầu, trước mắt chỉ có thể phun ra mà không thu lại được.”

Chu Quan Chính nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng Mạc Vấn đã nói vậy, y cũng không thể cưỡng ép thêm được nữa, chỉ thấp giọng nói, “Nhưng cầu xin giữ được Linh Thức.”

Mạc Vấn nghe vậy biết rõ Chu Quan Chính muốn giữ lại hồn phách cho Dịch Thiên Tử, hắn không ưa gì Dịch Thiên Tử, cũng không muốn tiện nghi cho gã, nhưng Chu Quan Chính đã nhân nhượng tới mức như vậy, nếu không nể tình sợ sẽ kết thành thù hận.

“Tạ huynh khoan đã.” Mạc Vấn gọi Bạch Vô Thường đang đứng cạnh Dịch Thiên Tử, hắn phát hiện Tam Muội chân hỏa còn chưa cháy hết, Bạch Vô Thường không thể ra tay được.

Bạch Vô Thường nghe Mạc Vấn nói, xoay người trở về, ba người bắt đầu thảo luận.

“Còn không mau tiễn khách.” Chu Quan Chính nói với mấy vị đệ tử của Dịch Thiên Tử, những tên đệ tử nghe vậy lập tức gọi người đến mời khách quan ra về, nói là mời nhưng trên thực tế là đuổi đi, những người này cũng không có quan hệ tốt với Dịch Thiên Tử, chỉ là sợ hãi bản lãnh của Dịch Thiên Tử nên không thể không tới, lúc này thấy Dịch Thiên Tử gặp chuyện không may, đều sinh ra hứng thú muốn xem náo nhiệt.

Trong lúc Linh Chân Quan đạo nhân trục xuất những người không liên quan, Chu Quan Chính tiến lên xem xét thương thế của Dịch Thiên Tử, Tam Muội Chân Hỏa chẳng những hủy hại thể xác của Dịch Thiên Tử, mà còn tổn thương đến nguyên thần của y, Dịch Thiên Tử dù không chết nhưng cũng rơi vào tình trạng hôn mê, Chu Quan Chính bất đắc dĩ lấy một cây kim châm tạm thời phong ấn hồn phách của y trong thất khiếu thần phủ.

“Chu Quan Chính là hộ quốc chân nhân của nước Tấn, cũng quen biết với bần đạo, việc này nên xử trí thế nào.” Mạc Vấn hỏi Hắc Bạch Vô Thường.

“Người này bản thân tu đạo nhưng lại tham tài háo sắc, cưới hơn trăm người thiếp, dâm dục như vậy nếu bỏ qua sợ rằng khó thể khiến người khác chấp nhận, không thể báo cáo kết quả.” Hắc Vô Thường nói ra, hắn không muốn buông tha cho kẻ đã giội máu chó vào người mình.

“Người này không cứu được, mấy ngày sau lại đến thu hồn phách của hắn.” Bạch Vô Thường nói nhỏ.

Hắc Vô Thường nghe vậy gật đầu, “Cũng được, chúng ta trước tiên hãy đến nơi khác.”

Lão Ngũ đứng khá gần, chứng kiến hai người trong lúc nói chuyện nháy mắt với nhau, đợi sau khi Hắc Vô Thường nói xong, liền run rẩy biến thành Cự Bức vỗ cánh bay lên trời, Hắc Bạch Vô Thường ngồi lên lưng y, Mạc Vấn chắp tay nói với Chu Quan Chính, “nơi này giao cho chân nhân xử lí, chúng ta còn phải tới nơi khác, không ở lại thêm nữa.”

“Đại ân không cảm tạ hết bằng lời được, chân nhân lên đường bình an.” Chu Quan Chính tiễn đưa.

Mạc Vấn gật đầu sau đó nhảy lên lưng Lão Ngũ, Lão Ngũ vỗ cánh bay đi.

“Lão gia, các ngươi không phải thực sự muốn thả lão già này phải không?” Lão Ngũ mở miệng hỏi.

“Người đáng giận như vậy sao có thể tha được, mấy ngày sau lại tới, trước tiên để hắn chịu khổ vài ngày đã.” Hắc Vô Thường tiếp lời, hai người trước kia bị nếm đau khổ do Dịch Thiên Tử, hôm nay rốt cuộc cũng được hả giận.

“Lỡ hắn đi Tử Khí phúc địa thì sao.” Lão Ngũ hỏi tiếp.

“Tử Khí phúc địa đã đóng kín, Dịch Thiên Tử là đạo nhân Thái Thanh, muốn đến phúc địa cần tiên nhân Thái Thanh dẫn đường, theo ta biết thì Thái Thanh Tông lúc này không có Thiên Tiên ở lại thế gian.” Hắc Vô Thường lại nói.

“Bọn hắn đem hồn phách của Dịch Thiên Tử chuyển sang người khác thì sao.” Lão Ngũ lúc trước bị Dịch Thiên Tử bắt, trong lòng chất chứa oán hận, sợ Dịch Thiên Tử không chết.

Hắc Vô Thường cười không trả lời, khiến bọn hắn đau đầu là tu vi của Dịch Thiên Tử mà không phải hồn phách của y, hồn phách không có Linh khí, bất kể nhập vào thân xác người nào cũng sẽ không thể thoát khỏi liềm đoạt mệnh của bọn hắn.

“Ài, thật sự là đáng tiếc.” Lão Ngũ thở dài.

Bởi vì Lão Ngũ nói không đầu không đuôi, Mạc Vấn và Hắc Bạch Vô Thường đều không trả lời, một lát sau Hắc Vô Thường sợ Lão Ngũ lúng túng, mở miệng hỏi, “ Ngô huynh vì sao lại nói như vậy?”

“Tiểu cô nương kia vừa mới cưới hắn mà đã thành quả phụ, đáng tiếc, chẳng qua nếu bị hắn làm nhục thì càng đáng tiếc hơn.” Lão Ngũ thở dài.

Hắc Vô Thường nghe vậy cười khan hai tiếng, bắt đầu hối hận không trả lời Lão Ngũ nữa.

“ Lão gia, tiếp theo đi chỗ nào.” Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, dựa theo tuyến đường trước kia thì kế tiếp sẽ là Thanh Vũ Môn, hắn đang do dự có nên đi hay không, Thanh Vũ Môn là môn phái của Thải Y đạo cô trước khi phi thăng, bên ngoài có linh khí bình chướng bảo vệ, muốn bắt người nhất định phải đánh tan bình chướng. Việc này cũng không phải khó, bắt người cũng dễ, nhưng hắn kiêng kị nhất là Thải Y đạo cô, nếu động vào Thanh Vũ Môn, Thải Y đạo cô nhất định sẽ không để yên.

Trầm ngâm thật lâu, Mạc Vấn rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, “Đi Thanh Vũ môn.”

“Thanh Vũ Môn, đó là tổ ong vò vẽ, lão gia, chúng ta đừng nên chọc vào.” Lão Ngũ nhếch miệng nói, lúc trước hắn từng theo Mạc Vấn đi qua Thanh Vũ Môn một lần, biết rõ nơi đó có bình chướng, cũng biết đó là môn phái của Thải Y đạo cô.

“Hiểu luật mà lại phạm luật, tội nặng thêm một bậc, không cần quan tâm, đi tới Thanh Vũ Môn thôi.” Mạc Vấn nhíu mày nói ra, một người có thể nhớ kĩ ân tình thì cũng tuyệt đối không quên được cừu hận, hắn không bao giờ quên được cảnh tượng trước đây phải ngày đêm khổ sở đi tìm A Cửu, cũng bởi vì hắn không cúi mình trước Thải Y đạo cô ở huyện Tây Dương, nên bà ta đã đem A Cửu tới đỉnh Tuyết Sơn gian khổ nhất. Khi hắn ngăn cản Thải Y đạo cô ra tay phá hủy quả cây do A Cửu trồng, Thải Y đạo cô liền lập tức đem A Cửu đến Địa Phủ, khiến hai người Âm Dương xa cách, không gặp nhau được.

“Đi thật sao?” Lão Ngũ cẩn thận xác nhận thêm lần nữa.

“Đi.” Mạc Vấn gật đầu.

“Chân nhân, Thanh Vũ Môn có bình chướng ngăn cản bên ngoài, bình chướng này do Kim Tiên bố trí, sợ khó phá vỡ được, không bằng trước tiên tới Tử Vân Am ở hướng tây nam.” Hắc Vô Thường nói ra.

“Không bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đi Thanh Vũ Môn.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

Lão Ngũ nghe vậy nghiêng người về hướng đông, Hắc Bạch Vô Thường thấy Mạc Vấn đã quyết tâm nên cũng không khuyên nữa, chỉ mở miệng nói, “Hai anh em chúng ta cũng không biết rõ về Thanh Vũ Môn, chỉ biết Hồng Linh Nhi hơn hai nghìn bốn trăm tuổi, là dị loại hóa thành người, tu vi Địa Tiên, không biết gì thêm.”

Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, dị loại ở Thượng Thanh Tông địa vị khá thấp, bị con người khinh bỉ, nhưng dị loại không bị hạn chế tuổi thọ trong hai giáp (một trăm hai mươi tuổi) như con người, có thể sống rất lâu.

Vào canh ba bốn người rời khỏi Linh Chân Quan, giữa đường Hắc Bạch Vô Thường tạm thời xử lí công việc riêng, giờ Mão ngày kế tiếp Mạc Vấn và Lão Ngũ đến được khu vực bên ngoài của Thanh Vũ Môn.

Lão Ngũ hạ xuống chỗ trước kia đặt chân, hắn hạ xuống nơi này vì hai nguyên nhân, một là gần bình chướng, hai là ở đây có trái cây ngon, lần trước cũng đã hái ăn, hiện tại phương nam ấm áp, trong núi bây giờ chắc cũng có trái cây.

Lão Ngũ sau khi rơi xuống đất liền tiến vào trong rừng vịn cành bẻ trái cây, Mạc Vấn nhắm mắt ngồi thiền, đợi Hắc Bạch Vô Thường tới sẽ loại bỏ bình chướng lên núi bắt người…